Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn
Tiếng chuông chùa trong Thạch Động Hà Tiên thu đến rồi em
Đường lên Thạch Động chông chênh nắng vàng
Mây chiều rủ gió lang thang
Bẽ bàng lá giận khẽ khàng rụng rơi .
Đá xanh xanh bám đỉnh trời
Giọt tan lách tách ướt lời đưa trao
Câu quen quen đến ngọt ngào
Câu thương thương đến bứt nhàu cỏ may .
Cầm tay rồi lại dắt tay
Dìu nhau qua hết tháng ngày buồn tênh
Nẻo lên
lối xuống
gập ghềnh
Chuông rền Thạch Động
bồng bềnh khói sương .
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Đà Lạt ta về Đà Lạt ta về tìm trái thông
Tìm thông chợt thấy má em hồng !
Má em hồng quá thông không rụng
Rụng xuống hồn ta chút gió dông !
Đà Lạt ta về tìm trái mơ
Mơ chẳng tìm ra đến tận giờ !
Giận mình sao cứ lơ mơ mãi
Mơ nhiều đêm lạnh vẫn bơ vơ !
Đà Lạt ta về tìm trái tim
Thuở xưa rơi rớt biết đâu tìm ?
Em nhặt được không thì trao lại
Thương giùm gã ấy mắt lim dim !
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Con thuyền giấy Con thuyền xưa bằng giấy
Anh thả vào ước mơ
Thuyền trôi giữa dòng mưa
Bập bềnh trên sóng nước .
Em ngồi bên cửa lớp
Con thuyền ghé làm quen
Em đẩy.Thuyền lật nghiêng
Lắc lư rồi trôi tiếp !
Em cười đôi mắt biếc
Màu áo trắng như mơ
Con thuyền cũng ngẩn ngơ
Lặng trôi và trôi mãi …
Con thuyền nay bằng giấy
Anh thả về tuổi thơ
Thuyền trôi giữa dòng mưa
Cũng bồng bềnh sóng nước .
Nhưng người em thuở trước
Năm tháng ấy về đâu?
Con thuyền cũ nghiêng chao
Giữa đôi dòng thương nhớ .
Trời mưa bong bóng vỡ
Phượng rụng ướt mùa thi
Có một chiếc thuyền đi
Bên thềm xưa trôi mãi …
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Một chiều trên bến Hương Giang Một chiều trên bến Hương Giang
Ngó em tôi bước xuống nhầm "thuyền ni"
Em cười "Sao hỉ?" mà chi
"Rứa răng" gửi lại còn gì hồn tôi !
Bây chừ mây trắng xa xôi
Thuyền sang bến nớ biết nơi mô tìm ?
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Thơ tình trên biển Hồ Cốc Chỉ vì em
Đôi mắt biếc xinh xinh
Ta lạc bước tới biển bờ Hồ Cốc
Bãi cát vắng mình ta buồn đơn độc
Em ở đâu,sao con sóng quá vô tình ?
Rừng bạt ngàn.Còn biển lại lung linh
Biển gào thét còn ta thì đứng lặng
Chân trời ấy những cánh mây chiều xa lắm
Trôi dạt về đâu nghiêng ngả bóng con tàu ?
Ta khắc tên mình nghe trên cát nỗi đau
Biển giận dữ xóa tan vào bọt sóng
Ta thảng thốt vốc nỗi buồn vô vọng
Chợt hiểu ra em-cô gái ấy
Xa rồi…
Đá ngàn năm sao chẳng nói được thành lời
Để rơi rớt lệ suốt một đời trên cát
Ta vẫn yêu em như ngoài kia biển hát
Khúc hát yêu bờ vọng tím hoàng hôn…
(Xuyên Mộc 1994)
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Trước biển Khi con về thăm lại mái nhà xưa
Thấy bóng mẹ dật dờ nơi bãi biển
Tuổi bé thơ đợi cánh buồm cha màu tím
Con vẫn dắt mẹ tìm dõi mắt xa xôi …
Con đã về.Đừng khóc nữa mẹ ơi !
Nước mắt mẹ làm lòng con mặn đắng
Biển rủ sóng,tóc mẹ giờ bạc trắng
Mái tranh nghèo lay lắt khói chiều lên .
Con ăn học nhiều nên lú lẫn thành quên
Không nhớ nổi một nỗi buồn của mẹ
Cặp đầy ắp những công trình bản vẽ
Chỗ mẹ nằm vẫn nắng giọt mưa sa .
Bao năm trời bay nhảy tận miền xa
Mê bia bọt con bỏ trôi vị nồng của biển
Lời thương mẹ cũng nhạt nhòa tan biến
Trong những ánh đèn nhấp nháy đỏ xanh …
Chợt giận mình sao quá đỗi vô tâm
Con quỳ khóc trước muôn trùng sóng vỗ
Cha không còn.Mà mẹ thì không nhớ
Hỏi biển trời dung thứ được con không ?
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Hạt mưa màu xanh Hạt mưa màu xanh
Long lanh trên phố
Ướt thầm nỗi nhớ
Ướt lòng người xa
Con đường xưa qua
Hạt mưa rơi mãi
Hàng thông đứng lại
U hoài ngàn năm.
Hạt mưa màu xanh
Long lanh trên tóc
Khoảng trời đại học
Khoảng trời mộng mơ
Một thời ngu ngơ
Một thời nhung nhớ
Hạt mưa trăn trở
Rơi về xa xăm.
Hạt mưa màu xanh
Long lanh trên mắt
Mai mình xa cách
Mai tình xa xôi
Hạt mưa vẫn rơi
Giữa chiều Đà Lạt
Thành phố ngàn thông
Sao buồn mênh mông?
Hạt mưa màu xanh
Long lanh trên lá
Xanh mềm trên đá
Xanh ngời trên mây
Xanh nhẹ áo bay
Xanh nhòe cỏ ướt
Xanh như mơ ước
Như mình bên nhau.
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Cô bé ăn kem chuối Này cô bé ăn kem chuối
Kem ngon không sao bé cứ ăn hoài ?
Bé có thấy mùa xuân về trước ngõ
Giọt nắng bỗng hờn rớt nhẹ qua vai .
Này cô bé ăn kem chuối
Xin hãy ngừng nhai để nói một lời
Ta đã đợi từ mùa đông giá buốt
Đến bây giờ rét lắm bé ơi !
Ta chẳng dại ước thành kem chuối
Sợ bé nhai gặm mất hình hài
Ta chỉ muốn làm cây que nhỏ
Để bé cầm nâng nhẹ trên tay .
Này cô bé ăn kem chuối
Bé quá xinh,còn ta quá dại khờ
Bé chỉ thích ăn để ta đứng ngóng
Hạt bụi nào trong đáy mắt bơ vơ …
Này cô bé ăn kem chuối
Bé ăn xong sao lại đứng im thầm ?
Ta muốn nói bỗng bàng hoàng chết lặng
Khi tay bé cầm cây-kem-chuối-thứ-năm !
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Ghen Giận em đập nát câu thề
Nắng hồng rơi vỡ dầm dề mưa tuôn
Bão dông giăng kín mây buồn
Gió tan tác nhớ,sóng cuồn cuộn đau …
Bây giờ người ấy trầu cau
Dửng dưng qua bến sông sâu,xuống đò
Lơ ngơ tôi đứng trên bờ
Lời thương hóa đá…Hết chờ,hết mong !
Lội đò tiễn sáo sang sông
Câu thơ xưa thả bềnh bồng hoàng hôn
Vung tay bỏng lửa ghen hờn
Dở dang giờ nhặt cô đơn bốn mùa …
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Yêu và xa Một người tiễn một người đi
Một vầng trăng lệ chia ly một người.
Xa xôi cũng đã xa rồi
Xa lòng,xa mặt sao lời cũng xa?
Lá vàng vàng nát phong ba
Mùa xuân về lại,người xa không về.
Cầm tay còn nửa câu thề
Nửa lang thang nhớ,nửa lê thê buồn.
Chưa thương chớ nói lời thương
Chưa xa chớ để đôi đường chia xa.
Cô đơn gió lạnh gian nhà
Nhai cơm cơm hẩm,nhắp trà trà thiu.
Trăm lần vẫn nói không yêu
Một lần xa vắng trăm chiều ngẩn ngơ.
Câu yêu nông nổi dại khờ
Câu xa lặn hụp bến bờ thương đau.
Lá trầu chẳng thắm duyên cau
Xuống đò đò đắm,qua cầu cầu trôi.
Đã yêu yêu chỉ một lời
Chẳng yêu dẫu sống trọn đời:không yêu!
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Tình muộn Cảm ơn em đã yêu tôi
Cảm ơn mây trắng cuối trời còn bay
Cảm ơn trăng rụng vào tay
Giở xem ngơ ngác…hương bay ngậm ngùi…
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Phiếm luận về yêu Khi yêu
Tôi bỗng thành người lớ ngớ
Mọi người cười tôi
Nhưng họ cũng đều lớ ngớ
Khi yêu !
Có nhiều người càng yêu
Càng lớ ngớ!
Và càng lớ ngớ
Họ càng yêu !
Sỏi đá bỗng dỗi hờn
Khi bỗng lớ ngớ
Bỗng yêu !
Quỉ sứ cũng hiền như nai
Khi cũng yêu
Cũng lớ ngớ !
Nhưng coi chừng
Bạn sẽ là người lớ ngớ
Nếu không yêu !
Cũng đừng quá vội yêu
Kẻo thành người lớ ngớ !
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Chợ quê "Nhất Y nhì Dược tạm được Bách Khoa…" Chợ quê trên chợ dưới thuyền
Chèo em quẫy sóng chao nghiêng nắng chiều
Tôi ngồi nghe gió liêu xiêu
Lén nhìn cô lái ước điều bâng quơ
Từ ngày con nhện lửng lơ
Tôi đi chợ mãi để bơ vơ hoài !
Em cười chẳng biết với ai
Bỏ tôi ôm một giỏ xoài buồn hiu…
Một hôm tôi quyết hỏi liều
Muốn sang…phải bắc cầu kiều sao đây?
Em đùa nhắn gió thách mây
Trạng nguyên đỏ lá là ngày vu quy…
Ai ngờ từ đấy phân ly
Bảy năm biền biệt tôi đi không về
Giận em ném lại câu thề:
"Nếu không đỗ trạng không về chợ xưa!..."
Giảng đường sớm nắng chiều mưa
Miệt mài đèn sách đợi mùa vinh quy
Thế rồi phượng thắm mùa thi
Thế rồi bác sĩ trường Y,như lời…
Trạng nguyên lá đỏ ven đồi
Tôi về hái vội bồi hồi nhớ mong
Thuyền em vẫn đậu bên sông
Gặp em tay níu tay bồng...bốn con!...
Áo ai giờ nhạt màu son
Thuyền xưa tách bến chỉ còn chợ quê…
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Làm quen Người ta tan học có đôi
Sao bé tan học mồ côi một mình ?
Ta chào bé cứ làm thinh
Ta cười bé giận mắt nhìn đâu đâu …
Hỏi tên,bé bỗng lắc đầu
Hỏi nhà,bé chỉ mây cao … trên trời !
Xe ta sao bé chẳng ngồi?
Ta buồn lẽo đẽo …
Mồ côi hai mình !
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Mưa phố Huế Trời mưa ướt áo trời mưa
Chiều nay tan học ai đưa em về
Sao em cắt ngắn tóc thề
Để buồn giọt nắng,dầm dề giọt mưa?
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: