Ba chị em
MariaThuy 28.06.2004 11:38:21 (permalink)
Ba chị em

Khi mẹ mất, bố bỏ căn nhà vẫn dùng để nghỉ hè. Bố bảo chúng tôi:

- Này các con, cứ việc đến lấy những gì mà các con thích.

Thế là chúng tôi đến lấy.

Tôi chọn bàn viết cao cao mà mẹ vẫn ngồi vào để viết thư bên cạnh cửa sổ rực nắng. Beth chọn bức tranh vẽ về căn nhà nghỉ hè. Ellen chọn bức tượng bầy ngựa bởi vì cả mẹ lẫn Ellen đều cùng chia xẻ sở thích cưỡi ngựa. Rồi chúng tôi bỏ toàn bộ những thư từ cũ, những bức ảnh đã phai màu- tất cả những kỷ niệm tập thể của một gia đình- trong các ngăn kéo vào mười hai cái hộp rồi chia nhau mỗi người giữ bốn hộp. Sau đó tôi ngồi nơi bậc cao nhất của bậu cửa nhà tôi và mở hộp đánh dấu "album". Này đây là hình bố oai hùng trong bộ đồ hải quân, và một tấm chụp mẹ đang đứng cạnh xe hơi đầu tiên bố mẹ mua được. Lật dần những trang sau tôi có thể thấy sự lớn lên dần của một gia đình- căn nhà đầu tiên được mua, xe càng ngày càng to hơn. Rồi ở trang cuối là bức tranh chị em chúng tôi trong "áo ba chị em" giống y như nhau. Tôi gần như còn cảm nhận được tiếng sột soạt của vải và những váy lót để giữ cho váy ngoài phồng lên. Tôi còn nhớ sự thích thú của mẹ khi tìm ra áo cho chúng tôi ở tiệm bán quần áo trẻ em trong làng. Có một cái cho tôi, một cho Ellen, nhưng không có cái nào vừa cho Beth. Chúng tôi đã hồ hởi biết bao khi người chủ tiệm bảo họ có thể may cho Beth kịp có áo vào ngày lễ Phục sinh.

Khi cái áo được gửi tới, chúng tôi xúm xít quanh mẹ xem mẹ mở hộp lấy áo ra giơ lên. Tôi còn nhớ áo may bằng lụa Thụy Sĩ màu trắng có điểm từng chùrn đốm màu xanh dương. Váy và cổ được viền bởi những đường chỉ xanh dương thật mảnh. Mẹ bảo:

- Màu xanh trong cho tiệp với màu mắt xanh của các con.

Chúng tôi được phép mặc thử một lẳn thôi để diễn tập buổi "trình diễn thời trang" cho bố xem vào tối hôm ấy. Bố vỗ tay tán thưởng nồng nhiệt khi ba chị em sắm bộ đồ mới xoay vòng trong phòng ăn. Đáp lại, tụi tôi điệu đàng cúi chào, tay hơi kéo váy lên.

Nhìn vào bức hình cũ tôi nhớ lại nắng ấm của trời xuân chiếu vào mặt ba chị em trong ngày chủ nhật Phục sinh. Chúng tôi đã không chịu mặt áo khoác để đi nhà thờ. Mặc áo khoác sẽ làm nhăn áo đẹp và nhất là làm sao mọi người thấy áo ba chị em tiệp với nhau đẹp đến chừng nào?

Sau đó khi tôi đã cao lên mặc áo không vừa thì áo tôi được chuyển qua Ellen rồi lại tới Beth. Và những chiếc áo lụa điểm đốm xanh ấy đã mở đầu cho những chiếc áo tiệp nhau về sau này của ba chị em. Tôi nhớ lại những năm áo bông màu xanh, áo vàng. Bố cũng tham gia vào tinh thần ấy nên một lần sau khi đi công tác ở bang Azizona, bố đã mua về áo váy kiểu Mễ Tây Cơ cho các cô gái của bố- tức ba chị em tôi- và cả mẹ nữa.

Đó là những váy áo tuyệt vời màu trắng với vô số hàng đăng-ten bóng, cổ và gấu váy nền trắng, váy xòe rộng cả một vòng tròn. Bố cho chạy dĩa bản "bolero" của Ravel và chúng tôi nắm tay nhau xoay vòng như điên trong phòng sinh hoạt, áo váy đăng-ten phất phới như cánh bướm. Cuối cùng chúng tôi ngã dụi vào nhau cười như nắc nẻ. Bố ngồi trong chiếc ghế bành, ngắm chúng tôi, môi nở nụ cười như bảo "đây là các cô gái của tôi".

Tôi nhớ những bộ váy áo liệp nhau từ những lần đầu chúng tôi có, nhưng tôi lại không nhớ những bộ sau cùng. Có lẽ vì về sau khi ba chị em lớn lên, mẹ đã thấy mỗi người có cá tính riêng, việc mặc tiệp với nhau không còn thích hợp, nên bà đã thôi không sắm đồ giống nhau nữa.

Đến khi chúng tôi trưởng thành, cuộc sống ba chị em đã mỗi người theo một con đường khác nhau rõ rệt, mẹ cứ lắc đầu bảo bố:

- Không hiểu tại sao mình lại có ba đứa con gái khác hẳn nhau thế nhỉ?

Bố chỉ lặng lẽ mỉm cười. .

Năm đầu tiên vắng mẹ vào lễ Giáng sinh, chúng tôi biết trước là sẽ rất buồn. Tôi vẫn luôn nhớ cứ mỗi Giáng sinh bố lại tặng mẹ một chiếc áo ngủ tuyệt đẹp- dài và bóng mượt. Giáng sinh năm mẹ mất cây Noel vẫn được trang hoàng rực rỡ nhưng không còn hộp "Mộng Đẹp" để ở gốc cây. Vì các con chúng tôi cố ra vẻ vui vẻ nhưng những món điểm tô nho nhỏ mà mẹ- bà ngoại các con chúng tôi- vẫn thêm vào thì nay đã thiếu vắng.

Thình lình Ellen lôi từ sau cây Noel ra ba hộp quà màu trắng giống y hệt nhau. Trên nắp hộp có dòng chữ rắn rỏi do tay bố viết:

- Quà do chú lùn đêm Giáng sinh tặng. Chúng tôi mở hộp quà ra. Đó là ba áo ngủ bằng lụa flannel đỏ tiệp với nhau.

Nhảy lên vì sung sướng, chúng tôi lôi áo ra khỏi lớp giấy bao trong hộp, chạy đi thay áo. Khi chúng tôi quay trở lại thì bố đã cho chạy đĩa bản "bolero" quen thuộc và thế là ba chị em lại nắm tay nhau nhảy quay cuồng. Nhạc càng cuồng nhiệt chúng tôi càng quay nhanh không hề để ý đến những đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên của các ông chồng và những cái miệng há hốc của lũ con.

Nhớ lại, tôi vẫn còn thấy tức cười về cảnh ba bà mặc áo đỏ nhảy như điên giữa đống hộp mở la liệt. Và khi tiếng chập choạng ồ lên chấm dứt bản nhạc thì cũng là lúc ba chị em ngã dụi vào nhau, cười phá lên như nắc nẻ; trong khi các ông chồng thì lắc đầu không thể tin vào mắt mình, lũ con thì gập bò ra cười, còn bố thì lại mỉm cười, nụ cười "đây là các cô gái của tôi".

Mẹ đã không bao giờ có thể ngờ là mẹ đã tạo ra một truyền thống gia đình
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9