Xin đừng ai thương hại tôi
bochet 10.10.2006 15:54:07 (permalink)
Trước đây tôi vẫn nghĩ mình mạnh mẽ, đến giờ mới biết mình yếu đuối biết chừng nào. Tôi không còn vững chãi mà tin tưởng vào mình như trước đây nữa. Tôi ngờ vực, khinh miệt ngay cả bản thân mình. Đã bao lần tôi cũng khóc rồi tự đánh mình vì sự hèn kém đó. Bởi tôi không được khóc, tôi khóc nào ai dỗ tôi, ai chia sẻ cùng tôi, và ai cho tôi mượn bờ vai để tựa. vậy mà tôi đã khóc, cũng không biết mình đã khóc bao nhiêu lần nữa, cho đến một ngày kia tôi chợt nhận ra mình chẳng thể khóc nữa, tôi khóc không được, những nước mắt cứ nghẹn lại; và hôm nay cũng thế...

Nhà tôi không đông con lắm, tôi là con lớn, là con gái mà chưa môt lần tôi dám tự tin nhìn mình dứơi gương. Chỉ nhìn để nói với mình rằng mày đừng tự kiêu, mày xấu hơn bất cứ ai trên đời, mày dốt hơn hết thảy mọi người, mày gây họa còn nhiều hơn mày ăn cơm. Đó là tất cả những gì tôi ý thức đựơc mình qua những lời dạy bảo của mẹ tôi. Tôi lớn lên trong sự đe doạ mình luôn trong tư thế bị giết bất cứ lúc nào. Chưa đêm nào tôi ngủ ngon, nhất là từ khi tôi ra riêng ngủ một mình. Tôi sợ... sợ cái chết đến với tôi, tôi sợ mình bị tổn thương. Thế là cũng từ đó tôi quên đi mình là ai, là con trai hay con gái, tôi sinh nhật ngày nào nhỉ, tôi có được như các bạn tôi, có người khác phái chờ đợi chúng, yêu thương chúng và sẵn sàng gắn bó cả cuộc đời với chúng. Tôi tự nhủ, tôi không phải con gái, cũng không phải con trai, chỉ là một kẻ xấu xí không có trái tim.

Tôi co mình lại, sống trong vỏ bọc của chính mình, chẳng thích gần ai, chẳng thích nói chuyện, chẳng thích dạo phố cùng bạn bè. Chỉ ngày càng ngờ vực chính tôi, ghét bỏ chính tôi. Nếu bạn có gặp tôi ngoài đời, hãy cứ nói thật, tôi rất xấu, rất vô duyên, rất ngớ ngẩn, dù lời nói có nặng đi chăng nữa, và chẳng ai thích nghe người khác chê bai mình, nhưng chí ít, với tôi, cũng là niềm an ủi bởi tôi không muốn nói với mình, tôi không muốn hiểu mẹ tôi, cha tôi, các anh em của tôi ghét tôi khi họ làm tổn thương tôi bằng những lời đó.

Tôi biết mình chẳng thể nào chịu đựng tất cả những bất hạnh mà nếu tôi nói ra đây có lẽ tôi sẽ bị nói là chiếm diện tích của diễn đàn lâu hơn nữa, tôi muốn ra đi, đi thật xa, vì chẳng ai còn cần tôi nữa rồi, tôi chỉ là nỗi bất hạnh mà ông trời đã giáng xuống họ, hết người này hắt hủi đế người kia xua đuổi, nhưng tôi biết đi đâu đây, biết nương nhờ ai đây khi trên đời nào ai dám thương tôi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2006 15:56:44 bởi bochet >
#1
    khoitam 10.10.2006 16:24:51 (permalink)
    Gởi bạn một đoạn viết của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

    “.....Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự đau khổ và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào những cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đã đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.
    Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những niềm đau.
    Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.
    Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của một người tuyệt vọng"

    và một câu nói của bạn

    "đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, chỉ cần bạn không làm lỗi, không hổ thẹn với chính mình là được, vì xin lỗi một hai lần rồi thôi chứ, không ai hiểu thì thôi. Buồn phiền mà làm gì, trên đời đâu ai có quyền xét đoán bạn bằng chính bản thân bạn."

    Mình không biết hoàn cảnh của bạn như thế nào nhưng bài bạn viết thật cảm động. Mong bạn sớm vượt qua những khó khăn của bạn.

    Thân.
    #2
      Ct.Ly 10.10.2006 17:15:06 (permalink)
      #3
        Ran 10.10.2006 17:37:08 (permalink)
        hix... R đã viết một bài dài ghê lắm mà lúc nhấn gửi đi thì bị mất hết á, định không viết nữa nhưng nghĩ lại nếu R làm vậy thì R có lỗi với R à

        Hi Bọ chét
        R thấy cái nick của bạn ấn tượng quá đi... ấn tượng như cái nick của Rắn vậy :) có lẽ vì vậy mà Ran thấy bạn cũng như Ran hay bất kể một ai trong thơ quán này cũng có những lúc khó khăn và bất hạnh. Điều Ran quan tâm ở đây là bạn đối mặt với nó như thế nào. Nếu cuộc sống cứ toàn màu hồng thì tốt biết mấy nhỉ. Vì bạn lấy nick là bọ chét nên R xin pọt một chuyện về bọ chét lên đây để bạn đọc nhé.


        Bạn Nhảy Cao Được Bao Nhiêu?



        Những người thích nuôi bọ chét, đều chứng kiến một thói quen kỳ cục của bọ chét. Những con bọ chét được tập luyện bằng cách bỏ vào một cái hộp bằng bìa có nắp . Bọ chét sẽ cố nhảy lên để chạm vào cái nắp, nhảy đi nhảy lại.
        Nếu bạn quan sát bọn bọ chét đập vào cái nắp, bạn sẽ thấy dần dần chúng sẽ ko nhảy cao chạm vào cái nắp nữa. Rõ ràng đập đầu vào cái nắp hộp thì khá là đau nên chúng giới hạn chiều cao chúng nhảy lên.
        Rồi bạn nhấc cái nắp ra. Bọn bọ vẫn tiếp tục nhảy, nhưng ko hề nhày ra nngoài cái hộp. Vì chúng ko thể. Tại sao? Lý do rất đơn giản: Chúng đã đặt cho mình giới hạn chỉ nhảy cao đến mức đó thôi.
        Khi con người giới hạn bản thân và ko tận dụng hết hả năng của mình, họ ko thể nhảy cao hơn. Họ nghĩ rằng họ đã làm tất cả những gì họ có thể làm rồi.
        Và quả thực là như vậy…..Họ ko bao giờ tới đc….


        ----------

        Bạn có vượt qua được cái rào càn trong tiềm thức không hay như những chú bọ chét kia luôn luôn chỉ ở cái ngưỡng đã định sẵn???

        PS: Vì Ran thấy bạn lập cái top là "xin đừng thương hại tôi" nên Ran pot mí chuyện này chỉ mang tính bàn tán thảo luận thui há, bạn có théc méc zì thì cứ PM cho R sẵn sàng tư vấn à

        Chúc bạn vượt qua khó khăn này một cách tốt nhất có thể nha
        Ran!
        #4
          KeDangGhet 10.10.2006 18:58:42 (permalink)
          Chào bochet,

          Những gì bạn đã từng viết ra cho thấy bạn cũng kiên cường lắm, không phải hạng người dể chịu gục ngã...
          Bạn muốn tự hạ thấp mình, phải chăng để có dịp thấy được vui hơn khi hoàn cảnh cho thấy là bạn cao lớn hơn là bạn nghĩ ?!!...

          Sao cũng được, mỗi người có cách suy nghĩ của mình, và KDG cũng chẳng biết bạn ra sao để mà phê bình gì, càng không dám tỏ ra thương hại bạn...
          KDG chỉ xin mời bạn đọc 2 câu truyện nhỏ này, coi như là góp chút ý mọn với bạn, với hy vọng chúng có thể giúp bạn được khoay khỏa phần nào...

          - Giá trị thật
          - Giá trị của 1 tờ $20
          #5
            pansy 10.10.2006 20:21:09 (permalink)
            Chào bochet !
            Tôi cũng như các bạn khác đã đọc những tâm sự của bạn và cũng cảm thấy dâng lên 1 sự xao động trong lòng (dĩ nhiên không chứa đựng sự thương hại ,ít ra theo "yêu cầu" mà topic bạn đã nêu).

            Những gì ý nghĩa ,súc tích nhất dành cho bạn lúc này thì các bạn ấy đã nói hết rồi , riêng tôi chỉ có 1 thiển ý nhỏ muốn chia sẻ với bạn nữa là : nếu bạn "nhìn lên" thì thấy mình chẳng bằng ai ,nhưng bạn hãy "nhìn xuông" thì sẽ thấy còn rất nhiều người khác không được bằng mình.

            Tôi chỉ có thể nói 1 cách khá chung chung như vậy và mong bạn sẽ hiểu nhiều vì dù sao chúng ta cũng đâu biết nhau ở ngoài đời ,mà biết đâu nếu chúng ta (tất cả những ai đã chia sẻ cùng bạn ở đây) gặp nhau ngoài đời (như giả thiết của bạn) thì...có thể tâm trạng bạn sẽ vui hơn chăng?

            Chúc bạn vững tin vào nghị lực của mình để sống với cuộc đời rất đẹp này bạn nhé !

            _______________________


            @ KDG :
            PS cũng theo link để đọc truyện của KDG nêu trên nhưng có 1 "théc méc" nhỏ xíu :

            Giả sử cái tờ bạc đó không trị giá 20$ mà chỉ có 1$ thôi thì mọi người có còn giơ tay ko nhỉ?
            "Théc méc" vui thôi chứ ý nghĩa của truyện thì báo cáo là đã rõ , đừng có ký đầu PS nhgen
            #6
              bochet 11.10.2006 18:04:08 (permalink)
              Cảm ơn tất cả mọi người đã chia sẻ cùng mình lúc mình đau buồn nhất, nhưng đâu phải là dễ dàng để vượt qua tất cả nỗi đau đã tích tụ trong mình hơn 20 năm nay chỉ trong một sớm một chiều phải ko. Nhưng mình sẽ lại đứng lên và tiếp tục cuộc đời mình như hơn hai mươi năm về trước và mình sẽ nhảy cao hơn nắp hộp đó Rắn à vì bây giờ mình còn có những người bạn tốt như các bạn, chịu lắng nghe và chia sẻ cùng mình mà. Cảm ơn các bạn.
              #7
                langtoi 01.12.2006 13:02:57 (permalink)
                Dòng đời trôi nghiệt ngã cuốn theo bao nhiêu lớp bụi trần. Khổ ải, đắng cay hay ngọt bùi của số phận. Tất cả gộp vào thành kiếp người đa đoan!
                Phải chăng con người ta sinh ra là đã khổ? Tiếng khóc chào đời là niềm vui hay nỗi buồn? Chỉ đến lúc nhắm mắt xuôi tay ta mới tổng kết lại được. Khi ta chỉ có mình ta khóc còn tất cả mọi người xung quanh ta đều cười. Phải sống sao cho khi chúng ta về với cõi vình hằng tất cả mọi người đều khóc chỉ có riêng ta là mỉm cười. Nghiệt ngã! Chân lý! Hay chỉ là giả tưởng?
                Tình yêu ư? Đó là quả ngọt trái thơm mà ta tích tụ được từ kiếp trước? Hay ta chỉ tồn tại trên cõi đời này một lần? Kinh thánh viết "Cát bụi lại trở về với cát bụi". Nhưng quả thật sống trên đời mà thiếu vắng tình yêu thì ta khát. Muốn tìm lại những nguồn nước mát trong để xoa dịu cơn khát nhưng những gì đã qua sao lấy lại được. Chỉ hy vọng một ngày kia sau cơn mưa trời sẽ sáng!

                #8
                  bochet 02.12.2006 19:19:25 (permalink)
                  Mọi người đã nghe 2 câu thơ này của Lý Bạch chưa
                  "Khí ngã khứ giả giả tạc nhất bất trùng lưu
                  Loạn ngã tam giả kim nhật chi nhật đa phiền ưu"
                  (mình không nhớ chính xác lắm, ai biết sửa dùm đi)
                  nghĩa là ngày hôm qua ra đi chẳng hề lưu luyến gì ta còn ngày hôm nay thì lại đến mang theo bao nhiêu là điều khiến ta phiền luỵ
                  Đến cả thiên tài Lý Bạch còn phải thốt lên như thế, nhưng may mắn là ông ta còn  có một ngày hôm  qua để nhớ và để tiếc. Còn chúng ta thì sao, những con người bình thường...
                  "Rồi một mai ở bên khe nước ngọc
                  Với sao sương anh nằm chết như trăng
                  Anh chẳng thấy nàng tiên mơ  đến khóc
                  Đến hôn anh và rửa vết thương tâm"
                  #9
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9