THƠ LƯU - NGYEU
NGƯỜI ĐẪ ĐI
Xé ngang trời một ánh sao băng
Như cứa lòng ta khúc ruột
Một ngôi sao ta không hề quen thuộc
Đã rơi vào chốn hư vô.
Nơi cao xa hằng hà sa số xô bồ
Những vì tinh tú lung linh
Hẳn cũng đau và nhỏ lệ tim mình
Khi chia xa người bạn.
Ai yêu ai, thương ai khi đời hoạn nạn
Đất trời cũng chẳng bàng quang
Vũ trụ cũng sầu khi tinh tú trái ngang
Nổi mưa gió xuống địa đàng ai oán.
Không huynh đệ dẫu chỉ là bầu bạn
Một kiếp người chung nhịp thở dương gian
Người ra đi giữa trời đất mênh mang
Ta ở lại cũng ngẹn tim nhỏ lệ.
Trống vắng hơn, lạnh hơn nơi trần thế
Bởi vắng rồi một thủa đam mê
Giả như người về chốn sơn khê
Còn cơ gặp một mai ngày sơn hạ.
Nhưng người đã đi như sao băng vội vã
Bỏ lại đời gió cát mưa sa
Đến nơi xa ngăn cách những ngân hà
Dấu thân chốn tâm linh vũ trụ.
Người đã đi nhẹ nhàng như giấc ngủ
Vội vàng như ánh sao băng
Đón linh hồn người một đêm không trăng
Trong tĩnh mịch cô liêu và hờn tủi.
Thế là hết
Người về với cội nguồn cát bụi
Để lại đời với ai đó rong rêu
Một kiếp người mang nặng thương yêu. Dịch Vọng, 23.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
TA ĐÓN EM VỀ
(tặng em Nguyễn Thị Kim Yến)
Nghe tin emvề
Ta chuẩn bị đón em.
Xua mưa gió đi xa
Kéo mây che nắng
Trồng quất
Tỉa đào
Ươm những loài hoa thắm
Thắp sáng đèn
Chau chuốt những vần thơ.
Kéo bình minh lên
Gọi bầy chim tấu nhạc đợi chờ
Rấm trái chín mộng mơ
Mùa thương
Mùa nhớ
Ủ men đời trong hơi thở
Ướp nụ hồng trao đến môi em.
Ngõ trúc
Vườn đào
Mở rộng cửa cất then
Thơ trải đường quen nâng gót hồng nhẹ bước
Ta chuẩn bị đón em
Từ kiếp trước
Mãi bây giờ em mới đến cùng ta
Ôi em về
Đẹp hơn giấc mơ hoa.
Nắng lên rồi
Qua bão táp phong ba
Hết những ngày sầu muộn xót xa
Ta đón em về
Tình thắm đượm thi ca. Dịch Vọng, 24.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
DÁNG AI
Bóng ai thấp thoáng dáng bạn ta
Nhẹ nhàng tha thướt cuối đường hoa
Muốn đón nhưng lòng e khách lạ
Ngóng bạn câu thơ cứ nhạt nhòa. ĐOÀN VĂN NGHIÊU
GIÃ BẠN
Đã đến giờ chia tay
Em mau về kẻo muộn
Sợ em buồn, anh quay đi vội
Sầu lòng nhìn lệ em rơi.
Thời tiết giao mùa thu buồn chơi vơi
Thoảng gió heo may lòng anh se lạnh
Xa em khoảng trống buồn hưu quạnh
Mênh mang, mênh mang buồn.
Không dám nhìn, anh vội đi luôn
Vẫn biết còn mình em đứng đó
Thân gái chìm trong màn đêm sương gió
Thu buồn vương nặng bước đi.
Về đi em còn đứng đó làm chi
Nhà bếp lạnh đang chờ em nhóm lửa
Có chồng con đang ngóng chờ bên cửa
Về mau em trời đã chuyển mùa.
Yêu em anh không lỡ dỡn đùa
Lòng thầm dõi và chúc em hạnh phúc
Vẫn biết dòng sông có khúc
Khi lở bồi, khi đục khi trong.
Tình yêu là nỗi nhớ mong
Tình yêu đẹp biết giữ gìn hạnh phúc
Em hãy nhận từ anh lời chúc
Hạnh phúc luôn vẹn tròn.
Thời gian nước chảy đá mòn
Chỉ hạnh phúc tình yêu còn mãi
Câu thơ tình cho anh xin lưu lại
Về đi em dẫu giã bạn có buồn.
Thời gian sẽ giúp em quên hết tủi hờn. 24.10.04
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
ĐÓN EM VU QUY
Tiễn em đi mấy lần từ tạ
Em một lòng xin được vu quy
Thầm ơn trời cho ta có Tây Thi
Ta hạnh phúc có giai nhân tuyệt mỹ.
Một ước mơ trải dài bao thế kỷ
Một mối tình từ vạn kiếp xa xưa
Vũ trụ băng hà qua mấy nắng mưa
Ta có em qua đất trời gột rửa.
Em che khuất mặt trời nắng lửa
Em sưởi tình tan tuyết lạnh mùa đông
Nghe êm đềm vũ điệu chim Công
Mà đằm thắm mối tình loan Phượng.
Em níu ta khỏi một đời xuôi ngược
Gác mái chèo cùng dạo bến Đào nguyên
Không anh hùng mà gặp gái thuyền quyên
Ta! một người hạnh phúc.
Em nhóm tim ta ngọn lửa tình đỏ rực
Ngọn lửa tình trọn kiếp chẳng phôi phai
Em vu quy trong buổi sớm mai
Vòng tay ấm trọn tình anh dang đón. Dịch Vọng 24.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NỖI LÒNG
Từ muôn trùng xa cách
Em hiểu thấu lòng ta
Trót mang lòng yêu hoa
Nên câu thơ khờ dại.
Bởi lòng luôn trẻ mãi
Câu thơ cũng không già
Có chăng là hoa lá
Chê mình mà chia xa. ĐVN.
***
KHUNG TRỜI THƠ
Anh đi trong nỗi mông lung
Khung trời rộng, những nhớ nhung dâng tràn.
Cuối trời một ánh hào quang
Cung đường xa ngái mênh mang nỗi buồn.
Ước chi biển cạn khô nguồn
Đến bên em những thêm gần bước chân.
Để lòng kéo hạ vào xuân
Cung đàn nối nhịp tơ ngân tiếng lòng.
Thoả thê tháng đợi năm mong
Bên nhau hết nỗi cô phòng đơn côi.
Cho em cất tiếng ru nôi
Vần thơ chung kết đến hồi thăng hoa.
Vui cùng nhạc hoạ thi ca
Trời trong xanh lại mặn mà tình xuân. ĐOÀN VĂN NGHIÊU
PHẢI CHĂNG
Phải chăng em giận tôi rồi
Cũng xin em nói một lời chia xa.
Dẫu rằng ong bướm chê hoa
Trời gần không đặng, trời xa cũng đành.
Tôi đau em lỡ buôn hành
Tình xuân đang thắm những thành sầu đông.
Gặp nhau giờ cũng như không
Nhịp cầu bắc dở dòng sông lỡ đò.
Đâu rồi những hẹn những hò
Người đan thành tổ tò vò cho tôi.
Nụ hôn nào ngọt bờ môi
Mà nay lại xót trong tôi hới người.
Người đi vui với tiếng cười
Còn tôi ở lại ngoài tươi trong sầu.
Hỏi người bởi cớ vì đâu
Phải chăng riêng một nỗi sầu ta mang. Dịch Vọng, 24.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
ĐÊM TRĂNG TÀN
Ai đã dấu trăng làm của riêng
Vương lại trời đêm những vì sao lấp lánh
Để bóng đen quấn chân ta đặc quánh
Tìm người trong nỗi nhớ vô phương.
Giếng nước bên đình Nguyệt đã soi gương
Liễu rủ hồ sương đêm rằm Trăng chải
Khóm trúc vườn xoan một thời mê mải
Nhuốm câu tự tình ngọt lịm tim ai.
Nay em đi rồi ánh trăng cũng chia hai
Bên ấy sáng mộng mơ, tôi nửa bờ trăng khuyết
Tôi muốn níu trăng cứ nghiêng về cuối biển
Hẳn muốn soi gót hồng.
Đêm trăng tàn, tình cũng hư không
Tình ai lấy, trăng vàng ai giữ
Ta thất thểu trong đường tình lữ thứ
Mang thơ soi cho mình mơ mộng bóng trăng hư. Dịch Vọng, 24.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
TỪ QUÊ NGHÈO MẸ ĐÃ NUÔI TÔI
Tuổi thơ tôi gầy còm
Quẩn quanh nơi xóm nghèo ven biển
Gia tài những vỏ sò vỏ hến
Bốn mùa sóng vỗ dội giấc mơ.
Quê đói nghèo thèm khát một câu thơ
Lời mẹ ru trong bão dông dang dở
Cánh cò trắng bay ngang đồng nước lợ
Mẹ gọi về chao cánh võng ru tôi.
Cả một đời tắm trong chát mặn mồ hôi
Ngày phơi xác kiết khô - tấm lưng trần nắng đổ
Nỗi cơ hàn cuộn trong triều sóng vỗ
Đêm mưa dầm bùn đất lấm ngang lưng.
Bữa cơm chiều muối trắng chấm sung
Đêm mơ ngủ chập chờn hoa súng
Bờ ruộng chân đê tóc mẹ tôi rơi rụng
Đường làng bước thấp bước cao.
Tuổi thơ tôi vàng vọt xanh xao
Lay lắt qua bao mùa dông bão
Che chở đời tôi mẹ chỉ còn vạt áo
Tả tơi vắt rách bờ rào.
Nay lớn lên tôi rất đỗi tự hào
Bởi tôi có quê hương và mẹ
Một đời nghèo đã nuôi thời trai trẻ
Mẹ nhân từ cho cả cuộc đời tôi.
Tôi lớn lên từ nửa câu hát ru nôi
Từ ruộng đậu bờ xôi mẹ tảo tần kiến tạo
Tôi vững vàng qua mỗi lần dông bão
Để bây giờ hồn thơ vút bay cao.
Chốn quê nghèo trời nay sáng trăng sao. Dịch Vọng, 25.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
EM ĐI THẬT RỒI
Thế là em đi thật rồi
Chỉ còn thơ với tôi ngồi bơ vơ.
Ném cho tôi cái hững hờ
Chặn đường tôi tự bây giờ sông ngăn.
Tại tôi mộng ước cung Trăng
Cao xa người bảo: nhố nhăng sự đời
Người đi không nói một lời
Chiều buồn nặng trĩu đất trời nổi mưa.
Trở về tôi cũ hôm xưa
Câu thơ tình nhuốm nắng mưa bụi trần.
Người đi vui bước hồng quần
Mang theo cả một thời xuân huy hoàng.
Còn tôi với nỗi bẽ bàng
Ngậm ngùi nuốt dấu hai hàng lệ khô.
Bây giờ kẻ Hán người Ngô
Ngân Hà ai tháo Cầu Ô hỡi người.
Đổi tình yêu chuốc tiếng cười
Câu thơ đứt đoạn tiễn người ra đi.
Sầu đông trĩu nặng như chì
Bàng hoàng vỡ mộng, em đi thật rồi. 25.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
TÂM SỰ CÙNG THƠ
Thơ ơi hãy cùng ta
Trốn khỏi chốn lầu hoang tình ái
Nơi đã một thời làm ta điên dại
Ngày đêm như kẻ dại khờ.
Gác mái chèo
Thả thuyền giữa dòng trôi
Em đã đi rồi
Giờ đưa ai qua bến?
Xoắn những trang thơ
Đốt dần thay nến
Soi nỗi buồn
Tìm hơi ấm người xưa.
Mặc cho trời cứ nắng cứ mưa
Trái tim đỏ bây giờ cứ rữa
Giữ làm chi ai người thương yêu nữa
Thơ hãy gói dùm sầu hận với đơn côi.
Mưa cứ nhoà đi chót lưỡi đầu môi
Nắng cứ xoá dấu vòng tay cũ
Để thơ ru ta giấc ngủ
May có quên bao cay đắng trong lòng.
Có còn gì để nhớ với mong
Hạ chưa tàn lòng đã nhuốm đông
Khi lá đỏ vương chiều
Thuyền trôi nổi dòng sông.
Em đi rồi, thơ ơi có buồn không. Dịch Vọng, 25.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
THƠ TÌNH DẤU VỢ
Từ ngày viết thơ tình
Vợ rập rình xem trộm
Ta lấy cớ là ốm
Nhăn nhó lừa vợ quên.
Thế rồi vào một đêm
Thấy màn hình loé sáng
Ta giả vờ mê sảng
Kéo vợ ra khỏi bàn.
Nằm nhắm mắt hoang mang
Sợ một mai vợ biết
Thì thân tàn danh liệt
Chân què chạy chốn nao?
Giờ biết tính làm sao
Hay tỏ lời sám hối
Rằng thơ không có tội
Chỉ vu vơ thôi mà.
Nghĩ mà thấy xót xa
Lỡ tìm hoa cỏ lạ
Để bây giờ tàn tạ
Trước một sư tử già.
Thôi thì cứ cười xòa
May ra vợ xí xóa
Giơ chân đau ra đá
Biết đâu thắng về ta?
Thơ đang viết ba hoa
Vợ đứng sau đâu biết
Ngoảnh lại, ta chết khiếp
Vợ lại ôm bụng cười.
Ôi! vợ ta tuyệt vời. ĐÒAN VĂN NGHIÊU
DẤU NỖI BUỒN
Nỗi buồn không dấu nổi
Mang phơi bày ra thơ
Ngồi rao bán giữa chợ
Khách qua những hững hờ.
Thơ đan con đò chờ
Để một mai đón bạn
Đò đan xong bến cạn
Chỉ còn ta đứng nhìn.
Gửi câu thơ làm tin
Lạc trong mây trong gió
Trăng khi mờ khi tỏ
Mà thơ đi không về.
Giá như xưa không thề
Cùng nụ hôn lời hứa
Vần thơ giờ chia nửa
Muối xát rầu con tim.
Đã mấy mùa hoa sim
Tưởng cho nhau trái chín
Một thời thơ bịn rịn
Toàn những lời yêu thương.
Nay mịt mù khói sương
Thơ rầu trong mộng tưởng
Đường đời ai xuôi ngược
Có thấy lòng vấn vương. Dịch Vọng, 26.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
EM - MỘT BÔNG HOA
Câu thơ em anh đã nhận ra
Của một thời hoa lá
Mảnh mai
Nhỏ nhẹ
Vẫn kiêu sa.
Không ồn ào
Hương ngan ngát xa
Không sặc sỡ
Mà dịu dàng duyên dáng
Dẫu vô tư nhưng đa mang tình bạn
Một bông hoa luôn thắm đượm tình người.
Mưa nắng đêm ngày
Hoa mãi tươi
Chỉ thoáng chút buồn khi lòng người thay đổi
Ơi bông hoa hương đồng gió nội
Đã mang về hạnh phúc trong tôi.
Ôm hoa vào lòng
Tôi đặt nhẹ lên môi
Yêu hoa đến trọn đời
Tôi yêu mãi không thôi. Dịch Vọng, 26.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
TÌM EM GIỮA HỘI CHỢ HOA
Giữa muôn sắc màu hoa lá
Biển người nhấp nhô
Tôi lạc giữa lớp sóng xô
Tìm em trong chợ hoa ngày hội.
Ngợp trong ngìn trùng hoa mới
Ngạt ngào hương sắc tình yêu
Chợ ồn ào mà tôi vẫn cô liêu
Tìm em giữa chợ đông không thấy.
Trai gái tung tăng tung tẩy
Lòng vui tay nắm hoa đầy
Ríu rít nói cười như gió vờn mây
Ta chỉ nắm Xương rồng, hoa giấy.
Thấp thoáng bóng ai ngỡ em tôi đấy
Lòng bao vui sướng tràn đầy
Cầm tay rồi, chưa nắm chặt mà thôi
Ôi trời đất, đã nhầm tay người lạ.
Lúng túng cúi đầu từ tạ
Trốn vào muôn sắc ngàn hoa
Chạnh buồn lòng hay em đã bỏ ta
Giữa đô hội chốn phồn hoa đất lạ. Dịch Vọng, 26.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
CHỊ HAI
Những lúc anh hai say bét nhè
Chi my tưng hửng mặt buồn re
Vội vàng kiểm túi sao mau lẹ
Tìm chút tiền thừa, mắt đỏ hoe.
Lúc tỉnh anh hai viết thơ ve
Đọc lên chị chán chẳng thèm nghe
Thúng mủng dần sàng lia nhè nhẹ
Rổ rá đem quăng tất ra hè.
Anh bảo rằng: Anh giống ông nghè
Chị my chân dậm mắt tròn xoe:
"Nhọ đít không tiền đừng lắm chuyện
Thơ phú nhì nhằng lại ngo ngoe".
Cứ tưởng rằng xong, chị vẫn đe:
"Hôm nay gạo hết đó ông nghè
Liệu mà xoay xở không thì đói
Biết phận nếu không tối nằm hè".
Tưởng nói vậy thôi chứ ai dè
Mồm gào, vén váy, chân dậm đe:
"Ối giời đất hỡi thơ với rượu
Khốn khổ thân tôi cái ông nghè."
Hướng nào gió ấy thôi đành che
Giột nóc bởi nhà kém tranh tre
Thôi đành vái vợ cho phải nhẽ
Vờ hứa: "Bỏ thơ, hết say nhè."
Chị hai nghe rứa cười phe phé
Nói nhỏ chuyện này riêng chú nghe. Dịch Vọng, 26.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: