Xin đừng ai thương hại tôi
bochet 10.10.2006 15:54:07 (permalink)
Trước đây tôi vẫn nghĩ mình mạnh mẽ, đến giờ mới biết mình yếu đuối biết chừng nào. Tôi không còn vững chãi mà tin tưởng vào mình như trước đây nữa. Tôi ngờ vực, khinh miệt ngay cả bản thân mình. Đã bao lần tôi cũng khóc rồi tự đánh mình vì sự hèn kém đó. Bởi tôi không được khóc, tôi khóc nào ai dỗ tôi, ai chia sẻ cùng tôi, và ai cho tôi mượn bờ vai để tựa. vậy mà tôi đã khóc, cũng không biết mình đã khóc bao nhiêu lần nữa, cho đến một ngày kia tôi chợt nhận ra mình chẳng thể khóc nữa, tôi khóc không được, những nước mắt cứ nghẹn lại; và hôm nay cũng thế...

Nhà tôi không đông con lắm, tôi là con lớn, là con gái mà chưa môt lần tôi dám tự tin nhìn mình dứơi gương. Chỉ nhìn để nói với mình rằng mày đừng tự kiêu, mày xấu hơn bất cứ ai trên đời, mày dốt hơn hết thảy mọi người, mày gây họa còn nhiều hơn mày ăn cơm. Đó là tất cả những gì tôi ý thức đựơc mình qua những lời dạy bảo của mẹ tôi. Tôi lớn lên trong sự đe doạ mình luôn trong tư thế bị giết bất cứ lúc nào. Chưa đêm nào tôi ngủ ngon, nhất là từ khi tôi ra riêng ngủ một mình. Tôi sợ... sợ cái chết đến với tôi, tôi sợ mình bị tổn thương. Thế là cũng từ đó tôi quên đi mình là ai, là con trai hay con gái, tôi sinh nhật ngày nào nhỉ, tôi có được như các bạn tôi, có người khác phái chờ đợi chúng, yêu thương chúng và sẵn sàng gắn bó cả cuộc đời với chúng. Tôi tự nhủ, tôi không phải con gái, cũng không phải con trai, chỉ là một kẻ xấu xí không có trái tim.

Tôi co mình lại, sống trong vỏ bọc của chính mình, chẳng thích gần ai, chẳng thích nói chuyện, chẳng thích dạo phố cùng bạn bè. Chỉ ngày càng ngờ vực chính tôi, ghét bỏ chính tôi. Nếu bạn có gặp tôi ngoài đời, hãy cứ nói thật, tôi rất xấu, rất vô duyên, rất ngớ ngẩn, dù lời nói có nặng đi chăng nữa, và chẳng ai thích nghe người khác chê bai mình, nhưng chí ít, với tôi, cũng là niềm an ủi bởi tôi không muốn nói với mình, tôi không muốn hiểu mẹ tôi, cha tôi, các anh em của tôi ghét tôi khi họ làm tổn thương tôi bằng những lời đó.

Tôi biết mình chẳng thể nào chịu đựng tất cả những bất hạnh mà nếu tôi nói ra đây có lẽ tôi sẽ bị nói là chiếm diện tích của diễn đàn lâu hơn nữa, tôi muốn ra đi, đi thật xa, vì chẳng ai còn cần tôi nữa rồi, tôi chỉ là nỗi bất hạnh mà ông trời đã giáng xuống họ, hết người này hắt hủi đế người kia xua đuổi, nhưng tôi biết đi đâu đây, biết nương nhờ ai đây khi trên đời nào ai dám thương tôi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2006 15:56:44 bởi bochet >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9