THƠ LƯU - NGYEU
TÌM EM TRAO NHỮNG VẦN THƠ
Thuyền tình tôi chở đầy thơ
Ngược dòng sông cạn đến bờ mộng mơ
Mạn thuyền sóng vỗ ngẩn ngơ
Buồm căng gió lộng thẫn thờ ngóng trông.
Giờ người biển bắc, trời đông
Nắng mưa cát bụi má hồng phôi pha?
Thuyền đi trong nỗi xót xa
Mịt mù sương khói nhạt nhoà trời mây.
Thơ vương trải nước non này
Ngược dòng sông cạn hao gầy thuyền thơ
Sóng thôi vỗ mạn, xô bờ
Cánh buồm gói gió để chờ mây bay.
Thuyền tình chao đảo ngất ngây
Đi tìm em giữa ban ngày tôi mơ
Để trao em những vần thơ
Biết rằng em chẳng bao giờ đợi tôi. Dịch Vọng, 10.06.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ĐƯỜNG DU HÀNH TÔI GHÉ QUÁN THƯ AI
Đường du hành tôi ghé quán thư ai
Gặp nữ tú, nam thanh những con người nho nhã
Như trong mơ, tôi giật mình chột dạ
Sao to gan lại dám đến nơi này.
Lòng nhủ thầm thôi nhẹ gót đường quay
Đừng làm động làng văn phật lòng lữ khách
Quán thư vốn là nơi trong sạch
Thanh lịch, văn phong.
Thơ cứ vô tình rong ruổi thong dong
Níu giữ tôi lưu đào nguyên tìm bạn
Như kẻ khát dưới trời nắng hạn
Tôi ngỡ ngàng vui gặp khách làng văn.
Mến mộ những tấm lòng cao thượng, nhân văn
Ân huệ ấy xin một lần lưu bút
Nếu lạc điệu, mất vần đôi chút
Xin bạn vàng lượng thứ khách đường xa.
Thơ đưa tôi du hành như lạc giữa ngàn hoa
Trăm sắc ngàn hương khiến lòng ngây ngất
Quán thư ơi! nơi này đẹp nhất
So với những miền tôi đã qua. Hà Nội, 09.06.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ANH HÁT EM NGHE
Anh xin làm ca sỹ hát em nghe
Bởi với anh em là tất cả
Hát cho riêng em mong dịu cơn nắng hạ
Hát cho riêng mình vơi nỗi nhớ mùa thu.
Dẫu chẳng mượt mà như câu hát ru
Nhưng với tình yêu thực lòng anh xin hát
Chất giọng nhuốm phong trần gió cát
Vụng về, anh vẫn hát em nghe.
Dịu không em cơn nắng cuối hè
Cái giọng chua rè vẫn mơ làm ca sỹ
Em có thấy quê mùa uỷ mỵ
Có thế nào anh vẫn hát em nghe.
Anh chẳng buồn nếu em có chê
Bởi yêu em nên anh vẫn hát
Anh sẽ hát như chưa bao giờ được hát
Bản tình ca vang vọng đất trời.
Hát cho em - anh hát cho đời
Hát cho một mối tình dù mai sau đơn bạc
Hát để dấu nỗi buồn cay nghiệt
Một tình yêu đơn phương.
Nếu không yêu em đừng nhủ lòng thương
Đừng thả ánh sao rơi cho lòng anh mộng tưởng
Xin em cứ thờ ơ cất bước
Coi như anh rong hát qua đường. Quán Thánh, 11.08.2004
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
CÂU THƠ GẦY TRAO EM
Lục tìm kho ký ức
Câu thơ gầy trao em
Mai sớm mong làm quen
Trong ngu ngơ khờ dại.
Câu thơ gầy vương vãi
Còn sót lại chữ yêu
Lòng muốn nói thêm nhiều
Như ong bay bướm lượn.
Không thể làm gió cuốn
Chẳng thể là rồng bay
Dãu lòng ngất ngây say
Mà sao ta khó nói.
Vốn thơ nghèo ấp úng
Hay tại ta dại khờ
Gói thơ vào hơi thở
Trao em qua nụ hôn.
Trời cao trong xanh hơn
Đất muôn vàn hoa nở
Câu thơ gầy một thủa
Ngây ngất kẻ dại khờ.
Tìm gom lại vần thơ
Mong gặp em trao tặng
Dẫu nhạt nhoà mưa nắng
Thơ vẫn nguyên tình người. Dịch Vong, 16.06.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ĐÊM THƯƠNG NHỚ MẸ
Nửa đêm nghe gió bấc về
Nhớ thương mẹ ở thôn quê rét nhiều.
Đất trời oan nghiệt bao nhiêu
Nỗi đau như nước thuỷ triều đầy vơi.
Sớm nay mong ánh mặt trời
Như mong gặp mẹ một thời trẻ thơ.
Mẹ ơi cho đến bao giờ
Để con được sống tuổi thơ bên người. Nghĩa Đô, 1988
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TIỄN EM SANG SÔNG
Em đi rồi tôi thoáng chút bâng khuâng
Mây nhởn nhơ bay, dòng sông càng thêm rộng
Sóng nước lao xao, triền sông gió lộng
Mà trong tôi ngột ngạt đến vô cùng.
Thiếu vắng em, trai nản chí anh hùng
Thơ buồn trải ngàn năm sông núi
Trang nam tử phong trần cát bụi
Vẫn mềm lòng khi vắng bóng giai nhân.
Hoa héo tàn hay chưa đến mùa xuân
Có sầu nhớ người đi, có thương lòng kẻ ở
Con sông đào bên bồi bên lở
Buồn - vui, sóng vỗ cả đôi bờ.
Em sang sông rồi chỉ còn tôi với thơ
Tôi gửi em nửa vần thơ thương nhớ
Nửa vần thơ tôi đắp bờ sông lở
Và xây cầu chờ, mai mốt em qua?
Thẫn thờ nhìn bóng em khuất xa
Tôi gửi vần thơ che trời nắng gió
Nửa vần thơ nhuốm phù sa ngầu đỏ
Gửi bên bồi - bên lở tặng người đi. Dịch Vọng, 14.06.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
CÂU THƠ MỚI
Sớm mai thức dậy
Đọc câu thơ
Trái tim rộng mở
Đón chờ một tình yêu.
Lòng lai láng phiêu diêu
Hồi hộp đợi chờ
Cánh hoa hé nở
Nhuỵ hoa dâng hương.
Chút hành trang lên đường
Có tình người nồng ấm
Dẫu vẫn còn e ấp
Dấu mình trong câu thơ.
Vẫn vụng về, mắc cỡ
Như lần đầu gặp nhau
Hoa khoe sắc đua màu
Tình người luôn ấp ủ
Để dâng trào thác lũ
Để góp thành bão dông
Cho mỗi sớm mai hồng
Dệt tình câu thơ mới. Dịch Vọng, 14.06.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
RA KHƠI
Con thuyền nào ra khơi trong đêm
Mặt biển sáng trăng nhoà trên cánh sóng
Con thuyền đi mang bao điều khát vọng
Bóng xa dần lòng ta thoáng bâng khuâng. Nghĩa Đô, 1985
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
CHIỀU HOÀNG HÔN
Chiều hoàng hôn anh hát em nghe
Câu hát từ ngàn xưa gieo lòng ai nỗi nhớ
Đỏ mắt kẻ đi, tím lòng người ở
Chân trời hồng nghiêng núi đổ chiều xa. Nghĩa Tân, 1998
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
BÁN THƠ TÔI
Thơ cho không ai nhận
Tôi đành rao bán thơ
Biết đâu gặp kẻ khờ
Hoạ may thành thi sỹ.
Chẳng một lời hoa mỹ
Không ý nhị văn chương
Góp nhặt giữa đời thường
Bụi văn người vương lại.
Thơ đọc vợ cười mãi
Con nghe cứ chê hoài
Riêng tôi thì tôi cãi:
Rằng thơ mình rất hay.
Nhâm nhi trong men say
Những câu thơ mới viết
Có phải ai cũng biết
Tôi đành rao bán thơ. Dịch Vọng, 13.06.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
XIN EM
Xin em phút lặng yên
Để trời đừng nổi gió
Cho lá cây ngọn cỏ
Khỏi rưng rưng lệ buồn.
Đừng khuấy động cội nguồn
Về một miền quá khứ
Dẫu có là tình sử
Xin em giờ lặng yên.
Vẫn biết rằng khó quên
Vết thương lòng còn đấy
Chuyện tình như trang giấy
Nét mực nào trinh nguyên?
Anh xin em lặng yên
Để gìm lòng bão nổi
Đường tình trăm ngàn lối
Con đường nào chia phôi?
Ngẩng nhìn trời mây trôi
Cúi nhìn sông bèo dạt
Nếu một mai phiêu bạt
Nói thêm sầu em ơi. Dịch Vọng, 13.06.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TỰ SỰ
Đã hai tháng đau chân
Phải sống nhờ tay vợ
Đời tung hoành một thủa
Giờ như hổ sa cơ.
Hai tháng chỉ làm thơ
Để giao lưu bầu bạn
Nào ngờ trong hoạn nạn
Có bao người yêu thương.
Thơ gửi đi muôn phương
Mong gặp tình bằng hữu
May cơn đau có dịu
Hoạ nỗi buồn có vơi.
Lòng buồn - thơ chơi vơi
Chân đau - thơ khập khiễng
Ta thành kẻ lười biếng
Quẩn quanh nơi xó nhà.
Tù túng - thơ xót xa
Gửi người không quen biết
Như thả câu đáy biển
Mong kiếm tìm niềm vui.
Hạ cháy trong ngậm ngùi
Những vần thơ viết vội
Như những lời sám hối
Một thời ta tung hoành.
Mùa trái chín qua nhanh
Vết thương lòng còn mãi
Hai tháng nằm ăn hại
Dấu nỗi buồn trong thơ.
Nén khao khát mộng mơ
Tháng ngày sống nhờ vợ
Hai tháng chân chưa đỡ
Một đời ta mang ơn. 3h20, T5.06.07.06
Kỷ niệm hai tháng ngày bị tai nạn.
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
GIỜ ANH HÁT AI NGHE
Em đi rồi hai đứa ở hai nơi
Đứa đầu sóng kẻ chân mây, chim trời cá bể
Vẫn biết yêu em mà không thể
Bởi cách ngăn một dải Ngân hà.
Vẫn còn đây dưới đường liễu chiều qua
Vương thảm cỏ một cánh hoa thơ dại
Nay người đi không ngoái đầu nhìn lại
Còn mình tôi với khoảng trời chênh vênh.
Em đi rồi như cơn gió nhẹ tênh
Không mang nổi những vui buồn kỷ niệm
Không thể tiễn đưa phút giây ly biệt
Trong tương tư tôi hát lại câu thề.
Câu hát buồn của kẻ u mê
Thơ thẩn tìm em, tôi như người hành khất
Mang câu hát đi tìm điều tôi mất
Chỉ mênh mang khoảng trống u buồn.
Ôi ước gì quên được em luôn
Đem câu hát cất vào miền dĩ vãng
Đến quán thơ tôi vui cùng bầu bạn
Em đi rồi giờ tôi hát có ai nghe?
Câu hát mùa thu vạng vọng cả sang hè. Dịch Vọng, 06.07.06.
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ANH XIN LÀM THI SỸ
CỦA RIÊNG EM
Anh xin làm thi sỹ của riêng em
Để viết những bài thơ tình bất tận
Những vần thơ không mang theo sầu hận
Gửi cho em theo năm tháng cuộc đời.
Tình yêu không thể nói bằng lời
Chỉ có thơ thấu tình anh đó
Thơ hoà trong trăng, thơ bay trong gió
Thơ mang theo hương vị cuộc đời.
Thơ theo em đi cuối đất cùng trời
Dẫu ngày nắng đêm mưa, dẫu trời dông biển động
Thơ giúp tình yêu vượt đại dương trùng sóng
Em có thơ bên mình là khi ấy có anh.
Trái đất đẹp hơn nhiều khi cây lá phủ màu xanh
Đời cũng đẹp hơn bởi những vần thơ trọn nghĩa
Những vần thơ rực lửa
Lửa tình yêu anh dành trọn cho em.
Những vần thơ chỉ đến nơi em
Cầu chúc em vui và đón nhận
Thơ mãi tìm đến em dẫu cùng trời cuối đất
Mong sao em vui lòng.
Anh xin làm thi sỹ của riêng em
Để viết mãi những vần thơ tình bất tận
Thế gian có một mối tình đẹp nhất
Là tình yêu anh dành cho em. Quán Thánh, 29.09.04
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ĐI TÌM NHỮNG VẦN THƠ
Tôi lang thang như kẻ tu hành
Thời đại
Ngược thời gian
Tìm về miền hoang dại
Gom nhặt những vần thơ.
Nơi cội nguồn hơi thở
Thủa hồng hoang
Sinh linh nhỏ
Chào đời
Nơi có đấng Chúa trời
Mênh mang vũ trụ.
Tôi đi
Khi cỏ cây còn vùi trong giấc ngủ
Chỉ gió trải rộng dài trên đá sỏi cằn khô
Bao cái nắng xô bồ
Đuổi theo màn đêm lũng loạn
Cùng dông tố ngông cuồng thác loạn
Một thời không trăng sao.
Tôi đi
Trong vàng vọt xanh xao
Đến tận non cao, sông dài biển rộng
Tìm những vần thơ
Mới hình thành nhựa sống
Nơi sa mạc đại ngàn
Hồn không lệ hoang vu.
Thời gian không màu
Cũng không có mùa thu
Chân đất, đầu trần
Chắt chiu gió cát
Vần thơ lẫn trong thuỷ tinh
Rách nát
Xót đôi bàn tay
Đau buốt tâm hồn.
Cứ một mình lầm lũi cô đơn
Ngược gió vén mưa
Đi trong vùng huyền thoại
Mong gom được những vần thơ vương lại
Từ hơi tở ban đầu của đấng sinh linh.
Những vần thơ làm rỉ máu tim mình. Dịch Vọng, 06.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: