THƠ LƯU - NGYEU
NÓI NHỎ CHÚ NGHE
Có tiếc gì đâu nuối gì đâu
Có chăng ngậm đắng với u sầu
Vợ già lại xấu còn hay dữ
Mơ mộng thật nhiều có chi đâu.
Nhưng đã trót rồi ngã bể dâu
Vợ đần, thoải mái cứ giăng câu
Thơ, rượu tối ngày cùng bạn nhậu
Bí tỉ ta say cạn nỗi sầu.
Hàng xóm xung quanh lắm sắc màu
Đêm nằm tơ tưởng những đâu đâu
Đất rộng trời cao mà chẳng thấu
Sao chẳng cho ta cái số giàu.
Sớm tối vào ra chốn bốn lầu
Vài ba thửa đất có gì đâu
Pháo xe dăm chiếc vừa mới tậu
Những tưởng vợ già hoá ta râu.
Hôm vợ hỏi rằng: Bồ anh đâu
Em cùng con nhỏ đến xin dâu
Ta mừng tưởng thật ngo ngoe nói
Đỏ mặt tía tai vợ cốc đầu.
Này thôi nói nhỏ chú mấy câu
Chị hai đang ngó ở phía sau
Phen này bắt gặp mình nói xấu
Yêu đấy hăng lên cũng chốc đầu. Dịch Vọng, 26.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ƠN NGHĨA TRI ÂN
Cảm tình nhân nghĩa tri ân
Ngàn trùng khuất nẻo ân cần hỏi thăm.
Bớt đau bởi nghĩa nhân văn
Tình sâu ghi tạc trăm năm không mòn.
Dẫu cho trăng khuyết lại tròn
Vần thơ nặng nghĩa vần còn ngàn năm.
Tạ ơn người đã hỏi thăm
Hẹn khi có dịp khách văn thăm người. ĐOÀN VĂN NGHIÊU
VẦN THƠ EM TRẢ LẠI
Thơ tình có lạc đâu
Mà bởi người không nhận
Giờ gió thổi bay mất
Hay qua cầu nước trôi.
Bạc muôn thủa là vôi
Lẳng lơ mây quên lối
Nơi sấm rền lại tối
Chớp xé trời thơ ơi.
Câu thơ cứ chơi vơi
Những chiều mong tháng đợi
Thu chưa tàn, đông tới
Nỗi sầu không ngày vơi.
Tán thơ rắc muôn nơi
Để mát xanh cây cỏ
Cho mây về theo gió
Che cung đường đơn côi.
Người trả lại thơ tôi
Những câu thơ viết vội
Dấu tay còn nóng hổi
Mà tình thơ lạc loài.
Thơ đi rồi thơ lại
Bởi không vừa lòng ai
Đời cũng một kiếp trai
Mà nắng mưa dầu dãi.
Một mùa đầy hoa trái
Không đến tay người trồng
Tình yêu và lẽ sống
Giờ đã thành hư không.
Trả thơ rồi em có vui không? Dịch Vọng, 28.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
HÀ NỘI ĐÊM MƯA
Những cơn mưa nhấn chìm hương hoa sữa
Quả sấu già rơi hè phố dầm mưa
Đêm khuya rồi em tôi đã ngủ chưa
Mưa gió lạnh có dầm dề nỗi nhớ.
Như cánh tay vươn qua song cửa
Mang mưa vào đánh thức giấc mơ hoa
Cô lạnh đơn phòng ta chợt nhận ra
Em gửi đến cho ta mưa ngâu tháng bảy.
Em giữ đầu hạt mưa bên ấy
Gửi anh cuối hạt mưa bên đây
Sợi tơ tình quyện trong gió mây
Trăm năm nghĩa Càn Khôn là vậy.
Đất nhận mưa ngâu tháng bảy
Gửi cho trời xuân thắm tháng ba
Hẹn dâng đời màu sắc hương hoa
Đêm miền xa em có nhớ mưa ngâu Hà nội. Dịch Vọng, 29.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
TÌNH GIÀ
Tất cả dưới trên ta toàn lợi (Rụng hết răng)
Ngồi lên, nằm xuống tưởng đứt hơi
Tay bắt chuồn chuồn lòng vẫn đợi
Mơ rớt xuống lòng vầng trăng vơi (Trăng non)
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
***
GỬI KÉP TÂN
Bên cánh gà sân khấu
Thấp thoáng đã từ lâu
Mà Kép tân vẫn dấu
Thơ đâu không ra hầu? ĐVN
***
ƠI BÔNG HOA DẠI KHỜ
Ơi bông hoa dại khờ
Để hồn thơ thương nhớ
Phải chi đừng lầm lỡ
Trọn đời hoa vào thơ. ĐVN
XIN EM ĐỪNG TRÁCH THƠ
Em ơi! đừng vì anh mà hờn oán thơ
Bởi anh vụng lên thơ làm dang dở
Thơ đâu muốn chuyến đò ngang lỡ
Mà tình người không nói hết trong thơ.
Thơ không lỗi chi đâu, chỉ tại anh dại khờ
Xuân đã đến không biết mùa hoa nở
Chim gọi bầy không biết mùa xây tổ
Chỉ mơ màng trăng gió trời mây.
Trách chi em khi thơ vẫn tình đầy
Vì anh vụng gửi thơ em không lấy
Để day dứt mưa ngâu về tháng bẩy
Để oán hờn cho khô héo cỏ cây.
Chốn Đông Đoài thơ em trả về đây
Chiều thu buồn nhuốm lá đỏ chân mây. Dịch Vọng, 29.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
ĐỪNG GIẬN HỜN ANH
Nếu một mai anh có lỡ lầm
Đừng trách anh em nhé giữa thời xuân
Phải chăng hoa đẹp lòng say đắm
Hương sắc ngạt ngào khúc nhạc ngân
Cổng ngỏ không rào lạc bước chân
Bướm ong vui đón, dạ chưa phân
Hoa luống ngậm hờn, sương buông lệ
Không thể làm ngơ chốn hồng trần.
Em chớ vương sầu bởi xuân phân
Hoa chỉ đẹp lòng khách canh tân
Bởi hoa thắm mãi tình bất tận
Hương mật trăm năm dễ mấy lần.
Ôm ấp chở che khỏi bụi trần
Trọn tình vẹn nghĩa với hoa xuân
Một mai em nhé thôi hờn giận
Hoa đẹp nên anh trót lỡ lầm. Dịch Vọng, 29.07.06.
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
EM GIỮ LÀM CHI
Đã theo chồng em còn giữ thơ tôi
Để năm tháng hai chúng mình thêm bận
Giữ làm chi những vần thơ sầu hận
Những vần thơ dang dở đôi đàng. ĐOÀN VĂN NGHIÊU
EM ĐÃ ĐI RỒI
Giờ mới là cuối hạ
Mùa trái chín đỏ cành
Hương vị quê hương đâu cũng ngọt lành
Sao em lỡ đành xa bè bạn.
Vườn trái ngọt có quả chua quả chát
Đất trời có nắng có mưa
Em ra đi không báo bạn tiễn đưa
Hay nhắn gửi một vần thơ luyến nhớ.
Vẫn biết xứ người luôn rộng mở
Có ấm lòng xứ lạnh trời Âu
Em cứ đi rồi mai mốt sẽ về đâu
Lòng có nhớ câu thơ nơi quê mẹ.
Em đã đi, anh chúc em vui khoẻ
Dẫu vui buồn gắng gửi lại vần thơ
Như biển quê sóng mãi vỗ bờ
Bờ cát mịn - anh chờ từng cơn sóng.
Trời sắp sang thu lòng anh như lửa bỏng
Thơ ngậm ngùi tiễn bạn mới quen
Cung trời này phải chăng quá nhỏ nhen
Để em gái tìm sang miền đất lạnh.
Em hãy đi nếu bớt nhiều hưu quạnh
Nếu ấm lòng và vơi bớt cô đơn
Để trong tay nhiều trái ngọt hoa thơm
Là anh thấy như mình hạnh phúc.
Không được tiễn em, gửi thơ thay lời chúc
Em vui lòng nhận giúp bạn đường thơ. Dịch Vọng, 22.06.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
EM CHỜ
Bởi chưng vắng bóng anh hùng
Nên phòng cô tịch lạnh lùng gối chăn.
Lệ sầu ướt mấy tuần trăng
Người xa có thấu lòng chăng hỡi người.
Để ai héo hắt nụ cười
Bên thềm hoa cũng kém tươi vì buồn.
Ước gì cạn bể khô nguồn
Lối xưa khỏi lạc bước chân của người.
Cho trăng thôi ngậm tiếng cười
Phòng the em trải hoa tươi đón...mời. 30.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
***
MẶT TRỜI TRONG EM
Anh xin là mặt trời trong em
Để sưởi ấm một trái tim nhân hậu
Để sáng mãi bến bờ nơi con thuyền em đậu
Để một đời hết trôi nổi bể dâu. 30.07.06
ĐVN
***
THƠ NGYEU
BACH VAN NAM khen quá lời
Bởi thơ Nghiêu những lỗi thời
Rỗi - buồn chắp nhặt một mình chơi
Khuây khoả nhớ thương, chờ với đợi
Chẳng mộng hư danh ở giữa đời. ĐVN
HÁT NỮA LÊN EM
Hát lên em
Bài ca em hát
Từ ngàn xưa sông núi đợi con người
Đã qua rồi thế kỷ hai mươi
Lời ca ấy nay vút cao tươi sáng.
Phải chăng em
Lời em hát
Ngày xưa
Giầu dãi nắng mưa
Dập vùi dông tố
Tiếng hát của một thời lao khổ
Qua bao kiếp người nay đá cũng trổ hoa.
Hát lên em cho bay cao
Bay xa
Những bài dân ca quê mẹ
Cho ta sống một thời tươi trẻ
Nước non này đâu cũng thể quê hương.
Hát lên em
Câu hát nặng tình thương
Để đến mọi nẻo đường đất nước
Lòng dạt dào
Vững đôi chân ta bước
Hướng trên đường tương lai.
Hát lên em
Hát cho cả ngày mai
Để câu dân ca sống cùng thời đại
Như tình ta thắm mãi
Đất nước những dặm dài
Em hát nữa lên em. Dịch Vọng, 30.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ĐƯỜNG RỪNG
Thấp thoáng kẻ tiều phu
Đường rừng không đốn củi
Nắng đổ bên kia núi
Chưa tìm được đường về.
Hì hục ôm, lại bế
Ngạo nghễ, cười...ngô nghê
Đá núi là như thế
Không biết mình u mê.
Chập choạng chốn sơn khê
Đi vơ bèo vạt tép
Nhặt trái non rụng nép
Vơ vào lòng mộng mơ.
Dáng thất thểu bơ phờ
Kẻ tiều phu xuống núi
Giữa rừng không kiếm củi
Mơ với trời trăng sao. ĐÒAN VĂN NGHIÊU
***
CẢM ƠN HBD
Bởi chưng tại cái chân đau
Ngồi buồn chắp nhặt đôi câu thôi mà
Có gì đáng để ngợi ca
Quý nhau mời bạn đến nhà hoạ thơ
Cho mình thêm chút mộng mơ... ĐVN
CHỈ CÓ HAI TA
Đã đến đây rồi em ở lại cùng ta
Nơi thuỷ mặc ta dựng nhà trong hang núi
Trải lá rừng cho em nằm mỗi tối
Hái hoa rừng em ướp thắm bờ môi.
Chốn sơn khê chỉ có em với tôi
Ta thoả sức vẫy vùng hoang dại
Những búp xanh đầu cành ta hái
Hương mật cuộc đời ta đãi cho nhau.
Mặc mưa rừng, thác nước đổ mau
Ta chìm đắm ngất ngây trong mộng tưởng
Nơi núi thẳm rừng xanh chúng mình tận hưởng
Hoa trái đầu mùa.
Không cần biết trời chiều buông xuống chưa
Ta say đắm ngủ vùi trong ổ lá
Mặc vượn hú chim kêu, mặc tuyết đông nắng hạ
Em đến đây rồi chỉ mình em với ta...
Nếu ai có vô rừng xin hãy lùi xa. Dịch Vọng, 30.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
GIÁ NHƯ
Thà rằng em cứ nguyên sơ
Như thủa hồng hoang hai ta gặp gỡ
Nắng gió bạt ngàn nụ hoa vẫn nở
Trong vũ trụ không màu ta vẫn mộng mơ.
Thủa ấy con người chưa biết làm thơ
Ta chỉ nói với em bằng hơi thở
Mà tình yêu không bao giờ dang dở
Bởi giữa đất trời chỉ có hai ta.
Theo khát vọng con người đi quá xa
Cũng là lúc cuộc đời thêm khoảng cách
Tình yêu chúng mình bước vào thử thách
Không còn chút nồng nàn như thủa hoang sơ.
Cát bụi cuộc đời giờ đã nhuốm mộng mơ
Tiếng nói tình yêu không còn qua hơi thở
Cũng là lúc hai chúng mình lầm lỡ
Khi con người đã viết được thành thơ.
Em ơi bao giờ ta đến được ngày xưa
Để tắm nắng mưa giữa trời riêng hai đứa
Để vũ trụ lại một lần ngang ngửa
Khi chúng mình quằn quại dưới mây mưa.
Giá em bây giờ cứ như buổi nguyên sơ
Như chúng mình không biết viết thành thơ. Dịch Vọng, 30.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
CẤT MAU
Trời ơi!
Ta đã khô gầy
My lại giơ xương sườn ra
Để doạ người
Hay chẳng béo hơn ta?
Nhìn đống xương sườn sao quá xót xa
Không nấu được thành cao
Cũng không thể hầm thành cháo
Có phải chăng đời này thiếu gạo
Hay đói tình nên rất đỗi xanh xao.
Hãy dấu đi
Ai tra khảo mà rao
Bảy xương ấy với xương này khô khốc
Xin gói lại đừng để thành nấm mốc
Ngàn năm sau biết đâu thành của độc
Cho các nhà khảo cổ phải đau đầu.
Hãy cất mau kẻo thơ sợ, hết ngầu. ĐÒAN VĂN NGHIÊU
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: