THƠ LƯU - NGYEU
ĐÊM TRẮNG
Em ở phương trời nào
Đêm vắng lặng chơi vơi
Bão nổi ngoài khơi
Lòng tôi lửa đỏ.
Câu thơ tình còn đó
Ai đọc giờ em ơi
Mong vầng trăng lên khơi
Sáng một trời trống vắng.
Gọi trăng - trăng lẳng lặng
Gọi người - người phương xa
Chỉ còn thơ với ta
Chung nỗi buồn hiu quạnh.
Cơn gió nào đỏng đảnh
Xô trăng nghiêng cuối trời
Khoảng cao xa vời vợi
Thầm gọi người, người ơi!
Gió mây đến cuối trời
Gửi mấy lời nhắn nhủ
Một đêm trắng - không ngủ
Cùng thơ ngồi nhớ em. 11.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
HUYỀN BĂNG BẠN ĐẾN ĐẤY Ư
Đêm khuya rồi Huyền Băng đến đấy ư ?
Mơ màng tỉnh dậy thấy dấu thư
Khắp nhà còn ấm hồn thơ khách
Vóc ngọc còn in đất Hà Thành. 23h.11.07.06
ĐVN
ĐỌC THƠ EM
Đọc thơ rồi ta chôn chặt trong tim
Hy vọng giữ được em nơi ấy
Giọt mưa ngâu gọi về tháng bảy
Trong lòng thơ tràn đầy. ĐVN
TRƯỚC BIỂN EM CHỜ
Anh biết bây giờ ở cực nam
Em ngồi trước biển gió mênh mang
Ngóng thuyền khát vọng xa bờ bến
Chở đến câu thơ buổi huy hoàng. ĐVN
THƯƠNG EM
Anh ở nơi xa chốn hải hồ
Nghe lòng dào dạt lớp sóng xô
Thương người em nhỏ nơi xa ấy
Ngày đợi, đêm chờ ngóng Cố đô. ĐVN
CHIẾC CỐI ĐÁ
(Đá núi nở hoa)
Nội lên núi dời non
Tấm thân gầy còm
Đẽo đá
Núi đổ
Mấy kiếp người
Gian nan
Vất vả
Chuyện cổ tích vào đời.
Tiếng búa cha quai vọng đất trời
Núi buồn tức tưởi
Vỡ oà dưới tay cha
Từ khó nghèo
Bắt núi đá nở hoa.
Nội cùng cha kéo núi về làng
Bắt núi quay tròn thành chiếc trục
Núi cúi đầu thuần phục
Ngoan ngoãn quay theo
Tuốt từng nhánh lúa vàng.
Kiếp nghèo reo lên
Mừng rỡ
Ngỡ ngàng.
Nội cùng cha lại lên đàng
Bên khóm tre xanh cả làng đưa tiễn
Biết mấy tuần trăng biền biệt
Nơi thuỷ mặc sơn cùng
Dằng dặc nỗi nhớ mong
Mẹ lo sợ đến vô cùng.
Quê lại xôn xao
Vui đón những anh hùng
Trong niềm hân hoan bất tận
Tiếng nói cười tràn mặt đất
Nội cùng cha đã xẻ núi mang về.
Mẹ vui cười hả hê
Cha tặng mẹ món quà
Mang về từ núi đá
Chiếc cối giã
Thay đổi cả kiếp nghèo.
Ngày lại ngày
Cối giã đói nghèo
Muối lạc
Muối vừng, cơm nắm
Cối giã cả những điều cay đắng
Gừng già
Không giò chả
Chỉ hạt tiêu.
Tuổi bé thơ tôi được mẹ yêu chiều
Bên báu vật của ông cha để lại
Cơm trộn chút muối lạc vừng sót lại
Mẹ giã mềm phần tôi
Hương vị mặn mà
Trộn cả nước mắt, mồ hôi.
Nay Nội cùng Cha đã xa rồi
Chiếc cối đá cả đời tôi bê không nổi
Tôi như thấy mình có tội
Với nỗi nhọc nhằn một thủa của ông - cha
Một kiếp nghèo
Còn đau đáu xót xa. Dịch Vọng, 12.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ĐÊM KHUYA RỒI HÃY NGỦ ĐI EM
Em ở phương trời còn nắng hạ xôn xao
Phượng cháy đỏ có rực hồng nỗi nhớ?
E ấp câu thơ ép vào trang vở
Ước mơ
Đợi chờ
Khao khát
Một tình yêu.
Nắng xiêu về khoảng trống cô liêu
Mùa trái chín ngạt hào hương mật
Bồng bềnh
Nắng hạ vàng mặt đất
Gom nắng vào lòng có hơi ấm em tôi.
Phố cổ Hà thành ai ngược ai xuôi
Tôi thầm mơ có em đi trong đó
Đêm đã khuya
Bên thềm trăng tỏ
Át nắng hạ vàng
Tôi nhớ về em.
Cánh phượng kém hồng trong nỗi hờn ghen
Không níu nổi ngày dài nắng hạ
Để đêm sâu những nỗi buồn tàn tã
Rải khắp hải hà
Trong vở một câu thơ.
Ngủ đi em!
Cho đẹp một giấc mơ
Để mai sớm kết vần thơ cho trọn
Như đài hoa kết thành trái ngọt
Đêm khuya rồi
Em hãy ngủ đi em! 12.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
TÌNH NHẬT NGUYỆT
Khi chúng mình mới quen nhau
Ngỡ chuyện đời đơn giản
Vũ trụ bao la - cho là giới hạn
Không gì ngăn nổi một tình yêu.
Tình yêu! Ta mạo hiểm phiêu lưu
Tưởng tát cạn biển đông, vượt trăm sông ngàn suối
Đường trần rong ruổi
Núi đá san bằng.
Để hôm nay Nhật - Nguyệt vơi đầy
Chốn cao xa vùng vẫy
Bao cát bụi, gió mây đưa đẩy
Ta thành sao hôm, sao mai.
Chẳng biết bây giờ ai kiếm tìm ai
Chỉ thấy ngày dài chếnh choáng
Và đêm xuống dưới trăng mờ chập choạng
Hai đứa hai phương trời.
Vẫn ngóng nhìn trong mờ mịt xa khơi
Vẫn mộng tưởng dẫu trời dông biển động
Còn nguyên đó sông dài biển rộng
Núi cao chia rẽ đôi đàng.
Vẫn biết mình không phải NGƯU LANG
Cả em nữa cũng không là CHỨC LỮ
Tình ngang trái mang nỗi sầu vạn thủa
Để bây giờ ta không có được nhau. 12.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
MỘT ĐÊM THƠ
Lại một đêm
Em tôi không ngủ
Trằn trọc suy tư
Những câu thơ
Thực hư
Như bướm vờn ong lượn.
Đường trần muôn lối
Ai ngược
Ai xuôi
Thương lắm lục bình trôi
Dận hờn thêm cánh nhạn.
Biển đông
Đã bao đôi nhân tình tát cạn
Vơi
Đầy
Để hôm nay
Mắt nhòa lệ cay
Em tôi không ngủ.
Cơn gió mồ côi
Rung cây
Động cửa
Có làm em mát lòng
Nguôi ngoai nỗi nhớ mong
Một người xa xứ
Theo câu thơ buồn
Em thả hồn mênh mang.
Ngoài xa ngấp nghé thu sang
Vẫn cháy lòng em nắng hạ
Màu thời gian nhuốm vàng sắc lá
Phôi pha
Đêm
Thơ nhạt nhòa nước mắt.
Ngày mai
Thôn quê bộn bề mùa gặt
Riêng em
Nụ vẫn biếc xanh
Vẫn ngóng chờ anh
Đợi ngày hoa thắm
Mà đêm nghe có gì chát đắng
Nỗi buồn vu vơ.
Lại một đêm
Em không ngủ
Đọc thơ
Hững hờ
Mong đợi
Một giấc mơ không còn mới
Tình yêu! 13.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
GẶP BẠN THÂM GIAO
Dọc ngang non nước tìm kết bạn thâm giao
May gặp được người đức rộng, tài cao
Hổ kia thêm vuốt Rồng thêm cánh
Bay bổng hồn thơ chí anh hào. 13.07.06
ĐVN
CHIỀU HẠ BUỒN
Chiều
Nắng
Nhẹ nhàng buông lơi
Chiếc lá
Như bờ môi
Đậu trên vai người lữ thứ.
Đường quanh co
Kẻ ngược về quá khứ
Chỉ mình em chậm bước
Hướng tương lai
Để lại phía sau một chút u hoài.
Cơn gió vô tư
Cơn gió lạc loài
Xóa đi nụ hôn trên vai áo
Chút giận hờn góp thành dông bão
Một ánh chớp ngang trời
Sáng lên từ khoé mắt em.
Sầm sập trời những đám mây thẫm đen
Nuốt dần từng mảng nắng
Kẻ ngược đường về nơi có nắng
Mình em về phía ấy
Mưa dông.
Một chiều buồn
Tôi muốn đón!
Em : - Không! 13.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NGÀY MAI TÔI ĐI
Ngày mai
Tôi đi
Trên chuyến tàu không số
Vô nam.
Để lại sau mình những ánh mắt bàng quang
Trả chốn địa đàng những lời đàm tiếu
Gửi những oan hồn về nơi đền miếu
Rải nỗi buồn theo gió cùng trăng.
Tôi sẽ về với sông nước miền tây
Tạm biệt Hà thành những ngày đầy nắng
Chỉ mang theo nửa nụ hôn như trái đắng
Em trao từ buổi ban đầu.
Trả cho em kỷ niệm không màu
Với giọt mưa ngâu ướt đầm lòng một thủa
Giờ chia xa ngọn lửa
Em mang đi để thắp đỏ môi người.
Nếu muốn! Em hãy mang một nửa nụ cười
Một nửa nụ cười thơ dại
Nửa nụ cười còn lại
Một nỗi đau - tôi cầm.
Ngày mai tôi đi! ai người tiễn chân
Khi tình xuân chưa trở lại
Chỉ thấy rong rêu cùng cỏ dại
Quấn cánh hoa vương lụi tàn.
Tôi mang theo hành trang - thủa cơ hàn
Vật kỷ niệm: Nửa nụ cười méo mó
Tôi đi! Xin chúc em ngoài đó
Chốn Kinh kỳ luôn ấm nửa bờ môi. Dịch Vọng, 12.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
Ôi! hảo à hảo à!
Bạn quý SONG DUY đến chơi nhà
Bạn đừng chê nhé kẻ nghèo - ta
Kim tiền tuy thiếu, tình luôn đủ
Rộng mở tấm lòng với thi ca. Đa tạ SONG DUY
ĐVN
CHIỀU NGÓNG QUÊ NHÀ
Phía ấy đẹp trời chắc quê mẹ không mưa
Mà con thấy trong lòng bão nổi
Mẹ tuổi chín mươi, ôi thời gian đừng vội
Chiều ngóng quê nhà thương nhớ mẹ, Mẹ ơi! Nghĩa Tân,06.1999
Đoàn Văn Nghiêu XIN GIỮ TRỌN TÌNH YÊU
Nào có đâu xa - nước non nhà
Tình thâm sâu nặng bởi thi ca
Xin người giữ trọn tình yêu ấy
Nghĩa đẹp ngàn thu với thái hòa. 14.07.06
ĐVN
ĐI CHỢ NGÀY XUÂN
Ngày xuân đi chợ mua hoa
Hay là đi để chen ra chen vào.
Ngày xuân đi chợ mua đào
Hay là đi để chen vào chen ra.
Em ơi có chen cùng ta
Để phiên chợ tết mua hoa cả ngày.
Dẫu không mua ngắm cũng say
Thầm mơ ta nắm trong tay hoa đầy.
Nếu mà duyên số xum vầy
Bằng không ta hẹn chợ này xuân sau. Nghĩa Đô, Xuân 1990
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
HUẾ BUỒN TRONG EM
Em ngồi đó sao cứ lặng thinh
Mặc nắng nhuốm đầu cành trái chín
Nhớ cánh hoa vương bịn rịn
Để bây giờ đài nâng quả dâng hương.
Cơn gió nào thổi từ sông Hương
Vầng trăng nào nhạt nhòa núi Ngự
Nỗi ưu tư uẩn quanh chùa Thiên mụ
Cho người về bối rối Ngọ môn quan.
Em ngồi im, lòng dạ có ngổn ngang?
Hay thả suy tư về địa đàng thơ mộng
Câu hò Huế làm nhịp tim lay động
Khúc Nam ai, Nam bình.
Trộm gửi cho em khúc tự tình
Của nắng hạ Hà thành vô xứ Huế
Thơ rất buồn khi em ngồi im thế
Biết bao giờ em vui?
Huế "bây chừ" liệu có mưa rơi?
Làm em ướt hoen my giọt lệ
Ôi anh ước ngay bây giờ có thể
Vô bên em chia bớt những ưu phiền. 14.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
MỘT BÔNG HOA.
Giấc ngủ chập chờn mơ một bông hoa
Gai sắc nhọn mà thắm màu tươi lá
Hương mát dịu ngan ngát trăng cuối hạ
Quên nỗi sầu thời bão táp phong ba.
Người tặng hoa bây giờ đã xa
Mang theo cả một thời xuân sắc
Đêm không trăng nỗi buồn dằng dặc
Gom cánh hoa tàn ta tìm lại hương xưa.
Đêm cuối tuần người ơi đã ngủ chưa
Bông hoa ấy bây giờ có thắm
Chìm trong đêm tôi thèm giọt nắng
Mà giờ đông đặc nỗi sầu riêng.
Tôi mơ về một bông hoa không tên
Hoa từ trái tim để một đời thương nhớ
Ai lỡ trao tôi một nụ hoa không nở
Để một đời duyên nợ đa mang. 14.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
MẤY LỜI CẢM ƠN BẠN NGÔ HỮU ĐOÀN
Lòng buồn thơ giải nguôi ngoai
Gép vần mấy chữ rông dài mà thôi
Đừng khen, ngượng lắm người ơi!
Quý nhau xin có mấy lời cảm ơn. ĐVN
GỬI CHỊ
Đường xa muôn dặm em về
Nhịp cầu nối với miền quê chưa thành.
Lúa đồng làng vẫn còn xanh
Trời cao nắng gắt xót thành mưa mây.
Chị ơi! em đã về đây
Khóc thương chị một thân khô gầy.
Chị nằm đó em ngồi đây
Lệ nhoà lệ giữa trời cao đất dầy.
Vì đâu thân xác đoạ đày
Vì đâu oan nghiệt bấy chầy xót xa.
Chị nằm mà ngỡ thây ma
Thương chị lắm dặm đường xa em về.
Ngoài kia nắng trải bờ đê
Biển vơi con nước bốn bề thinh không.
Mừng em ngước mắt chị trông
Lệ trào như thể ngiêng đồng giếng khơi.
Nghẹn ngào nói chẳng nên lời
Ôm chị em khóc một trời thương đau.
Nhớ ngày thơ bé có nhau
Em khóc chị dỗ, em đau chị buồn.
Tưởng rằng cạn bể khô nguồn
Chị em mình mãi quây quần bên nhau.
Để rồi có trước có sau
Chị trên, em dưới cùng nhau xum vầy.
Ngờ đâu nước vội về nguồn
Trốn mẹ bỏ cháu, trốn em bỏ chồng.
Mới chớm mùa lúa nặng bông
Không chờ gặt hái bỏ công cho đời.
Em thương chị lắm chị ơi
Kêu đất - đất rộng, kêu trời - trời cao.
Mẹ sinh năm giọt máu đào
Giọt nào cũng thắm giọt nào cũng tươi.
Nay mẹ tuổi trên chín mươi
Quặn đau nhìn cảnh máu rơi giọt đầu.
Thương chị khổ, thương mẹ sầu
Môi em cắn chặt cúi đầu lệ tuôn.
Thôi trông đất, thôi cậy trời
Nhớ thương tiễn chị về nơi suối vàng.
Đớn đau trong nỗi kinh hoàng
Xót xa thương nhớ hai hàng lệ rơi.
Ngàn thu ly biệt chị ơi!
Máu rơi thắm biết mấy đời máu tươi. Đức Cơ, ngày chị đi 03.05. Canh Thìn
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
BẾN ĐÒ CHIỀU
Chiều tàn tôi đến bến sông
Bãi bồi gió lộng ngô đồng lắt lay.
Trời gom hết nắng về tây
Mênh mang con nước vơi đầy bến quê.
Cánh chuồn chao xuống bờ đê
Chạnh lòng nhớ buổi trăng thề hôm nao.
Nắng rơi mặt nước lao xao
Lục bình trôi nổi vương vào ưu tư.
Tôi về với bến sông xưa
Nhớ lần mưa gió đưa em sang đò.
Em trao tôi những hẹn hò
Buổi tròn trăng, tuổi học trò vừa qua.
Mới thôi giờ đã chia xa
Bến sông còn đó cây đa đã già.
Để nay xế buổi chiều tà
Tôi về trong nỗi nhạt nhòa trời mây.
Cây ngô đồng vẫn lắt lay
Hỏi ai đã dắt tay em sang đò.
Nước trôi bèo bọt quẩn bờ
Vầng trăng xưa cũ bây giờ ám mây.
Nỗi buồn giăng bến sông đầy
Vắng em đò nhỏ ngất ngây chiều buồn. Dịch Vọng, 15.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
BẾN ĐÒ CHIỀU (2)
Chiều đưa đò đón SONG DUY
Đò vừa tối bến SONG DUY đi rồi.
Ngẩn ngơ còn lại mình tôi
Nhìn dòng nước chảy nhẹ trôi lục bình.
SONG DUY đi vui phận mình
Bến đò chiều vắng - cuộc tình chia phôi.
Đâu lời thề thốt đầu môi
Sang đò tình cũ quên rồi người ơi?
Giờ người ở chốn phương trời
Đò chiều bến đợi những lời sầu vương. 15.07.06
ĐVN
HÀ NỘI MỘT TÌNH YÊU
Hà nội thu này vui hơn
Bởi có gót sen hồng em gieo trên phố cổ
Hoa sữa vào đêm ngàn trong nỗi nhớ
Trái sấu già ngọt giọng suốt đường thơ.
Hà nội thu này anh không còn bơ vơ
Quầy hoa tươi thêm một người khách lạ
Đường Cổ Ngư tâm hồn thanh thản quá
Bởi có em bên mình.
Anh ngợp hồn trong ánh sao lung linh
Từ khoé mắt em xuống lòng anh sao đậu
Trong vòng tay nghe đất trời thẩm thấu
Rạo rực tim mình - Hà nội - một tình yêu.
Anh dắt tay em từ ráng đỏ trời chiều
Đi ngang dọc suốt đêm trường không mỏi
Nội đô nghe thâm trầm giọng nói
Sâu thẳm từ trái tim - yêu!
Vùng ngoại ô thơ mộng biết bao nhiêu
Thoả sức tự do vẫy vùng rong ruổi
Em vờ trốn, anh kiếm tìm suốt buổi
Bắt được em rồi hai đưa ngã vào đêm.
Hà nội - một tình yêu không quên. Dịch Vọng, 16.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
RU BUỒN
Ru tình - tình không nghủ
Ru mình - mình thức thâu đêm.
Ru tình- trọn kiếp không quên
Ru mình - vàng vọt một miền thẳm sâu.
Càng ru lòng dạ càng sầu
Thủa xưa xanh tóc, nay đầu muối tiêu.
Lời ru từ thủa biết yêu
Nỗi buồn như lớp sóng triều cứ dâng.
Ru nhau khi tuổi còn xuân
Bây giờ lỡ bước chân trần lẻ loi.
Lời ru ai nhuốm đòn roi
Nát lòng muối xát còn đòi nguyên sơ.
Ngày xưa nghe ru mộng mơ
Bây giờ ru xót hai bờ sông ngăn
Lời ru đẫm lệ gối chăn
Lỡ lời ru để ngàn năm gieo sầu.
Người ơi nay người ở đâu
Lời ru xưa cũ bạc màu nhớ thương.
Buốt lòng tôi suốt đêm trường
Lời ru rách nát ngả đường chia xa.
Người đi vui với bướm hoa
Còn ta ở lại ngâm nga ru buồn. 16.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: