GIẤC MƠ CÓ THẬT
(tặng chị Triệu Vận Kỳ)
Trong hoang mang em nhận ra mình
Rơi tự do giữa không trung tình bạn
Và mùa đông
Lá khô ngoài khung cửa
Lạnh tâm hồn, hoảng hốt bởi sự rơi.
Chúng ta đến với nhau
khi cả 2 tâm hồn đều cảm thấy chơi vơi
Tưởng khụy ngã bởi 2 từ : thân thiết
Cửa khép lại trước lối đi mải miết
Bước chân dừng bên cửa ngõ không tên.
Sẽ là khách sáo khi em nhắc lời cảm ơn
Mà chị thì ... em biết tỏng là không bao giờ thích
Nhưng cám ơn trời thì chắc chị không trách
Dù em có bao giờ dùng mẫu "bởi .... nên..." đâu.
Là giấc mơ em đã ước từ lâu
Có người bạn quan tâm mình thực sự
Không cười em ngay cả khi buồn bực
Có thật rồi.
Chị đấy, chị Kỳ thương.