Truyện ngắn: Cái bản mặt… hài vãi
Hoang TN 15.10.2006 12:18:57 (permalink)
Mới gõ xong sáng nay, mang lên share với cả nhà hì hì...


Cái bản mặt… hài vãi

Sợ vợ. Hai cái chữ này có lẽ phổ thông lắm, phổ thông tới mức hình như nó không bao giờ vắng mặt trong mỗi tiệc nhậu có từ một trở lên các đức ông đã có vợ. Các bạn có thể hỏi tôi có sợ vợ không? Xin thưa rằng có. Một số đức ông chồng tự lý luận rằng ta… nể vợ chứ không… sợ vợ. Tôi thì chẳng cần ‘’hèn’’ như thế mà tôi cứ nói quách luôn là tôi sợ vợ cho rồi, vừa thẳng thắn thật thà lại vừa… chính xác. Nếu có muốn tự an ủi mình đôi chút thì tôi sẽ an ủi mình thế này: ‘’Có người đàn ông nào trên đời thương vợ mà lại không… sợ vợ cơ chứ? Tôi có sợ bả nhà tôi cũng chỉ vì… thương bả mà thôi’’.

Vậy là tôi sợ vợ. Nhưng tôi lại có cái tật khác là ham vui. Các bạn chớ vội hiểu nhầm ngay là chuyện... đánh bắt xa bờ, chuyện... phòng nhì phòng nhéo, chuyện... bồ nhí bồ nhéo. Cái chuyện đó với tôi tuyệt đối không bao giờ có vì tôi luôn... thương bả nhà tôi mà. Cái tật ham vui tôi nói ở đây là cái tật ham nhậu nhẹt kia, tuy rằng chưa tới mức chai bố chai con như mấy cha ‘’tục tửu’’ nhưng cũng ở tầm chén lớn chén nhỏ như mấy chàng ‘’tiên tửu’’. Cơ khổ, nếu coi sợ vợ là một cái tật thì cái tật ham vui tôi nói ở trên có từ trước khi tôi lấy vợ lâu lắm chứ. Ấy vậy mà từ khi lấy bả nhà tôi làm vợ là tôi cứ phải xếp nó đứng sau đấy các bạn ạ. Đại để là ham vui một chút, ngồi à ơi với mấy thằng bạn trời đánh từ bảy giờ tối thì bao giờ tôi cũng nhớ tới chín giờ sẽ gọi về nhà một cuốc: ‘’Anh ngồi chơi với mấy người bạn, chút xíu nữa anh về nhé cưng.’’ Rồi tới tầm chín giờ rưỡi gần mười giờ lại làm cuốc nữa: ‘’Anh sắp về đây, một chút xíu nữa chuẩn bị về rồi cưng’’. Cò cưa như vậy một lát cũng được tới mười rưỡi thì làm thêm một cuộc nữa: ’’Bây giờ thì bắt đầu về cưng ạ. Về thật rồi, chút xíu nữa thôi về tới nhà rồi cưng. Đừng giận anh nghe cưng’’. Đại khái là có mặt ở nhà trước 11 giờ đêm, dù có bị cẳn nhẳn cằn nhằn chút thì thường cũng không có chiến tranh gì ghê gớm xảy ra.

Nhưng nào phải lúc nào cũng giữ mình được như vậy đâu. Đêm qua chẳng hạn. Vốn là đêm thứ Bảy và tôi có mấy thằng bạn cũ hàng xóm quê cũ xưa xửa xừa xưa chơi với nhau từ thời còn... không xà lỏn tắm mưa kia. Tụi nó một đám làm cùng nhau, cùng đi công tác Sài Gòn tiện thể ghé qua thăm tôi. Tôi không kịp báo với bả đã bị tụi nó kéo tuột ra ngoài quán, rồi thì việc cần đến là phải đến, nghĩa là... chai bố chai con lăn lóc. Ái chà, bạn cũ ngàn dặm xa xôi tới thăm nhau, chẳng lẽ chúng tôi mời nhau uống... nước chanh pha đường? Phừ... Vậy là cùng với những chai bia thi nhau chổng ngược đít lên trời, những câu chuyện không đầu không cuối tự đời nảo đời nào của tụi tôi cũng thi nhau được moi móc ra để chọc ghẹo nhau, và tụi tôi cứ gọi là như pháo rang. Khi liếc nhìn đồng hồ thấy đã hơn 12 giờ, tôi cũng tặc lưỡi đại. Lâu lâu có dịp lũ bạn cũ nối khố vào thăm, hành lý có quá cước chút chắc bả cũng cho qua thôi. Tôi tự lẩm bẩm trong đầu : ‘’Khoảng 12 rưỡi về nhà, mất công năn nỉ giải thích đôi chút chắc cũng không tới nỗi’’.

Ấy vậy nhưng ham vui thành tật, lúc tôi về tới nhà thì kim đồng hồ trên tay đã chỉ con số ba rưỡi sáng ngày hôm sau. Đương nhiên tôi hổng bao giờ dám qua đêm rồi vì như vậy sấm sét ngày hôm sau sẽ còn ghê gớm hơn nữa. Vậy là tôi về đứng trước cửa nhà, rút máy cầm tay gọi điện thoại... thỏ thẻ kêu bả dậy... mở cửa. Trong lúc bả lạch xạch chìa khoá mở cửa, đầu óc tôi căng như dây đàn vì lo tính... mưu. Thế nhưng cái thằng tôi vốn hay tự phụ ‘’thông minh hơn người’’ mà lúc ấy đầu óc trống rỗng như cái hom cá người ngư dân buổi sớm, nghĩa là chẳng có một cái... mưu nào cả. Thế mới chết cái thằng tôi chứ.

À quên, bàn thêm một điểm nữa là các bả nhà ta vốn có nhiều... chiêu khác nhau lắm. Trong thần thoại Hy Lạp, thần Dớt oai hùng thế mà còn sợ vợ, huống chi cánh đàn ông chúng ta. Nếu các bạn không vui khi tôi ghép các bạn vào thì tôi xin sửa lại là... Dớt còn sợ huống chi... cái thằng tôi. Bả nhà tôi những phút thế này không bao giờ dùng cái chiêu tầm thường thiếu hiệu quả là cẳn nhẳn cằn nhằn như bà vợ thần Dớt đâu mà dùng chiêu... chiến tranh lạnh. Từ lúc mở cửa cho tôi dắt xe vào nhà cho tới lúc khoá cửa lên nhà luôn là một bộ mặt... ngầu ngầu xã hội đen, một bộ mặt... hình sự. Biết sao được, lỗi tại tôi đứt đuôi rồi còn gì. Khoá cửa nẻo đàng hoàng xong, bả leo một mách lên giường, mặt quay thẳng vào vách, người cong như con tôm, chẳng thèm quan tâm cái thằng tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, chỉnh nhỏ đèn ngủ rồi rón rén leo lên giường... cạnh bả. Tôi nào dám gây ra một tiếng động nào dù là nhỏ nhất vì sợ có thể ảnh hưởng tới giấc ngủ bình an của... những người hàng xóm.

Hừm, tình hình xem ra thật căng thẳng. Dù vẫn váng vất hơi cồn nhưng cái thằng tôi không thể nào ngủ được. Bả đang cáu mà, phải nghĩ cách gì đi chứ. Tôi biết thừa là bả... đâu có ngủ dù rằng bả nằm im phăng phắc, im còn hơn một pho tượng đá nữa kia. Tôi thử chơi quả khổ nhục kế, miệng hơi rên khẽ mấy tiếng như... mơ ngủ và dường như... đau đớn lắm. Chẳng ăn thua gì cả. Lâu lâu tôi lại thở... phì phò nặng nhọc. Cũng chẳng ăn thua gì. Biết chắc bả chưa hề ngủ nhưng tai bả cứ như là điếc. Mấy cái... mưu này thì bả biết tỏng từ xưa rồi, chán thật ! Tôi giả vờ trở mình, hơi chạm nhẹ vào lưng bả. Lập tức cái thân hình bất động kia giãy nảy khiến tôi ngay tắp tự rụt tay về. Thường thì giảy nảy hai ba lần rồi thôi không giãy nảy nữa tức là hết giận và tôi biết là có thể... tới luôn. Thế nhưng lần này xem ra khác hẳn vì mỗi lần giãy nảy là lần sau mạnh hơn lần trước. Chà, căng thật rồi chứ chẳng chơi. Tôi nghĩ là đã tới lúc phải dùng tới cái... mưu cuối cùng thôi. Tôi bèn nhẹ nhàng ngồi dậy, im lìm ngồi cạnh bả và... chờ. Mưu này xưa nay công hiệu lắm, thông thường ngồi chịu khổ hình chừng năm mười phút là bả... chịu không nổi và... miệng càu nhàu tay thò ra kéo tôi nằm xuống... đi ngủ. Nhưng lần này xem ra cũng không ăn thua gì. Tôi bất động im lìm ngồi và chờ liền nửa tiếng đồng hồ. Hỡi ôi, cái thân hình đáng yêu kia của bả cũng giống hệt như tôi, nghĩa là cũng... im lìm bất động. Căng rồi, căng thật rồi! Khổ nhục kế tới mức đó mà còn không ăn thua, hẳn là bả đang giận ghê giận gớm. Tôi chỉ sợ bả nén mãi trong lòng, nén mãi nén mãi nén mãi rồi... lỡ ảnh hưởng tới ngọc thể thì khổ cái thân tôi.

Dưới ánh đèn ngủ tù mù, mắt tôi luôn nhòm bả chờ đợi và đầu óc thì liên tục căng thẳng... nghĩ mưu. Chỉ có một nhân chứng động đậy chứng kiến khổ hình của tôi là... cây quạt đứng phòng ngủ. Cây quạt cứ chạy qua chạy lại và khiến tôi hơi gai gai lạnh. Tôi chợt nhớ bả hay thường mắng tôi lúc hờn dỗi: ‘’ Anh lúc nào cũng ngủ say như chết ấy. Cưới nhau mấy năm rồi mà đêm khuya chỉ thấy em đắp chăn cho anh, chả thấy một lần nào anh đắp chăn cho em cả’’. Đột nhiên tôi nảy ra một... mưu. Tôi rón rén cầm chiếc chăn, nhẹ nhàng đắp khẽ qua người bả. Rồi tôi nhẹ nhàng kéo chăng phủ kín tận gót chân bả. Rồi như sợ gió lùa, tôi lại nhẹ nhàng nêm nhẹ mép chăn hai bên người bả. Tôi làm thật nhẹ nhàng như sợ bả đột nhiên thức giấc dù tôi biết thừa bả... nào đã ngủ. Hình như vẫn chưa đủ ép phê thì phải, vì bả vẫn im lìm như một khúc gỗ. Hừm, chưa đủ phê hả? Tôi liền chăm chăm nhìn bả với cái nhìn thật... âu yếm tình tứ và tràn đầy yêu thương. Cái nhìn ấy tình tứ âu yếm của tôi khiến tôi nhớ lại lời bài hát tiếng Anh ‘’Eternal Flame’’ của Bangles có câu là ‘’...I am watching you when you are sleeping. Do you understand...?’’ Vâng, tôi cũng mong bả hiểu cho tình cảnh của tôi lúc ấy lắm. Cái nhìn âu yếm tình tứ của tôi kéo dài chừng được mười giây thì tôi chợt thấy bả… he hé mắt ra nhòm. Rồi tôi giật nảy mình khi nghe bả... phì một tiếng. Hoá ra là bả... không nín được cười... Rồi bả vít cổ tôi xuống và choang ngay một câu vào tai tôi: ‘’Cái bản mặt anh như bản mặt một thằng hề’’.

Ừ, thằng hề cũng được, miễn là chiến tranh lạnh trong nhà đã kết thúc một cách tốt đẹp ngoài mong đợi. Trước khi tự hài lòng với mình và thanh thản đi vào giấc ngủ muộn buổi sáng Chủ Nhật, tôi chợt nghĩ trong đầu thế này: ’’Giá như lúc đó mình có một cái gương, mình nhòm thử cái bản mặt ‘’thằng hề’’ của mình nó ra sao? Chắc... hài vãi.’’

Hoàng TN
Sài Gòn 15/10/2006
#1
    PT 27.10.2006 10:29:35 (permalink)


    Cái bản mặt… hài vãi


    Hoàng Thanh Niên đi dép xăng đan trong bài viết này đấy!
    Những bài , vở của cậu có thể dùng cho nhiều đối tượng đàn ông có vợ khi các ông trót về khuya, lỡ ham vui.
    Phu nhân của cậu không thể giận cậu lâu được vì cậu giở bài " Cái bản mặt.. hài vãi" của cậu ra.
    #2
      Hoang TN 29.10.2006 15:25:28 (permalink)


      Trích đoạn: PT


      Cái bản mặt… hài vãi


      Hoàng Thanh Niên đi dép xăng đan trong bài viết này đấy!
      Những bài , vở của cậu có thể dùng cho nhiều đối tượng đàn ông có vợ khi các ông trót về khuya, lỡ ham vui.
      Phu nhân của cậu không thể giận cậu lâu được vì cậu giở bài " Cái bản mặt.. hài vãi" của cậu ra.




      Cám ơn bạn PT quan tâm. Mấy cái chiêu này nếu bạn nào xài được thành công, nhớ báo tin đặng khổ chủ còn mừng vì có người... chia sẻ.

      Mà kỳ ghê ha, sao bạn biết mà phăng ra cái tên của tôi hay vậy?
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9