Xóm 8 về đêm buồn tỉnh lẻ, dzô thấy họ chia nhau nắng vàng, nắng đỏ... sao mừ hạnh phúc thía ! có ai gửi cho tui ít nắng VN hông dzị???
Nói đến chữ viết mới nhớ kỷ niệm hồi học cấp 1, 2 ,lúc nào mình cũng được điểm 10 về môn " vở sạch chữ đẹp"
, nhưng càng lên lớp lớn càng bê bối, viết tắt và ký hiệu cho nhanh nên chữ càng giống đàn kiến lên đèo xuống dốc...
.
Có lẽ phải đến 6, 7 năm rồi (từ khi có computer) hông có viết thư cho ai bằng giấy. Hic ! hồi trước thì chăm viết thư cho anh ghê, nhưng từ khi đó... đã giận người, giận luôn cả giấy bút, hổng bao giờ sờ đến nữa...Những trang thư giờ là kỷ niệm đã úa nhàu, mà ta còn giữ mãi làm chi ko biết...,nhưng cũng không nỡ nhìn nó tan biến theo tro bụi. Giữ để buồn, buồn mà không muốn dứt...con người khổ vậy đó!