NHỚ ANH ... Quả mà có thế giới khác, ở đó anh cũng đau khổ biết chừng nào, khi thấy những người thương anh và đau xót về anh.
Nếu nay mai, bọn em lớn lên trong giàu sang, có giúp gì được anh chăng thì đó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Thời gian trôi đi mau, hình ảnh của anh cứ đọng lại trong trái tim em như thế này chắc em chẳng làm được gì. Mà nói quên đi, làm sao em quên được.
... Thật đáng buồn, anh đã bỏ ra đi một mình. Than ôi ! Biết nói gì trong cơn đau quằn quại và mất đi cái gì không thể tìm ra.
Mai Thanh Ngọc
(10.4.1991)
ANH NẰM XUỐNG Anh nằm xuống một chiều mưa buồn bã
Ba hôm liền không gian lạnh âm u.
Ngày đưa anh, nắng ấm đuổi mây mù
Bạn bè đến tiễn anh về đất lạ.
Anh ra đi một mình không trở lại
Âm dương chừ hai cõi biệt ly nhau,
Nhớ trần gian không bao giờ về được
Sống một mình thật lạnh lẽo hoang vu
Mai Thanh Quang
(1991)
KHÔNG ĐỀ Anh nằm xuống mưa trời như lệ nhỏ
Chiều hoang buồn lặng lẽ bước chân em.
Trong âm thầm bên di ảnh bao đêm
Em chờ mãi mà sao anh không nói.
(1991)
Mai Thanh Bình