THƠ LƯU - NGYEU
NHỚ VỀ MỘT CÂY THÔNG
Những lá thông nhỏ nhoi
Như những chiếc kim
Xuyên rách trời mưa gió.
Chỉ có thời gian
Làm úa đỏ
Những chiếc kim nhỏ
Theo gió buông lơi.
Nào có ai biết
Đã một thời
Chắn che bão biển
Nói những lời luyến nhớ
Trong chiều lộng gió
Vi vu.
Một thời những lá thông hát ru
Dân làng chài êm đềm giấc ngủ
Như thông đã từng chống mưa ngàn thác lũ
Cho xóm thôn nghèo bình yên.
Đến giữa đại ngàn ta cũng không quên
Cây thông già nơi cửa sông xóm Hạ
Nơi chúng mình hò hẹn ngày qua
Để bây giờ thông khắc khắc họa thi ca. Dịch Vọng, 02.08.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
***
XIN EM
Xin em đừng ước thành cây thông
Để một đời chắn bão dông, nắng gió
Chỉ hát một lần vào đêm trăng tỏ
Bao gánh nặng cuộc đời một thân gái chăm lo. ĐVN
DÌU NHAU TRONG MƯA
Mình dắt nhau đi qua mưa bóng mây
Để một đời dầm dề cơn khát
Trên - thượng điền không khô ruộng hạn
Dưới - hạ điển không tích thủy chờ mong.
Mưa ngọt ngào không có giọt đục giọt trong
Áo em ướt cho lòng anh thấm lạnh
Xin cứ mưa rơi, bởi không còn hưu quạnh
Ta dìu nhau về trong mưa trải mong manh. ĐÒAN VĂN NGHIÊU
***
MỘT THÁNG TRÒN
Nay vừa tròn một tháng
Ta vui dạo Quán thư
Lòng chưa hết bỡ ngỡ
Về những điều thực - hư 03.08.06
ĐVN
THĂM NHAU
Ơn đấng quân Vương ghé thăm ta
Người không đi kiệu, chẳng xe hoa
Câu thơ lưu lại tình vô giá
Nghĩa cả ngàn thu vẹn Thái hoà. 04.08.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
GẶP LẠI
Hơn ba mươi năm rồi
Giờ mới gặp lại nhau
Thời gian úa màu
Bạc thưa mái tóc
Quầng thâm mắt ngọc
Nhìn nhau
Lúng túng vụng về.
Ngày ấy những lời hò hẹn
Dẫu không trải dọc triền đê
Cũng phảng phất theo hương đồng gió nội
Chưa kịp buông một lời thề.
Chiến tranh
Ngườì ra đi, đi vội
Không kịp nói lời chia tay.
Nỗi buồn quê xanh sắc gió heo may
Cây cỏ ngẩn ngơ giữa đồng nước lợ
Gió biển vẫn vô tình hăm hở
Đẩy những con sóng nhớ xô bờ
Để lại quê hương người con gái thẫn thờ
Với bao nhớ thương
Mà chưa một lời thề nguyện.
Người đi biền biệt
Kẻ ở chờ tin
Đợi nhau ư? tuổi thanh xuân nhan sắc có thì
Liệu mai mốt người có về quê cũ
Bao ước mơ, buồn vui vào giấc ngủ
Nỗi nhớ, tình yêu theo năm tháng hao gầy.
Ngóng tin tháng ngày
Nam - bắc - đông - tây
Chỉ nắng hạ mưa đông, tin người đâu thấy
Biển qua mùa bão dông
Tình người còn nguyên đấy
Bốn mùa sôi sục bão lòng
Bởi nhớ bởi mong người đi mau trở lại.
Những sợi tóc nhớ thương bạc màu trong hoang dại
Tình yêu chẳng phôi phai trong cuộc sống bộn bề
Vẫn không thể chờ đợi hơn bởi chưa một lời thề
Người con gái đã sang ngang trong chiều gió cát
Trộm ngoảnh nhìn mà cõi lòng tan nát
Đường xưa vẫn vắng bóng người.
Niềm vui không hết một nụ cười
Bởi một nửa dấu cho người chinh chiến
Nửa héo hắt trong nắng mưa gió biển
Để hôm nay vẫn lúng túng
Dại khờ.
Hơn ba mươi năm sau gặp lại
Không ngờ
Chẳng hờn trách chi nhau
Bởi đã có gì đâu mà giận hờn ai oán
Tại ngày ấy chiến tranh
Mưa bom bão đạn
Người đi, kẻ ở
Không kịp trao nhau nguyện ước với giao thề.
Cơn bão cuối mùa còn rớt lại ngoài đê
Trời đã sang thu
Lòng lắng chìm bão tố
Gặp lại nhau nhắc vài câu chuyện cũ
Trên môi em chỉ thấy nửa nụ cười
Không còn vẹn nguyên tươi
Mà vụng về lúng túng
Như đêm hò hẹn đầu tiên ấp úng
Để rồi vội vã chia tay.
Thêm một lần ta mất nhau từ đây. Đông minh, 02.10.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TẬP ĐI
Hơn nửa đời người
Nay chập chững
Tập đi.
Bao toan tính
Nghĩ suy
Quá một phần hai thế kỷ
Để lại phía sau
Một thời hoa mỹ
Giờ gói trong kỷ niệm
Vui
Buồn.
Ngày xưa
Bước nào đi trong cô đơn
Bước nào đi có người nâng đỡ
Bước nào vội vàng
Lầm lỡ
Đâu bước dại khờ
Vấp ngã
Đa đoan.
Một thời
Những bước chân dọc ngang
Biển rộng
Núi cao
Mưa rừng
Bão biển
Những bước chân trần một thời chinh chiến
Không chịu để xanh mồ
Ngực lấp lánh huân chương.
Ai hay
Bước chân trọng thương
Như đứa trẻ chưa đầy năm tuổi
Làm lại từ đầu
Sau tháng năm rong ruổi
Nay chập chững trong đời
Ta suy ngẫm lại ta.
Thời gian muôn sắc màu
Ta ở khoảng nào
Sáng
Tối.
Khi tim vẫn sục sôi
Khối óc vẫn soi đường chỉ lối
Phía sau ta khoảng thời gian rất vội
Trước mắt mình tương lai có chờ không?
Vẫn biết đường đời trăm suối
Ngàn sông
Có sấm động
Chớp giăng
Hè thiêu
Đông giá.
Nay chập chững bước đi
Trên gập ghềnh
Sỏi đá
Tương lai nào chờ đợi cuối trời xa.
Nay nửa đời người
Dìu bước
Có vợ ta
Chập chững
Những bước đi ban đầu
Ơn người vợ thảo hiền
Ta viết bài ca. 08.10.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
THƠ GỬI VÀO HƯ KHÔNG
Những bài thơ em viết
Không một lời đề tặng
Chẳng một chữ gửi trao
Thả vào trời xanh cao
Xuôi dòng đời
Năm tháng.
Nghe hồn thơ lai láng
Chút dư âm ban đầu
Cả đất trời thẩm thấu
Tình yêu
Không sắc màu.
Nghe như tiếng con tàu
Kéo còi khi xa bến
Mây từ đâu ùa đến
Nặng chùng my mắt em
Lệ nhoà
Vần thơ quen.
Những tháng ngày dồn nén
Câu thơ cắt bớt vần
Mà ý như vô tận
Vui
Buồn
Một thời xuân.
Như có lời tiễn chân
Lẫn trong lời trách cứ
Câu gọi mời lữ thứ
Phơi nắng
Mưa
Tháng ngày.
Tưởng những trong tầm tay
Thơ chất đầy men rượu
Nào ngờ
Thơ lạc điệu
Đàn gieo cung bổng trầm.
Đâu khoảng trời nắng ấm
Cho thơ mãi tình nồng
Em trao
Và tôi nhận
Đừng gửi vào hư không. 09.10.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
SUỐI TÓC EM
Cả suối tóc em đổ xuống
Phủ kín mặt anh
Chảy tràn trên gối.
Trong khoảng tối
Bờ môi ướt mềm
Vụng dại trao nhau.
Cần chi ánh đèn màu
Thiết gì nguyệt tỏ
Mưa xuân đẫm mềm cây cỏ.
Dù cho đất giữ
Mặc trời không cho
Có nhau rồi mưa nắng chẳng buồn lo.
Kể từ hoàng hôn, đến vầng dương tỏ
Suối tóc em vẫn đổ
Nhấn chìm anh một đời.
Để câu thơ chới với
Đọc mãi không thành lời
Mà nghe lòng vời vợi, hồn thơ cứ buông lơi.
Một mai có xa khơi
Vẫn nhớ về suối tóc
Quên tháng ngày cực nhọc, quên nắng mưa bụi trần.
Suối tóc em
Thời xuân
Phủ kín đời anh hạnh phúc. 09.10.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
CÁI LIỀM
Mai là ngày phiên chợ
Mà túi mẹ hết tiền
Nhà không có cái liềm
Làng đang vào vụ gặt.
Cả đêm không chợp mắt
Chỉ thấy mẹ giở mình
Những thở dài toan tính
Lúa chín mùa bão dông.
Trời vừa mới hừng đông
Mẹ bắt con gà ấp
Dáng vội vàng hấp tấp
Chỉ lo chợ hết liềm.
Đi ngược chiều gió biển
Mẹ về thẳng cánh đồng
Giành giật với bão dông
Tay liềm chao trong nước.
Đội về bó lúa ướt
Của nửa năm cấy cày
Đánh vật với cuộc sống
Tay liềm giờ nhẹ không.
Thấu đói nghèo nhà nông
Liềm cong lưng giống chủ
Vớt giữa mùa nước lũ
Rong rêu về hong sân.
Như một mảnh trăng ngân
Rớt xuống đồng chiêm trũng
Đánh dấu thời nghèo túng
Cái liềm của mẹ tôi. 27.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
HỜN GIẬN CHẲNG QUA ĐÊM
Nhìn khoé mắt em
Khung trời xa lạ
Đâu những ánh sao lung linh đêm hạ
Chỉ những ánh mây
Trĩu nặng
Tối sầm.
Cả không gian lặng câm
Chờ mưa cùng dông tố
Từ thẳm sâu
Lòng em
Đang nén điều hờn dỗi
Bởi yêu nhiều
Nên cũng lắm hờn ghen.
Vẫn biết rằng hờn giận chẳng qua đêm
Ngày nén khỏi lộng ngôn
Đêm cháy bờ môi ướt
Quằn quại, kêu la
Đảo điên xuôi ngược
Trút giận hờn vào khao khát
Tình yêu.
Em bảo rằng: Đừng trách nhé anh yêu!
Bởi yêu anh nên em hờn em giận
Yêu từ hơi thở
Mồ hôi
Cả những câu thơ
Em luôn sợ mất
Thoáng chút nghi ngờ em hờn giận đó anh.
Yêu anh nhiều
Em càng thấy mong manh
Bởi anh tài hoa
Đa tình
Mẫu mực
Mà sóng gió luôn là điều có thực
Với bao bụi trần
Năm tháng
Giữa nhân gian.
Yêu anh nhiều mà sầu cảm đa mang
Lòng em một thời vô tư
Trong sáng
Đã bao ánh sao rơi cho lòng anh lai láng
Giờ mây buồn che khuất khoảng vô tư
Để giận hờn níu kéo cả vần thơ.
Tình yêu
Ngày âu lo
Đêm nghẹn thở
Trong em luôn sợ điều đổ vỡ
Dẫu giận hờn cũng chẳng qua đêm
Sau mỗi giận hờn em càng yêu anh hơn. 29.08.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
CUNG ĐÀN KINH BẮC
Ngược thăm miền Kinh bắc quê em
Câu Quan họ níu lòng tôi lại đó
Gió dân ca mát xanh triền sông nhỏ
Em dạo cung đàn rung động trái tim tôi.
Ôi cung đàn hay tiếng trái tim em
Mà tha thiết tình yêu mà dạt dào thuơng nhớ
Nghe say đắm: "Người ơi người ở"
Nghe ngọt ngào:"Đến hẹn lại lên".
"Ngồi tựa mạn thuyền" em dạo khúc trăng lên
Bóng nhoà bóng thuyền chao trên sóng gợn
Vương dải lụa đào, câu dân ca óng mượt
Gió vô tình nhẹ quấn quanh tôi.
Nón Ba tầm nghiêng khuất bờ môi
Nhìn khoé mắt em muôn ánh sao lóng lánh
Em xoay cây đàn để không còn khoảng cách
Nghe trong tim mình nối cung bậc tình yêu.
Núi Thiên thai như muốn đổ liêu xiêu
Trăng vớt lại nhạt nhoà sông nước
Mơn man gió đùa lao xao mặt nước
Hội làng chao đảo trong đêm.
Khúc nhạc lòng em dạo dịu êm
Qua nhịp thở, bờ môi đôi trái tim loạn nhịp
Khúc dân ca như men đời ngọt lịm
Đã nhấn chìm hai đứa dưới đêm trăng.
Giã bạn rồi những Liền anh ướt khăn
Bao Liền chị đầm đìa vạt áo
Quê hết hội, làng như sau cơn bão
Chỉ còn lại cung đàn rung động mãi không thôi.
Một cung đàn làm say cả đời tôi. 31.08.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TÌM NGƯỜI TÌM NHỮNG VẦN THƠ
Xuôi ngược dòng thời gian
Theo dẫu vết những vần thơ
Tìm người
Năm tháng.
Đây đó hồn thơ còn lai láng
Mà cung đường chỉ nắng gió mù khơi
Người ở nơi nào
Ta những chơi vơi.
Kìa, câu thơ người viết tím mây trời
Vẳng như thấy tiếng chim Loan Phượng
Góc biển chân trời nơi đâu là phương hướng
Chỉ thấy màu thu theo lá rải trên đường.
Đâu bút nghiên từng vẽ cảnh đoạn trường
Mà mùi mực vẫn nồng trong giấc ngủ
Lại trắng đêm lật tìm trang thơ cũ
Còn đây hơi ấm của người.
Nửa câu thơ có tiếng ai cười
Thêm một nửa, tiếng người hờn giận
Cơn gió lạnh đầu mùa loang trên mặt đất
Thoáng rùng mình lạc mất hồn thơ.
Biết tìm đâu đời bao bến mộng mơ
Nước sông suôí đều lẫn trong biển cả
Rừng muôn sắc chen đua hoa lá
Nay thẫn thờ chỉ còn lại riêng ta.
Thơ một thời xướng hoạ với trăng hoa
Chưa trọn phút tiêu dao, rượu hồng đào chưa nhấm
Đàn chẳng kịp so giây, giọt châu khăn thấm
Người mang thơ rải đất trời.
Nào trách chi thơ trôi nổi dòng đời
Dẫu chẳng kịp vui cũng khắc lòng nỗi nhớ
Tình ai bảo: Chỉ đẹp trong dang dở
Mà thơ buồn trong đứt đoạn dở dang.
Ta tìm thơ
Tìm người
Trong nỗi nhớ
Đa đoan. 13.10.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
SUỐI TÓC EM
Cả suối tóc em đổ xuống
Phủ kín mặt anh
Chảy tràn trên gối.
Trong khoảng tối
Bờ môi ướt mềm
Vụng dại trao nhau.
Cần chi ánh đèn màu
Thiết gì nguyệt tỏ
Mưa xuân đẫm mềm cây cỏ.
Dù cho đất giữ
Mặc trời không cho
Có nhau rồi mưa nắng chẳng buồn lo.
Kể từ hoàng hôn, đến vầng dương tỏ
Suối tóc em vẫn đổ
Nhấn chìm anh một đời.
Để câu thơ chới với
Đọc mãi không thành lời
Mà nghe lòng vời vợi, hồn thơ cứ buông lơi.
Một mai có xa khơi
Vẫn nhớ về suối tóc
Quên tháng ngày cực nhọc, quên nắng mưa bụi trần.
Suối tóc em
Thời xuân
Phủ kín đời anh hạnh phúc. 09.10.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
MỘT NGÀY CHO MẸ CHO EM (Kính tặng mẹ, tặng em nhân ngày 20.10)
Cả quê hương, đất nước
Dành cho mẹ, cho em
Một ngày
Để nhớ - yêu, nâng niu trân trọng.
Cả hành tinh, nhân loại
Dành cho mẹ cho em
Một ngày
Để ngưỡng mộ - biết ơn.
Cuộc đời hoàn thiện hơn
Là cuộc đời có em và mẹ
Cuộc sống hồi sinh như trái đất này mãi trẻ
Bởi có hơi thở, nụ cuời của mẹ của em.
Nếu một ngày vắng mẹ và em
Trái đất như ngừng quay, chim muông buồn không hót
Cây cỏ héo khô, đời thiếu đi vị ngọt
Ngột ngạt đến vô cùng, nghĩa gì nữa trăng sao.
Một ngày dù chưa được là bao
Khi cuộc sống còn nhiều gian lao vất vả
Mà nghĩa mẹ, tình em bao la như biển cả
Cả đất trời sự sống mãi hồi sinh.
Có mẹ có em cuộc sống yên bình
Có hơi thở nụ cười làm hoa thơm trái ngọt
Bởi độ lượng - nhân từ - bao dung - thương xót
Xua đi những hận thù, ém gọn những giao tranh.
Trái đất này râm mát những bóng xanh
Là bóng mẹ, bóng em một đời người lo toan tần tảo
Từng cặm cụi chắt chiu trong nắng mưa dông bão
Ươm, che những mảnh đời từ sỏi đá đơm hoa.
Một ngày! Một ngày để ngợi ca
Không thể nói hết công em, công mẹ
Nhân đức vẹn tròn sánh non cao - trời - bể
Xin được trọn một ngày ơn mẹ, ơn em. 14.10.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
DẤU CHÂN TRÊN CÁT
Sóng cố tình xoá đi dấu chân em
Suốt năm tháng dấu chân hằn trên cát
Bao xót mặn bão dông dưới nắng trời thiêu rát
Em như chấm tròn nơi đầu sóng chân mây.
Đánh vật với đất trời cho biển dịu êm
Mang sức gái mảnh mai chắn từng con sóng dữ
Con đê vươn dài theo chân người thôn nữ
Dưới ánh trăng sáng xóm làng đầy ắp tiếng cười vui.
Bao lớp sóng xô tan vỡ ngậm ngùi
Không xoá nổi dấu chân trên cát
Dấu chân in từ thời ông bà, cô dì, chú bác
Đến bây giờ có cả dấu chân em.
Em nhận ra những dấu chân thân quen
Đây dấu chân mẹ, chân cha của một thời bão tố
Những dấu chân của kiếp người lao khổ
Để bây giờ em có một quê hương.
Biển mênh mông phải chịu, sóng gầm thét phải nhường
Những dấu chân mở đường, em khai hoang lấn biển
Đẩy con sóng lùi xa, trải thảm cây xanh biếc
Che những chiều gió lộng trùng khơi.
Dẫu ai có đi trăm chốn ngàn phương
Nếu còn thấy quê hương bình yên nơi chân sóng
Ở nơi ấy có những người khát vọng
Mặc dông tố bốn mùa lo giữ trọn màu xanh.
Ôi dấu chân nào đã dát lòng anh
Nơi gió cát một miền thương miền nhớ
Quê hương! Vững vàng trong bão tố
Nơi sóng biển không bao giờ xoá nổi dấu chân em. Đông minh, 04.11.05
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG EM
Yêu anh! Em trở thành ích kỷ
Không chỉ sợ cách xa
Em sợ cả những suy nghĩ trong anh
Mơ hồ như tình yêu mong manh.
Em ghen! cả khi anh ở bên
Nếu anh nhìn về nơi xa xăm nào đó
Anh suy tư, lòng em đau khổ
Anh vui cười, em thoáng chút hoài nghi.
Ở bên nhau nếu anh ngoảnh mặt đi
Em ngao ngán thở dài lo sợ
Đánh thức giấc anh lòng em không lỡ
Nỗi buồn vô cớ trắng thâu đêm.
Anh ra đường em không muốn có ai đứng bên
Dù chỉ hỏi người, thăm lối
Mỗi khi về nhà em bối rối
Nếu chưa nhìn thấy anh.
Bởi yêu nhiều mắt em quầng xanh
Chỉ sợ tình yêu như giấc mơ vụt tắt
Yêu nhiều lắm sao lòng em héo hắt
Cả khi anh làm thơ.
Anh đã lấy của em nụ cười ngây thơ
Hay em đã gói một thời hoa nở
Để đam mê một đời làm vợ
Muốn anh viết thơ tình cho riêng em thôi.
Không sợ gian nan vất vả đổ mồ hôi
Chỉ sợ anh không thuộc về em nữa
Đời bể dâu nhiều điều ngang ngửa
Có anh bên mình em chẳng sợ gì bão táp phong ba.
Trong hờn ghen đời thường có tình em thiết tha. 12.09.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: