ÂN HẬN QUÁ ANH ƠI
P hải không anh năm tháng cứ trôi qua
H ai mươi năm sống vì dân vì nước
A nh và em thật khó mà hiểu được
M ỗi đông về vết thương lại đau hơn!
V ẫn khóc thầm trong đau đớn từng cơn
A nh em mình bao năm vô tâm quá
N hìn dáng cha quằn quại bên cạnh má
T hật nhói lòng thương quá là thương!
A nh và em sống cuoc sống sung sướng
N hưng đâu ngờ ...ân hận quá anh ơi!
===========
CHA NHỚ VỀ!
Công cha dạy bảo sinh thành
Cha như cổ thụ lá xanh ngút ngàn!
Như mây che nắng chói chang
Núi cao vực thẳm đèo ngang cha dìu!
Thái bình đất nước tiêu điều
Sơn tặc nổi loạn lửa thiêu cháy nhà!
Nghĩa tình vì nước phải xa
Mẹ nuôi con lớn chờ cha trở về!
Như cây thiếu nước mùa hè
Nước về nối lại nguyện thề ngày xưa!
Trong mắt mẹ buồn chiều mưa
Nguồn cơn con tỏ mẹ vừa nhớ cha!
Chảy trong lòng nhớ thiết tha
Ra sao nếu đời vắng cha ........nhớ về!
==========
ĐẠO LÀM CON!
Một thương hai nhớ ba yêu
Lòng con phải nhớ những điều mẹ răn!
Thờ cha mẹ chớ băn khoăn
Mẹ bảo con vâng lời rằng :chữ hiếu!
Kính cha cực khổ đã nhiều
Cha đi chiến đấu sớm chiều mẹ trông!
Cho con giấc ngủ ấm nồng
Tròn trăng con lại trong lòng cha yêu!
Chữ thương chữ nhớ chữ yêu
Hiếu thì chưa đủ sớm chiều sử kinh!
Mới hay hạnh phúc của mình
Là vâng lời mẹ là tình của cha!
Đạo làm con sống thuận hòa
Con chăm học giỏi cả nhà đều vui!
============
Sông dày chằng chịt đất phù sa
Núi rừng đa dạng nhiều ngọc ngà
Nước trong biển rộng bao tôm cá
Nam phương đất Việt đẹp mặn mà!
Vua Hùng dựng nước nghìn năm qua
Nam phương riêng biệt một trời mà
Ở đây bao đời người xây dựng
Rành rành văn hóa Việt Nam ta!
Rành rành biên giới từ mũi Cà
Định tới Hà Giang ngàn dặm xa
Phận trời con người sao cưỡng được
Tại sao cứ gây cảnh phong ba!
Sách sử bao đời nạn can qua
Trời riêng một cõi giữ nước nhà!
Cớ chi cứ xâm lược quấy phá
Sao để con thơ mãi khóc cha!
Lũ bây cũng có nước có nhà
Giặc đốt nhà ngươi đau xót xa
Bây còn không hiểu thì thật lạ
Xâm chiếm làm sao được nước ta!
Phạm đến lãnh thổ của chúng ta
Chúng ta quyết tử giữ nước nhà
Bây cũng xa vợ xa ba má
Sẽ phải phơi thây chốn trời xa!
Bị vùi xương trong đông buốt giá
Đánh cho hết lối về quê nhà
Tơi bời hoa lá truyền thống đó
Bời bời oanh liệt dân tộc ta!