Asin Tạp bút !
Trả Em...! Trả em về với thiên nhiên Trả luôn cả những muộn phiền sầu đong Trả em cho biệt tơ lòng Trả thinh không với A phòng ngẩn ngơ Trả em trăm ngớ ngàn ngờ Trả cau năm mảnh giầu tơ lạc giàn Trả em tuốt luốt chứa chan Trả mình về với ngút ngàn phai phôi
Giấc mơ, Giấc ngủ, Cái chết và Sự phục sinh! Đôi khi ta muốn
Ngủ một giấc thật dài.
Để mơ màng chợt đến
Ta hoá thân thành chàng mục đồng
Với chiếc roi bên yên ngựa
Ta chăn bầy cừu non trên thảo nguyên.
Để lắng nghe
Tiếng gió gọi nhau trên bao la xanh biếc
Và róc rách của những dòng suối tình nhân thủ thỉ
Hay ngắm nhìn
Sự âu yếm tự nhiên của
Những chàng cừu đực mới lớn
Bên những cô nàng cái đỏng đảnh đủ màu.
Để được thưởng thức
Trăng sáng trong bầu trời đêm
Với ngạt ngào hương thơm của hoa lá cỏ cây
Rả ríc của côn trùng sau những cơn mưa mùa
Hoà nhịp với đủ loại nhạc cụ đồng quê khác
Bằng điệu múa của những cô gái áo hoa hay váy xoè.
Để được sử dụng ngôn ngữ
Một cách tự do như thiên nhiên ban tặng
Và làm thơ
Và lắng nghe giọng ngâm trầm thống của chính ta.
Thế rồi một lần
Ta đã thật sự ngủ một giấc ngủ dài
Tưởng như không có sự thức tỉnh mỏng manh
Trong giấc ngủ
Ta dường như chuẩn bị gõ cửa địa ngục
Một bước chân thôi
Ta kịp dừng lại để bắt đầu suy nghĩ về sự trở về.
Dòng ý thức trước tiên thức giấc
Thôi thúc những vận động tiềm ẩn
Máu trong tim bắt đầu ấm lên và chảy theo dòng
Chu du qua các cửa ngõ của thực thể sống
Đến não bộ
Trung khu thần kinh
Đánh thức hoàn toàn miền chất xám.
Suy nghĩ trở lại
Nhận thức mở ra
Ánh sáng xua tan bóng tối.
Ta nhận ra rằng
Cuộc sống đã đẩy ta đi theo dòng và
Khi ta sắp chạm tới cửa ngõ của ngươi: Cái chết
Thì chính ngươi
Đã thôi thúc và tái tạo con đường dẫn ta
Trở về: Sự phục sinh
Thần thánh.
To: Nguyên! Hay à! Có dở không?
tặng lão bài trào phúng này này... Sự Dở Hay...!!! Dở hay cái sự ở đời Dăm ba thể thức vài lời tụng tâng Để rồi chuếnh choáng bâng khuâng Tự cao ừ nhỉ có sao đâu nào Thơ ta mặc sức tự hào Phải sao khiêm tốn tự trào phúng nhau U uẩn vốn chẳng phải cầu Lang thang ngõ ngách công hầu cửa sau Trói chặt muôn ức trầm đau Khí ca ngất ngưởng cùng nhau cưỡi bò !
Trả Em...!
Trả em về với thiên nhiên
Trả luôn cả những muộn phiền sầu đong
Trả em cho biệt tơ lòng
Trả thinh không với A phòng ngẩn ngơ
Trả em trăm ngớ ngàn ngờ
Trả cau năm mảnh giầu tơ lạc giàn
Trả em tuốt luốt chứa chan
Trả mình về với ngút ngàn phai phôi
******************************************
GIỮ
giữ mầu xem chậu phai phôi giữ chan chứa lại thử nồi chứa chan giữ vôi đo lữỡi nồng nàn giữ trầu cau hỏi chuyện vàng đá xưa giữ chùa tiếc dáng ni co giũ mồ côi nhớ masoeur thuở nào giữ em, cất ở chỗ nào ? giữ tình xin dấu kỹ vào giữa nhau nguyetthao090107 [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/25823/0008D2D380F3447598F62CE2AEC370F8.jpg[/image]
@: HiềnThảo Tạ cho cái sự giữ gìn Tiếc cho cái sự giữ gìn buồn tênh Ta về đong chút hớ hênh Bán cho đằng ấy lên đênh nửa mùa Giữ Gì Một Kiếp Héo Khô!!!! Giữ làm chi biết còn gì Thời gian biền biệt biết về nơi đâu Tảng lờ giả bộ âu sầu Trông vờ ngóng giỡn cô đầu một thân Trách gì cái sự lần khân Mà trầu cau hỏi nửa xuân có còn Đá vàng rầu rĩ héo hon Am xưa chớ hỏi có còn ni cô Đêm rằm thưởng nguyệt bên hồ Quên sằng nhớ bậy! Thân khô võ vàng!.
Cuộc tình buồn không thể bền lâu
Dẫu mai sau mỗi người một bước
Đường vẫn rộng người sau kẻ trước
Ta tìm về cho nhận phù âu.
Chẳng thể nào cứ mãi gom sầu
Sau cánh cửa là con đường mới
Phía trước dù không là bến đợi
Thì cũng không ngăn bước đôi ta.
Chẳng khổ đau và những xót xa
Níu kéo được hành trình hạnh phúc
Hãy cất tiếng chúc nhau cùng lúc
Hạnh ngộ nào run rủi hợp tan.
Thôi em ơi dừng lại khóc than
Để mỉm cười cuộc đời đang đợi
Dẫu đại dương bao la diệu vợi
Bến bờ nào chờ cánh buồm yêu.
Phi Thường Long Đong ! Gió đưa ngọn cải la đà
Nhánh sông xoè mặt ừ, à...thuyền trôi(*)
Cánh buồm ngược gió đi rồi
Về nơi sóng cả thiết bồi dặm xa
Đưa em về với ta bà
Thinh không một bận lu loa đất trời
Nhìn lại dáng vẻ ngời ngời
Điêu ngoa chua chát bỏ đồi mù sương
Tàn phai một thủa sắc hương
Đê mê tận tuyệt bi thương nhận về
Chiêm bao hổ hẹn nhiêu khê
Dồn oan ức với bộn bề trầm kha
Rằng ru đứt gánh giang hà
Vành khuyên sương ngậm ru ta xót lòng
Gỡ sao một mối bòng bong
Nhăng mùng nhít nhợ long đong phi thường (*) doc_vang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2007 09:34:11 bởi Asin >
Ơ Hay là Cuộc Tỉnh, Say! Ơ hay một cuộc chơi ngông
Về nơi phố thị lông rông nửa phần
Tìm gì một chút lần khân
Mộng mị chửa dứt phân vân đường về
Ra là châm chút u mê
Vào trong chén đắng ủ ê khật khùng
Dốc vắng trơn tuột mông lung
Triền cao sương ngậm u nùng mi ơi
Nam phương ngãy cánh bỏ đời
Bắc phương tận tuyệt khơi khơi vậy mà
Tuyết hoa phong nguyệt riêng ta
Lưng bầu rượu túi la đà...Tỉnh say!
Nỗi đau di tích ! Xích lô lượn phố một ngày
Trăm năm rêu cũ phơi bày thành xiêu
Dấu tích đổ nát tiêu điều
Lạnh hồn văn võ úa chiều tịch nhiên.
Phố thị rộn rã muôn miền
Bảo tàng trường học nối liền nhà ga
Này là đường xá nước nhà
Bụi đùa gió cuốn áo hoa bạc màu.
Dẫm lên đất cũ mà đau
Phù điêu một bức biếm nhau hay gì
Cầu vượt đã dựng một khi
Dẫu là thánh tích cũng đi một đàng.
Ừ rằng sạch đẹp huy hoàng....
Nỗi Nhớ Người Dưng. ! Mỗi một giọt nước mắt Là trăm toái lụy phiền Cười cợt trận u miên Trong giòng đời ngã gục. Mỗi một lần phủ phục Trên nấm mồ điêu linh Là sặc sụa nhu tình Trót trao lầm gửi lạc. Mỗi một vì sao bạc Lấp lánh giữa trời đêm Nhắc nhớ một cái tên Đã lãng quên trời hạ. Mỗi mùa đông băng giá Là một mùa thiết tha Mơ gió ngủ la đà Bên anh người xa lạ. Đêm nay trăng sáng quá Em lại nhớ về anh Gió cũng mãi đành hanh Ngật đầu ừ vẫn nhớ.
Thế Là Cuộc Sống ! ! --Viết cho những thăng trầm của chị-- Tôi không biết Rõ ràng tôi không biết Phải thế nào Chị mới bớt lao đao Nỗi lòng ấy Mấy ai thời hiểu thấu Lệ rưng tràn Mắt tấy đỏ đêm thâu. Ở ngoài kia Đèn phố vẫn muôn màu Người đông đúc Và xe nêm vội vã Hãy đứng lên Bước tới đấu tranh và Đừng nghi ngại Liệu vơi phần u uẩn. Chị thấy chưa Chị có nghe không nhỉ? Những thanh âm Cuộc sống vẫn đời đời Rộn rã đó Và lặng im cũng đó Can cớ nào Chấp nhận hết buồn đau. Chị có nghe Tiếng gió gọi mai sau Về trên lá Trên hoa và trên cỏ Trăng trên cao Cũng khi mờ khi tỏ Đời thăng trầm Cũng uất hận đôi khi. Thì chị ơi Đừng vơ vẩn tiếc chi Quá khứ tan đi và Tương lai tới Cuộc sống lại Thêm phần tươi mới Hạnh phúc tràn về và Đau khổ tan. Asin R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2007 06:35:46 bởi Viet duong nhan >
Anh ngồi nhìn Anh ngồi nghe Anh ngồi nghĩ Anh lặng im trong cô quạnh u tịch. Em nhí nhảnh Em cười đùa Em như hoa tươi mơn mởn trong bình minh. Anh nghĩ được gì Anh sẽ làm gì ?
Hôm Nay
Hôm nay là cái hôm nay
Hôm nay buồn nhỉ ê này tim ơi
Hôm nay xin phép nghỉ ngơi
Hôm nay bệnh nỡm rã rời tấm thân
Hôm nay lẩn thẩn lần thần
Hôm nay õng ẹo tần ngần vào ra
Hôm nay lại gặp người ta
Hôm nay vĩnh quyết là xa trọn đời
Hôm nay từ tạ một lời
Hôm nay là nữa nữa thôi thôi rồi
Hôm nay ngẫu nhĩ bồi hồi
Hôm nay phá lệ mà ngồi nghĩ quanh.
Về Quê. Về quê lại thấy hoa cười
Hoa vàng hôn bướm vàng tươi thủa nào
Giấc nồng lại gặp chiêm bao
Cô nàng hàng xóm bữa nào lại thăm
Tiếng gà sôi réo trăm năm
Giật mình tỉnh giấc dâu tằm vương tơ
Tàn canh còn nửa tỉnh mơ
Dưới nhà tiếng mẹ ơ hờ gọi ăn!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: