HỒN THI SỸ
DỤC LÒNG MƠ ẢO TƯỞNG
Tôi dang tay mơ ôm trọn vầng trăng
Trời lồng lộng, trăng thì xa ngái
Chỉ có chút ánh vàng vương lại
Bâng khuâng.
Trăng sáng bốn mùa, lòng tôi bốn mùa xuân
Không của riêng ai, tôi tham muốn níu trăng ở lại
Trăng không già, lòng tôi trẻ mãi
Nghe hồn thơ mênh mang.
Hết khuyết lại tròn, trăng còn mãi với thời gian
Chỉ có vòng tay tôi đầm đìa mưa gió
Trên ngàn cao trăng cho ai mà sáng tỏ
Để lòng tôi mơ thầm.
Dẫu trăng non hay đã thượng tuần
Hồn thi sỹ dục mơ về bóng Nguyệt
Tự an ủi lòng ta với đất trời sông biển
Như đã một lần ta chạm được đến vầng trăng.
Có vui không nơi xa ấy Nguyệt Hằng?
Dịch Vọng, 06.06.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU