hằng buổi, em bận rộn với trăm điều cuộc sống
nhưng sao vẫn nhớ anh..
từng câu thơ vụng về, mộc mạc
em cố trốn mình,....nhưng vẫn không đành
khi mệt mỏi với đời thường, sớm - tối
em dạo nét tìm...một câu nhớ xa xôi
dầu thơ ấy em không là người được nhận
nhưng câu chữ có phép mầu...
...nên em đọc hoá vui...!
có đôi lúc em chợt cười khúc khích
và buồn vui theo giọng điệu của anh
em tự hỏi những câu khù khờ nhất
"mình đã yêu rồi...có phải hay chăng?"
anh vẫn thế sớm chiều thơ thẩn
nào đâu hay .....có kẻ ngẩn ngơ
giá như biến thành trăng ngà mười sáu
em sẽ len lén nhìn anh...bên cửa sổ mơ
oct. 04, 2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.10.2006 14:39:03 bởi diên vỹ >