Có những khoảnh khắc...
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 37 bài trong đề mục
NuHiepDeThuong 30.10.2006 15:25:38 (permalink)
Nhà ở vùng ngoại ô... Khuya tuyết rơi...
Sáng sớm đi bộ tới sở...... Tuyết vẫn còn rơi nhè nhẹ..
Trên đường vắng hoe... Chỉ có dấu chân của chính mình...
Yên ắng, êm ả.... Đứng nhìn tuyết rơi, giơ tay ra hứng tuyết... Chợt cảm thấy thanh bình...
#1
    Huyền Băng 30.10.2006 17:08:55 (permalink)
    Ước gì !

    Ước gì tôi được đi bên em để cùng tận hưởng cái khoảnh khắc thanh bình đó!

    Cứ nhìn khung cảnh tuyết rơi, là tôi như chìm đắm vào một thế giới xa xôi nào đó. Một thế giới tuy có hơi lạnh lẽo nhưng đầy thơ mộng. Mọi tấp nập của thế gian phải dừng lại lùi vào trong một góc xó nhường cho những hoa tuyết thảnh thơi bay.

    Trời ở đây của tôi không có tuyết, chỉ có những giọt mưa thu rắc rắc ngoài hiên. Ngọn gió thu đông lay lắt mấy cành hồng, cành xứ...

    Ước gì : em cũng được thấy khoảng trời êm ả nơi tôi để nhân đôi cảm giác thanh bình trong em.

    HB


    NH cho chị online chung với nhé !
    #2
      langtoi 30.10.2006 20:20:50 (permalink)
      Tuyết rơi hoài, rơi mãi. Một mình đi trên con đường đầy đấu chân của chính mình lòng chợt buồn mênh mang. Giá như ngay lúc này có ai đó chia xẻ nỗi trống vắng cô đơn cùng mình! Giá như có ai đó cùng chơi trò ném tuyết cùng mình thì hạnh phúc biết bao! Ôi cái hạnh phúc tưởng chừng như giản dị mà mình tìm kiếm hoaì không ra...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2006 18:49:24 bởi Huyền Băng >
      #3
        diên vỹ 30.10.2006 23:59:36 (permalink)
        wow 2 bà chị cho em viết chung với...!

        Đúng là có những khoảnh khắc mà...thiên nhiên tạo cho mình một phút thanh bình kỳ lạ.....

        Từ nhà đến chổ anh làm dv phải đi trên con đường rất nhỏ và xuyên qua khu rừng...Nghe nói ngày xưa nơi này chỉ là cây cỏ và những cánh đồng bông gòn.

        Có những buổi sáng, sương mù vây phủ khiến cảnh trở nên huyền ảo lạ lùng...

        Trên cao ánh nắng xuyên qua từng cây lá.....

        Thu lại về, từng cơn gió nhẹ, từng chiếc lá vàng bay bay.....

        Cứ bao nhiêu đó cũng đủ khiến lòng say ngất...Say đời, say cảnh.....

        Mặc dù con đường bé tẹo và có những khúc quanh co rắt rối, dv lại lái xe rất tệ...nhưng....cứ thèm ngắm cảnh....nên cứ đi....

        Mỗi khi đi xuyên qua con đường đó, dv có cảm tưởng đi lạc vào một vùng trời lạ.....vì buổi sáng ngòai tiếng chim hót, nắng, và sương mù ra....không có tiếng xe cộ ầm ỉ của thành phố...không khí trong lành chẳng vương chút xăng dầu, khói bụi.......Đêm đến.....xung quanh râm ran tiếng côn trùng và mùi đất rất dễ thương....

        Cuộc sống đời thường quá nhiều bận rộn....nhưng may mắn được thiên nhiên mang đến cho mình những phút thanh bình....cảm được khung cảnh như tranh....khiến lòng vui vẻ biết dường nào! Phải không? :)
        #4
          hoaidiephaphuong 31.10.2006 03:07:47 (permalink)


          Hy vọng lẵng hoa nhỏ Hạ gởi tặng sis NH
          cũng sẽ mang tới cảm giác êm đềm và một chút vui cho sis nha - hihihi
          #5
            Tố Tâm 31.10.2006 06:46:21 (permalink)
            Wow.....những khoảnh khắc mà mình at peace with the world hơi hiếm hoi trong xã hội này.
            Em mang căn nhà này vào để mấy chị ngắm tuyết và thấy sự bé nhỏ của con người

            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/2070/12F07697F49541EF97930209EFA9EC4B.jpg[/image]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2006 06:48:50 bởi Tố Tâm >
            Attached Image(s)
            #6
              Mayvang 31.10.2006 07:59:08 (permalink)
              Tặng Nữ Hiệp clip vidéo của ADAMO......tuyết rơi...



              [embedMV]http://www.youtube.com/v/K09R2jIJwBs[/embedMV]
              #7
                NuHiepDeThuong 02.11.2006 02:59:44 (permalink)
                @Chị MV:

                [sm=wow.gif]! Em cảm ơn chị MV đã tặng em bản nhạc Tuyết Rơi của Adamo.
                Thật tuyệt vời !


                @Em HP:

                Cảm ơn HP đã tặng giỏ hoa. Đẹp quá. Chừng nào HP chia sẻ khoảnh khắc hạnh phúc của HP cho chị đọc nè...



                @Em TT:

                Cảm ơn em TT mang tặng bức ảnh thật đẹp. Đôi lúc chúng ta chợt có những giây phút thật yên bình, thanh thản.. đúng là "at peace with oneself & the world." Những giây phút đó thật hiếm hoi, nhưng nếu cảm nhận được những giây phút hiếm hoi đó, có lẽ chúng ta sẽ ít bị "stressed" hơn, phải khg em?


                @ Em DV:

                Cảm ơn em đã chia sẻ cùng chị. Thật vậy, có lúc tức cảnh sanh tình em há. Hoàn cảnh tác động tâm lý và ngược lại. Như khi em lái xe ở con đường đầy thơ mộng ấy, tâm tình của em chắc là vui vẻ, hạnh phúc lắm ha. Em nhớ ghé chia sẻ với chị, về những khoảnh khắc hạnh phúc của em nhé.


                Chị HBang :

                Cảm ơn chị đã ghé qua chia sẻ với em. Em cũng mong sẽ có một ngày chị em mình có thể cùng nhau ngắm tuyết rơi...
                Khi ấy cái khoảnh khắc hạnh phúc, an lạc đó chắc chắn sẽ được nhân đôi như nguyện ước...





                @langtoi:

                Chào bạn lt, cảm ơn bạn đã ghé qua và chia sẻ.
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2006 03:02:40 bởi NuHiepDeThuong >
                #8
                  Mayvang 02.11.2006 03:56:10 (permalink)





                  Que c'est beau l'hiver
                  Regardez, admirez cette branche !
                  Ne respirez pas trop près de
                  l'écran, la neige pourrait tomber !
                  #9
                    hoaidiephaphuong 04.11.2006 02:03:34 (permalink)
                    Một ngày của tháng gần cuối năm.
                    Tin yêu trở về tràn đầy, khi có khoảnh khắc bắt gặp....

                    #10
                      Huyền Băng 14.11.2006 19:12:02 (permalink)
                      Khoảnh khắc,

                      Đứng trước không gian im vắng, đứng trước cảnh trời nước bao la, tôi cảm nhận được cái khoảnh khắc đó đáng yêu vô cùng. Một khoảnh khắc giúp ta về lại với ta, để trò chuyện với chính mình về những điều có thể và không....

                      Trong cuộc sống có bao điều có thể và không thể... nhưng khi ta bị lôi cuốn theo nhịp sống, ta không kịp nhận ra những điều này, ta tức tửi, ta giận hờn vì những điều mà mình không đạt được!

                      Trong yên lặng trong trống vắng, ta cảm nghiệm được cái điều không thể đó và ta cảm thấy nguôi ngoai...

                      Gió nói rằng gió không thể dừng chân, mây bảo rằng mây phải lang thang theo kiếp đời vô định, ừ thôi thì mây đi phận mây, gió đi phận gió.. ta ngồi đây ngắm những hòn sỏi lì lợm trơ gan cùng tuế nguyệt nhưng cũng đáng yêu.

                      HB
                      #11
                        YenMy 14.11.2006 22:33:05 (permalink)
                        Khoảng khắc với ta?
                        Gió thổi mây bay tạo những khoảng nắng giữa những chuỗi ngày u ám.
                        Những bông tuyết đầu mùa, xốp trắng tinh, rắc lất phất trên những cành cây khẳng khiu, lóng lánh phản chiếu ánh sáng lúc chiều tà
                        Ánh thái dương rực đỏ trên biển mây chuyển màu xám sậm.
                        Dòng nước ngọt ứa ra khi nếm trái cây đầu mùa mới hái.
                        Một giọt sương mai đọng trên cánh hoa hồng.
                        Tiếng chim ríu rít trên cành lúc tảng sáng

                        Những người bạn cũng tạo những khoảnh khắc đáng nhớ:
                        một thanh sô cô la trong ngày thánh Nicolas, một bức thiệp nhân ngày lễ Giáng Sinh, một câu nói "Đừng buồn!" đúng lúc, một ly trà hoa cúc mật ong sóng sánh khi trời trở lạnh...

                        Khoảnh khắc là một giây, một phút nhưng cũng có thể kéo dài vô tận??? Đi suốt cuộc đời "khoảnh khắc nỗi nhớ" vẫn đeo theo.
                        #12
                          diên vỹ 15.11.2006 02:21:42 (permalink)
                          Buổi chiều thông thả với nắng, thông thả với mây....

                          Con đường từ nhà đến chổ làm khoảng đâu chừng 25 phút....

                          Dòng xe vẫn xuôi ngược, ngược xuôi...

                          Khi lên trên dốc cầu, mới phát hiện ra một vòm trời bao la với những mây trắng, xanh, hồng , vàng.....tất cả như một nét cọ của các hoạ sĩ..., vắt ngang bầu trời...Mây không thành cụm, mà trải đều ra..., màu nọ pha lẫn màu kia....

                          Nhìn xuống phố, những dòng xe vẫn ngược xuôi không dứt..., xa xa...cây lá của thu từng màu vàng đỏ pha lẫn xanh....

                          Chợt nhiên lòng thấy thanh bình là lạ ...! Mọi ưu tư của đời như tan thành sương khói ...! Hoá ra thiên nhiên giúp cho mình tìm thấy quá nhiều bình an ...!



                          #13
                            chieunhatnang 15.11.2006 09:51:18 (permalink)
                            Khoảnh khắc đáng yêu còn là những đêm không ngủ
                            chỉ mình tôi cùng bóng tối ngồi ôn tất cả buồn vui
                            lúc nhớ lúc quên, nhòe nhoẹt những dòng ký ức
                            chắp nối nhau như khúc phim chiếu lại...
                            Một nụ cười, một giọt nước mắt thả rơi nửa khuya...
                            Lòng thanh thản lạ....

                            CNN
                            #14
                              Huyền Băng 15.11.2006 14:24:31 (permalink)
                              Cũng là khoảnh khắc...

                              Ngồi trên chiếc xe buýt, tôi cứ tủm tỉm cười hoài... hôm nay là một ngày vui của tôi hay sao đó. Bận đi tôi được một cô bé nhường ghế cho ngồi, vào một cửa hàng vi tính tôi được người bán hàng niềm nở lịch sự tiễn ra... dù sau khi hỏi tôi không mua được món hàng. Việc đứng hay ngồi trên xe buýt đối với tôi không thành vấn đề, nhưng cách thể hiện tính nhân bản của cô bé làm tôi hy vọng, hy vọng cuộc sống đã đổi sắc.

                              Những cử chỉ, những hình ảnh đẹp này hơi hiếm trong những khoảng thời gian gần đây...Những cử chỉ, những lời lẽ tương đối đơn giãn nhưng không hiểu sao mọi người lại khó thực hiện đến thế...

                              Tôi vẫn không thể nào quên cái khung cảnh trên xe buýt chật chội, phía trước nơi băng ghế giành cho người già và người tàn tật cũng nhóc người. Trên đó là hai thanh niên..., xe đổ xịt lại, một người từ dưới bước lên với chân khập khiểng, anh ta xin ngồi ké vào hai cậu thanh niên kia, xe chạy một đoạn, có vẻ chật chội, hai cậu thanh niên kia yêu cầu người đàn ông tàn tật đứng lên cho rộng, người đàn ông khập khiểng đứng lên (với một chân giả) vì nghĩ rằng mình là kẻ lên sau. Anh tài xế quay qua hai cậu nhỏ, anh có biết ghế này giành cho người tàn tật không?...

                              Ôi cũng là khoảnh khắc, nhưng khoảnh khắc này làm cho tim óc mình như nhói lên vì thái độ sống thiếu tình người của hai chàng thanh niên này...
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 37 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9