THƠ LƯU - NGYEU
TIẾNG SÁO MỤC ĐỒNG
Một chiều buồn
Nhớ em
Tôi thả lên tiếng sáo mục đồng
Bay vào hư không.
Tiếng sáo dặt dìu như nước ven sông
Nghiêng nhịp cầu tre lối về xóm nhỏ
Thấp thoáng bóng ai qua đó
Nón nghiêng chao tiếng sáo trong chiều.
Nhớ thương về một thủa cô liêu
Cánh cò trắng kéo ngang trời tiếng sáo
Như cánh chim báo mùa dông bão
Gói tròn ống trúc dắt hiên nhà.
Réo rắt, bổng trầm tiếng sáo nhớ người xa
"Lưu thuỷ Hành vân" một thời luyến nhớ
Người sang sông vẫn nặng lòng duyên nợ
Mỗi khi nghe tiếng sáo kẻ mục đồng.
Lúa đến thì cây lúa trổ bông
Tiếng sáo trải ruộng đồng sông nước
Nghe tiếng sáo như tình ai níu bước
Dấu nỗi buồn em vẫn ngoảnh trông theo.
Trời trong veo, tiếng sáo cũng trong veo
Gieo sông nước nỗi buồn hoài cảm
Nơi chân trời cánh chim say tìm bạn
Để bây giờ tiếng sáo lạc tầng không.
Em xa rồi
Tôi ngóng trông
Mượn tiếng sáo mục đồng
Tìm dấu người viễn xứ. Dịch Vong, 19.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
LỜI TẠ TỪ
Cho anh ngàn lần xin lỗi em
Lỡ để mái đầu xanh vương bụi
Một câu thơ vương hải hà sông núi
Xin gém lại trong lòng khi em đã kém vui.
Anh không đành đưa đẩy lục bình trôi
Cũng không lỡ nhốt chim vàng lồng mọt
Tơ tình mỏng manh, ai cầm dao sắc nhọn
Bước hồng trần sao bắt tội lệ vương?
Hoa đương thì khoe sắc dâng hương
Đường xuân rộng kén ong tìm bướm
Khỏa trời xanh én tung cánh lượn
Sẽ mang tội với đời khi cản bước chân em.
Tình yêu mù lòa nên ta quá nhỏ nhen
Muốn níu giữ em giữa đất trời rộng mở
Dù chỉ một lời tỏ tình lầm lỡ
Để bây giờ nỗi buồn cứ giăng tơ.
Thôi em hãy về với cuộc sống mộng mơ
Viết trọn vần thơ em đang viết dở
Cho thắm sắc ngát hương đang mùa hoa nở
Đừng vấn vương gì chút kỷ niệm ngày qua.
Để em vui với đời, anh cất bước đi xa
Mai mốt gặp xem như người xa lạ
Thơ xin lỗi gửi em thay lời từ tạ
Anh xin em ngàn lần trước lúc chia xa. Dịch Vọng, 19.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
DỐI LÒNG
Tôi dối lòng tôi nói thế thôi
Thực ra tôi đã yêu em rồi
Chỉ e một kiếp đời trôi nổi
Không thể cầm lòng phải chia phôi. ĐÒAN VĂN NGHIÊU
ĐÊM NAY CÓ AI BUỒN
Đêm đã ngậm mặt trời
Tuần trăng thì chưa tới
Ngoài thềm lá nhẹ rơi
Trong tôi lòng chới với.
Nghe sóng vỗ ngoài khơi
Rì rầm bao than thở
Gọi mây trong nỗi nhớ
Mang mưa về đón thu.
Bên song rêu đen phủ
Sâu thẳm một bóng đêm
Cố chôn điều muốn quên
Lại bừng tranh nỗi nhớ.
Ngột ngạt trong hơi thở
Vu vơ một nỗi buồn
Tìm về chốn cội nguồn
Ôi! bởi thương bởi nhớ.
Suốt đêm trường trăn trở
Không chôn được nỗi buồn
Thao thức từ hoàng hôn
Đến trời đông chạng vạng.
Kể từ khi giã bạn
Đêm nay có ai buồn? 19.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
TRÁCH CHI CHUYẾN TÀU
Em sẽ đi về đâu
Trên chuyến tàu vội vã
Sân ga miền đất lạ
Hẳn không có phong ba?
Ném lại những bông hoa
Đã một thời khoe sắc
Những bông hoa anh tặng
Buổi đầu mới làm quen.
Những thanh ray gồng lên
Dấu nỗi buồn đưa tiễn
Đêm nhạt nhoà ánh điện
Vàng nỗi buồn chia ly.
Đừng trách con tàu đi
Dẫu muôn trùng thiên lý
Chỉ trách người nản chí
Trước gió mưa phong trần.
Miền đất ấy có xuân
Một mai khi người đến
Con tàu lại rời bến
Người có về cố hương?
Con tàu đi muôn phương
Không bao giờ quên bến
Chỉ trách ai lỡ hẹn
Theo tàu đi không về.
Vương sân ga câu thề
Của người đi ném lại
Trong nỗi buồn tê tái
Trách tàu hay trách ai? Dịch Vọng, 19.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
NHỚ THẦM
Nhuỵ hoa nào dâng hương
Cánh hoa nào khoe sắc
Mà kẻ nam người bắc
Khôn nguôi nhớ thương thầm. Nghĩa Tân, 2000.
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
MAI NÀY EM SANG SÔNG
Bão tan rồi mai em bước sang sông
Hà thành buồn nhớ, phố kém đông
Để lại mình anh khung trời trống
Giữ lại chi em kỷ niệm hồng.
Thế là mai mốt em lấy chồng
Đợi chờ, hò hẹn cũng bằng không
Nghe tin lòng thấy như sấm động
Giữa hạ sao lòng gía lạnh đông. 19.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
TRÁCH AI
Tôi nào dám trách ai đâu
Bởi chưng biển rộng sông sâu đắm đò.
Xuyên ngang trời một cánh cò
Không mang nổi tiếng hẹn hò hôm nao.
Cũng là đất rộng trời cao
Có chăng tình chỉ găm vào câu thơ.
Cầu Kiều nước chảy lơ thơ
Sầu vương còn đọng đôi bờ chia xa.
Ngoảnh trông mắt lệ nhạt nhoà
Người đi bóng vẫn trong ta một đời.
Nước xuôi về với biển khơi
Lỡ mang theo cả những lời thề xưa.
Để đầu nguồn đá đổ mưa
Rong rêu phủ kín câu thơ một thời.
Trách chi đất, oán chi trời
Phải chăng gió cuốn bạt lời ước trao.
Cũng không thể trách trăng sao
Đầu môi chót lưỡi đêm nào lên men.
Người đi thoáng chút hờn ghen
Ta về thắp lại ngọn đèn vịnh thơ.
Để quên đi mối tình hờ
Trót yêu, trót dại bây giờ trách ai. Dịch Vọng, 20.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
EM TÔI ĐÂU RỒI
Lang thang trong nắng
Lẩn khuất trong mây
Theo gió chiều đi dọc đông tây
Tìm em, em đâu thấy.
Hay em trốn mưa ngâu tháng bảy
Mơ đi tìm nắng mới mùa thu
Hay có ngừơi đón để hát ru
Ai lỡ lấy của em thời xuân trẻ?
Theo cánh chim về miền quê mẹ
Con đường làng vắng bóng một người em
Nhìn trước ngó sau tôi tìm gặp người quen
Hỏi tin em! họ lắc đầu không nói.
Dội vách đá tiếng lòng tôi gọi
Xanh ngắt trời nỗi nhớ mênh mang
Tôi băng qua biển rộng non ngàn
Mong gặp được em dù chỉ là đôi phút.
Đây rừng thẳm tuyết dày heo hút
Không nản lòng vực thẳm vách cao
Đây đại dương bao sóng dữ gầm gào
Tới sa mạc quyết tìm em, đâu thấy.
Có phải em trốn mưa ngâu tháng bảy
Trốn cuộc tình như cơn mưa bóng mây
Tìm Đào Nguyên ở chốn chân mây
Em ở nơi nào anh tìm em không thấy. Dịch Vọng, 20.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
MẤY LẦN
Mấy lần định xếp gối chăn
Đợi chờ đúng hẹn đêm trăng theo nàng.
Thơ tình một mớ ta mang
Đến nơi chỉ thấy võ vàng sầu không.
Thế là hò hẹn mất công
Quay về tay bế tay bồng con thơ. ĐVN
Chân đau bác sỹ tới nhà
Tình đau mong mãi chẳng ma nào nhòm.
CON ĐƯỜNG CHIA LY
Con đường nào em tôi đã qua
Phượng cháy đỏ gót hồng cuối hạ
Gặp lại, nay như người xa lạ
Dấu lệ buồn em nghiêng nón ngoảnh đi.
Con đường tình đứt đoạn chia ly. 20.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
HOA TẶNG MUỘN
Mấy lần mình đã tặng hoa
Nàng cầm miễn cưỡng xem ra rất buồn.
Dò la tìm rõ ngọn nguồn
Có người đã tặng mấy tuần trăng qua
Ra về trong nỗi xót xa
Bởi ta đến muộn lại mua hoa không...vàng. ĐÒAN VĂN NGHIÊU
EM CÓ NHẬN ANH KHÔNG
Em ơi!
Đường trần đưa đẩy
Những cát bụi đời thường
Ám muội sầu vương
Một lần anh lầm lỡ.
Đàn đứt giây
Cung thương còn nghẹn ngào nức nở
Ai ném hoa tàn bên cửa
Xa bầy
Con sáo sang sông.
Con đò chìm
Cuộn chảy dòng sông
Bao ước mộng quấn tan theo bọt sóng
Vỡ đò, dật dờ mảnh ván
Mái chèo trôi nổi dòng sâu.
Người lái đò không biết đã về đâu
Cả lữ khách cũng một thời vắng bóng
Dòng sông đêm ngày mênh mang con sóng
Nhớ thương
Ai đó đã lầm đường.
Theo vòng xoáy cuộc đời
Viễn xứ tha phương
Không một chút nguôi ngoai nhớ về chốn cũ
Con sáo sang sông có gặp bầy xây tổ
Nơi chân trời ta một bóng đơn côi.
Chợt giật mình thấy khô chát bờ môi
Lòng thức tỉnh dục ta về sám hối
Tìm lại nơi xưa gặp em tạ tội
Em ơi! anh về
Em có nhận anh không.
Hay vẫn chôn tình trong buốt lạnh sầu đông? Dịch Vọng, 21.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
XIN EM LÀ DÒNG SÔNG
Xin em đừng hoá Thuấn
Đổi thành tình Đệ - Huynh
Hãy là dòng sông xanh
Để trăm năm bồi đắp.
Cho vẹn tròn mùa gặt
Trái chín đầy vòng tay
Men đời ngất ngây say
Tiếng ru nôi đằm thắm
Cho anh được gửi gắm
Tình yêu thương vô bờ
Em ơi đừng bao giờ
Đổi ngôi tình Nghiêu - Thuấn.
Bao xông pha trận mạc
Đua tranh chốn Vương triều
Thương non nước tiêu điều
Nghiêng sơn hà xã tắc.
Khi thua phải làm giặc
Lúc thắng soán ngôi vua
Nỗi buồn đau muôn thủa
Một chuyện tình bán mua.
Vẫn biết rằng Nghiêu - Thuấn
Tình như thể anh em
Nghĩa nước non trọn vẹn
Đức đăng lưu - ánh đèn.
Cho anh về bến em
Tắm dòng xanh năm tháng
Dòng sông tình lai láng
Trong sóng thơ dạt dào.
Cho anh đến bến đào
Đắm chìm trong giấc mộng
Lời hát ru bay bổng
Từ dòng sông yêu thương.
Ta cùng kể chuyện đời
Nghiêu - Thuấn
Với quê hương
Để chúng mình mãi mãi yêu thương. Dịch Vọng, 21.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
NGƯỜI LỠ VÔ TÌNH
Sông suối gồng mình
Vắt kiệt khô núi đá
Không giữ nổi cho mình
Buông xuôi về biển cả
Một nỗi buồn xót xa.
Trong giận hờn bão táp phong ba
Biển nhận ra tình sông suối
Thương núi thẳm rừng xanh
Mang đặm đà tình muối
Gọi mưa về theo hạ
Cho thượng nguồn đổ lệ châu sa.
Em không khóc cho mình
Em khóc cho ta
Phút nông nổi mộng tìm hoa cỏ lạ
Như kẻ say tìm xuân chiều nắng hạ
Xuân xa vời chỉ tàn tạ lòng đau.
Trời cảm thương rớt lệ mưa ngâu
Đất ban tặng cho non cao thác đổ
Giận mà thương kiếp con người khốn khổ
Chỉ yêu riêng mình
Vẫn mong được người yêu.
Mênh mang đất trời mà nước lọ cơm niêu
Lòng cô độc vẫn mộng tình đắp chiếu
Trời đất hiểu người chỉ tiếc người không hiểu
Tình yêu
Đâu chỉ có yêu mình.
Đất trời không thể lặng yên
Khi giận hờn bão tố nổi lên
Bởi mối tình phụ bạc lãng quên
Để đá non cao giữa đại ngàn thác đổ
Dồn nén biển khơi điệp trùng sóng vỗ
Mang mưa về cho nuôi thác non cao
Người ơi người vô tình mãi được sao? Dịch Vọng, 22.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
VỚI EM
Ngang dọc tung hoành chí tài trai
Nước non ngàn dặm nhẹ đôi vai
Sông nước hải hồ đời bươn chải
Dông động nắng mưa vẫn thăng đài.
Sao đứng trước em lặng lẽ hòai
Vụng về, hồi hộp đỏ vành tai
Nói lời ấp úng như ngây dại
Để lúc chia tay thơ u hoài.
Gần bên nhìn trộm, xa ngoảnh lại
Tim nhốt đêm ngày bóng hình ai
Thơ tình trao gửi - chờ tin mãi
Mong nhớ mềm lòng ôi chí trai. 22.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
SỰ ĐỜI
TA LẠI TRỞ VỀ VỚI TRANG THƠ
SỰ ĐỜI SAY TỈNH, TỈNH NHƯ MƠ
BUỒN VUI SẦU HẬN NGÀN NĂM NHỚ
TIM MÁCH BẢO TA CHỐN BẾN BỜ ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TÌM LẠI TA
Em đánh mất tình yêu
Tôi lang thang chiều hạ
Về nơi bờ tre gốc rạ
Tìm lại ngày xa xưa.
Đội trên đầu mây mưa
Vắt trên vai vạt nắng
Gói trong lòng trái đắng
Theo dấu chân tìm về.
Hoa cỏ ngàn chân đê
Con bướm vàng đâu vắng
Chiều rớt lại giọt nắng
Chờ đêm về hong sương.
Ai ném lại mảnh gương
Vụn nát tình xưa cũ
Găm vào trong giấc ngủ
Nỗi xót xa muộn phiền.
Chơi vơi giữa con thuyền
Ta đơn thương độc mã
Vượt qua ngàn sóng cả
Tìm lại bóng hình ta.
Tìm mối tình thăng hoa
Một thời không sầu hận
Mối tình em đánh mất
Ta đi tìm lại ta Dịch Vọng, 22.07.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
VÒNG TAY CỦA MẸ CON LỚN LÊN TRONG VÒNG TAY CỦA MẸ
NHƯ ĐẤT TRỜI VÒNG TAY MẸ MÊNH MÔNG
NỬA VÒNG TAY CHE CÁT BỤI BÃO GIÔNG
NỬA VÒNG TAY MẸ CHO CON CUỘC SỐNG. ***
Dẫu rằng còn nước còn non
Mà xa bóng mẹ nước non nghĩa gì.
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TA ĐI TÌM TA *
Ta đi tìm ta
Bất chợt gặp nửa ta trong bạn
Ôi mây mưa về ruộng hạn
Và cánh buồm lộng gió chiều lên.
Một nửa đời, con người đã đặt tên
Tình yêu - ta trong em một nửa
Không thể thiếu bởi thành duyên nợ
Ta đã tìm được mình - một nửa trong em.
Một nửa đời nghe lạ mà quen
Một nửa yêu thương biết hờn biết giận
Như ta nửa trời, em là nửa đất
Cao xa mà không thể thiếu nhau.
Đời chỉ vẹn tròn khi ta có nhau. Dịch Vọng, 23.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
EM RU TA NGỦ
EM NÓI RẰNG EM NGỦ
THỰC TÌNH EM RU TA
NHƯNG CÒN GIẤC MƠ HOA
MỘT ĐỜI EM CẤT DẤU. ĐVN
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: