Có những khoảnh khắc...
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 37 bài trong đề mục
YenMy 15.11.2006 14:58:14 (permalink)
Bữa qua là sinh nhật mình, tới 11 giờ trưa điện thoại đổ chuông.
"Birthday child! Con có thời gian không vậy?"
Ly rượu vang mới năm nay trong quán trên núi.
Nếm vị chát lặng ngắm cảnh trời thu nắng vàng.
Vui, hạnh phúc, ... Sao có thể nói thành lời những cảm xúc này.
Khoảnh khắc đáng nhớ, biết cảm ơn thế nào với những người mạng lại khoảnh khắc đó???
#16
    NuHiepDeThuong 16.11.2006 18:00:31 (permalink)
    Một buổi sáng đi chợ. Người đông, nhộn nhịp... kẻ trước người sau bước theo nhau...
    Chợt nghe phía trước bãi đậu xe của chợ, có tiếng chào "chào ông, chào bà".
    Nhìn về phía có tiếng nói, thấy một người trung niên ngồi ở đó... như kẻ không nhà... ai đi ngang cũng tránh ổng sợ ổng xin tiền... Ông ta chào mà không ai chào lại. Tôi đi ngang, ông ta chào ... tôi chào lại ông theo phép lịch sự.
    Định quay đi thì ông đột nhiên nói, "Cô ơi! tôi có thể nói chuyện với cô một lúc hay không?"
    Lúc đó định nói, "Xin lỗi ông, tôi bận.." Nhưng không hiểu sao.. tôi lại nói.. "Được mà, chuyện gì vậy ông?"
    Theo lời ông kể, thì ba ông không hạp với ông, gặp nhau là cãi vã... cho nên ông đã bỏ nhà sang Anh quốc sinh sống bấy lâu nay... Bây giờ ông quay về vì mẹ ông đang bệnh, trở về Pháp tìm không được việc làm, ông chán nản...
    Ở nhà thì ba ông rầy rà... nên ông ra ngoài đường ở cả ngày... Ông kể trong nỗi nghẹn ngào...
    Rồi ông nói, "Tôi chán đời quá.." Tôi bèn hỏi, "Bên Anh quốc, cuộc sống của ông thế nào?"
    Ông nói, "Khá hơn ở đây. Tôi có việc làm, có một người bạn gái người Anh nữa".
    Tôi tò mò, "Khi nào ông trở về Anh quốc?" Ông bảo, "Có lẽ tôi chờ mẹ tôi hết bệnh, mà tôi nghĩ tôi chờ ngày mẹ tôi ra đi thì đúng hơn, vì bệnh nặng lắm. (Kể tới đây ông rươm rướm nước mắt, làm tôi cũng mủi lòng... ) Tôi sẽ trở lại Anh quốc, vì tôi có gọi điện thoại cho cô bạn gái, và cô ta đang chờ tôi quay về." Tôi bèn nói, "Theo lời ông kể, tôi nghĩ ông nên nhẫn nhịn ba ông trong lúc nầy, để chăm sóc cho mẹ ông. Ông bỏ xứ Pháp đã trên 10 năm, giờ quay về cũng khó kiếm sống, chi bằng trở lại Anh quốc thì hơn." Rồi tôi hỏi ông, "Sao ông không gặp các vị cố vấn xã hội, tâm lý để họ giúp ông?" Ông trả lời, "Tôi không thích đến đó." Ông đột nhiên mỉm cười, nói "Cảm ơn cô, bạn tôi thì khuyên tôi ở lại Pháp, bạn gái thì kêu tôi quay về... Tôi muốn có ai đó góp ý với tôi...Và tôi gặp cô..."
    Tôi cũng cười trả lời ông, "Tôi chúc ông may mắn và tìm được hạnh phúc. Chúc sức khỏe đến ba mẹ ông." Ông chào tôi, "Cảm ơn cô đã ngồi lại nói chuyện với tôi."
    Trước khi quay lưng đi, tôi chào ông lần nữa, chúc ông may mắn.
    Mấy lúc sau nầy, đi chợ, không còn thấy ông ngồi ở đó nữa... có lẽ ông đã trở về Anh quốc...
    Đôi lúc tôi tự hỏi, nếu ngay cái khoảnh khắc ông gọi mà tôi không quay lại thì... sẽ thế nào?
    Cuộc sống có những khoảnh khắc mà ngay trong tích tắc đó, quyết định của chúng ta sẽ... cho chúng ta một cơ hội xích lại gần nhau hơn... chỉ để thể hiện một chút tình người...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2007 19:34:10 bởi NuHiepDeThuong >
    #17
      hoaidiephaphuong 25.11.2006 11:47:23 (permalink)

       
      Có khoảnh khắc chỉ nhìn thôi không nói
      mà sao như nhỏ Hạ nói ngàn lời...
       
      *****
      Nhỏ Hạ tặng trang sis NH nè, Không chọi nhen - hihihi
       
      #18
        Huyền Băng 30.11.2006 21:47:40 (permalink)
        Trong quán cà phê ở sân bay, một ông cụ tuổi tác đã cao, ngồi quay lưng về phía tôi. Tóc ông bạc trắng, tôi không nhìn thấy mặt ông, chỉ thấy bàn tay già tuy mập mạp nhưng đã trổ đồi mồi và khô cằn nhăn nheo theo tuổi đời của mình. Ông ngồi yên thế rất lâu... Tuổi đời của ông đã làm cho ông đủ trầm tỉnh để chờ đợi một cái gì đó...
         
        Cánh cửa quán xịt mở, một cố gái tuổi khoảng 30 bước vào, người mãnh dẽ, gương mặt trắng trẻo dễ nhìn, cô nhìn thấy ông cụ và sụp xuống dưới chân ông hai tay ôm choàng lấy ông, vuốt ve cái lưng già nua đó và khóc nức nở. Chẳng quen biết gì họ, nhưng khoảnh khắc não lòng đó khiến tôi không cầm được nước mắt. Cô gái thì cứ mãi nấc nghẹn quỳ dưới chân ông, ông thì vẫn ngồi yên đầu chỉ hơi nghiêng xuống về phía cô gái một chút rồi lại ngẩn nhìn về phía trước. Dáng vẻ điềm tỉnh của ông làm tôi chạnh nhớ đến ba mình, hình như đa số các người cha đều mang cái dáng vẻ điềm tỉnh ấy, ông từ từ cho tay vào túi áo Pyjama lấy một chiếc khăn trắng chấm những giọt nước mắt của cô gái, và trao chiếc khăn cho cô, tay kia ông vổ nhè nhẹ lên đầu cô gái. Cái cử chỉ đó bao hàm bao nhiêu là tình cảm... Tôi nghĩ, ông cũng rất xúc động, nhưng ông đã cố nén sự xúc động trong lòng để giữ cái uy nghiêm của người cha. Sự có mặt của ông trong chiếc áo Pyjama ở sân bay đã nói lên tất cả nỗi niềm mong chờ thương nhớ...
         
        Tôi lại chợt nhớ đến một người cha của bạn, sau cơn bạo bệnh từ nhà thương về, ông đã đi cùng chúng tôi dạo chợ hoa xuân, bạn tôi nắm tay ông, dắt ông đi..; Ông bảo: "Không, ba luôn luôn phải là người dắt con đi..." Nghe như một tư tưởng cổ hủ, nhưng đấy chính là ý chí của những người cha, lúc nào cũng tỏ ra mình cứng rắn, vững vàng là cột trụ để con cái nương tựa dù tuổi già, sức yếu... !
         
        HB
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2006 21:56:17 bởi Huyền Băng >
        #19
          Huyền Băng 12.12.2006 18:59:18 (permalink)
          Tôi được người nhà báo có điện thoại, tôi dẹp công chuyện đang làm để bắt máy.
          - Alô,.... đây,
          - Alô, chị... hở ! Chị có biết ai đây không?
          Giọng nói tôi chưa nghe bao giờ, tôi hơi ngỡ ngàng.
          - À xin lỗi, ai vậy?
          - Em đây! ... đây!
          Tôi bật cười khi nhận ra người mình đang nói chuyện.
          - Chị em mình mới đối đáp thư từ đây mà! Gọi chị có chuyện gì không?
          - Uh thì vấn an chị thôi, muốn nghe giọng nói của chị, xem chị có khoẻ không?
          ..............
          - Sao em biết số điện thoại của chị?
          - Uh thì Vân cho!
          Tôi đúng là đồ lẩn thẩn. Và tôi lại phải cười về cái lẩn thẩn của mình...
          Chuyện thăm hỏi vớ vẫn thế mà vui, tôi lại nhớ đến cách đấy một tuần; Một bà cô già tuổi  96 gọi điện cho tôi, cũng hỏi thăm sức khoẻ.
           
          Trời ơi, tôi thấy ngại ngùng làm sao! Tôi đã quên không gọi hỏi thăm bà...Nhưng tôi hiểu, tôi cũng có một chỗ đứng trong tim của bà. Điều này làm tôi cũng thấy vui vui...
           
          Và cũng là điện..., một đứa bé chậm phát triển, khám phá được tên tôi trong địa chỉ người thân của nó, nó đã gọi cho tôi, nói chuyện cùng tôi. Giọng nói ngờ nghệch, ý được, ý mất...nhưng tôi cảm được niềm vui trong nó. Một niềm vui bắt được nhịp cầu thông cảm từ một người mà nó quen biết cách những 20 năm. Niềm vui của nó cũng là niềm vui của tôi, niềm vui của một người được nghĩ, nhớ đến.
           
          Cuộc sống tất bật làm cho người ta bỏ qua đi những cái thật nhỏ nhoi, nhưng chính những cái nhỏ nhoi đó lại đem đến niềm vui, hạnh phúc cho người khác.
           
          Dầu già, dầu trẻ, dù trung niên, ai cũng cần có một sự quan tâm thăm hỏi. Sự thăm hỏi làm cho người ta có cảm giác mình vẫn còn chỗ đứng ở đâu đó trong cuộc sống. Nhất là những người già cả...
           
          Con cái trưởng thành, có thể ở chung với cha mẹ, có thể ở riêng, nhưng thông thường chỉ làm bổn phận phụng dưỡng, chu cấp tiền bạc mà quên đi những lời thăm hỏi đáng giá.  Hãy liên lạc với họ, khi ở xa... Hãy trò chuyện cùng họ khi có thể... và hãy thắp cho họ một ánh nến để họ nhìn thấy mình, nhìn thấy những người thân quen và không có cảm giác hụt hẩng như người lạc trong đêm tối...
           
          HB
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2006 19:00:36 bởi Huyền Băng >
          #20
            kiếp nhân gian 23.01.2007 15:28:38 (permalink)
            Có khoảnh khắc không bao giờ trở lại
            Nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi không thôi
            Kỷ niệm xưa nữ hiệp có bồi hồi?
            Trang nhật ký sẽ làm người chung bước...


            Chào Nữ Hiệp! Đã vào diễn đàn đựơc mấy bửa nhưng chưa có  dịp xông đất nhà Nữ Hiệp, nay Kiếp..tôi xin được có đôi lời làm quen nha, mong Nữ Hiệp đừng cười mấy vần thơ..quê mùa nhé!  Có dịp Kiếp..tôi sẽ nói chuyện nhiều hơn..
            Kính chúc Nữ Hiệp và gia đình vui vẻ và hạnh phúc


            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/74D9A93770624E94BF1990CDDF2FDA4C.jpg[/image]
            Attached Image(s)
            #21
              NuHiepDeThuong 25.01.2007 20:53:02 (permalink)
              Chào bạn Kiếp Nhân Gian,

              Cảm ơn Kiếp Nhân Gian đã ghé xông đất nhà NHDT và tặng một bài thơ thật hay.
              NHDT tiếc quá không biết làm thơ (dù thơ con cóc) đề tặng lại cho Kiếp Nhân Gian …
              đừng phiền NHDT nhen. Mời Kiếp Nhân Gian thưởng thức ly trà cúc .

              NHDT cũng xin chúc cho Kiếp Nhân Gian cùng gia quyến năm mới vui vẻ, hạnh phúc, vạn sự an lành.
              Mong đọc thêm những bài viết kế tiếp của Kiếp Nhân Gian.
               
              ______________________________

              NH vừa đọc xong bài viết nầy của KNG , xin trích lại từ chuyên mục Văn – Tùy bút.


              Cánh đồng của những niềm vui

                    Thỉnh thoảng trên đường đời sẽ có những người bạn đến với ta. 
              Người ấy sẽ hiểu tất cả về bạn, kể cả những điều rất nhỏ...
                    Họ sẽ hiểu tất cả những gì thẳm sâu trong tâm hồn và những gì "làm " nên bạn. 
              Họ sẽ mãi yêu quý bạn mà không cần biết những gì bạn đã làm.
                    Họ sẽ dám "khám phá" tâm hồn bạn- điều mà những người khác không dám để rồi chẳng bao lâu họ là một phần của bạn và bạn sẽ rất yêu quý họ.  Họ cho bạn nụ cười và chia sẽ với bạn niềm vui, họ giúp bạn đi qua cuộc sống này mà không  để tâm tới những gì  bạn đã làm hay đã nói  và cũng chẳng bao giờ chống lại những điều ấy.
                    Thỉnh thoảng khi những chuyện không vui đến với bạn, bạn khóc.  Họ sẽ đến và vui chơi với bạn như những người trẻ tuổi.  Chỉ đơn giản là bạn  có một "đồng đội" sẽ cùng băng qua những cánh đồng của những niềm vui... Họ thật thân thiện, trung thành, sẽ không bao giờ phản bội...


              Bài viết nầy thật là tuyệt vời. Cảm ơn KNG nhiều nhiều.


              Thật vậy, trong cuộc sống chúng ta có cơ duyên gặp rất nhiều người, với nhiều cơ hội, trong những hoàn cảnh khác nhau. Tuy nhiên, những người bạn thật sự có thể hiểu ta và thông cảm cho ta thì có lẽ hơi khan hiếm.  Ngược lại, bạn bè sơ giao thì vô số…

              Và khi bạn thật sự tốt với ta, ta quả thật may mắn rất nhiều ; nhưng có đôi khi gặp phải những người bạn mà ta không thể nào ngờ tới là bạn xấu …  thì….  ta trở tay không kịp…

              Cái khoảnh khắc hụt hẫng, chới với, thất vọng tràn trề, buồn bã não nề đó, có khi làm ta chẳng thể thốt nên lời… chỉ biết im lặng, cúi đầu thở dài…. ngao ngán cho tình đời…. tình người….
              Và cuối cùng là khóc một trận cho vơi đi bao nỗi ấm ức trong lòng….  
              #22
                Viet duong nhan 26.01.2007 05:34:04 (permalink)

                Cái khoảnh khắc hụt hẫng, chới với, thất vọng tràn trề, buồn bã não nề đó, có khi làm ta chẳng thể thốt nên lời… chỉ biết im lặng, cúi đầu thở dài…. ngao ngán cho tình đời…. tình người….
                Và cuối cùng là khóc một trận cho vơi đi bao nỗi ấm ức trong lòng….

                Trong khoảng khắc này... Ta uống liền một ly nước thật lạnh cho mát lòng - Mà nếu, nếu uống được ly nước dừa Xiêm thì càng mát lòng hơn nữa đó NH !
                Chúc vạn sự an lành.
                Thương mến [sm=kissing.gif]
                7_nn
                #23
                  hoaidiephaphuong 26.01.2007 13:08:47 (permalink)
                  Có những khoảnh khắc đối diện với sự vu khống
                  chỉ biết mĩm cười dù lòng chẳng dễ chịu chút nào
                  nhưng HP tin rằng với thời gian
                  giá trị của mỗi con người, mỗi sự việc sẽ được khẳng định.
                  Xấu là xấu, sai là sai. Đúng là đúng.
                  Sự thật không bao giờ thay đổi.
                  HP tự nhắc nhở mình:
                  Học tha thứ là để tâm được bình an.
                  Vì mình chứ không vì ai khác!
                  Lưới trời tuy thưa nhưng không dễ thoát!

                  HP chúc cô Bảy VDN, sis HB và NH cùng tất cả ACE
                  một cuối tuần an vui
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2007 15:52:53 bởi hoaidiephaphuong >
                  #24
                    Longvanphieuvu 08.02.2007 19:04:09 (permalink)
                    "Sống quá tình cảm, với anh ấy dường như chỉ có tình yêu và tình yêu" một người bạn nói lại với tôi em đã nói như vậy sau ngày em lấy chồng. Người bạn thân 10 năm từ những ngày đạp xe xuống Cần Giờ làm CTXH nay chỉ nói chuyện về chứng khoán và những con số triệu, tỉ.
                    Hụt hẫng, 27 tuổi không bằng cấp thu nhập vừa đủ trang trải nhu cầu thiết yếu, khong 1 đồng dư vào những ngày cuối tháng, vẫn quen với ly cafe 2.000 đồng ở quán cóc trước cơ quan và những dĩa cơm bụi cho bữa trưa.
                    Hình như tôi lạc lõng giữa cuộc sống ở thành phố trung tâm kinh tế năng động của cả nước này, mình lo được gì cho em nếu em theo mình đây, chỉ tình yêu thôi ư, một túp lều tranh hai trái tim vàng ư....
                    Vẫn cố gượng đứng dậy, vác tập đi học để 4 năm nữa có được tấm bằng, học thêm Anh Văn, vài đứa bạn xưa nay bỗng tốt với mình lạ, bỗng một hôm ngồi tán gẫu với bên quán cóc ven đường, nhỏ bạn - tiểu thư con nhà giàu từ trong trứng - :"Quên đi mày ơi! Tao có tất cả mọi thứ tiền, xe, nhà ... nhưng cái làm tao vui nhất là những giây phút ngồi với mày ở những chỗ như vầy, nó thật và tao cảm nhận được nhiều thứ quí giá hơn những gì tao đang có" ánh mắt nó lạ hẳn khi nói ra điều đó.
                    ..... Nhẹ nhàng, dường như mọi chuyện đã qua, hạnh phúc đôi khi ở ngay bên cạnh mà mình tìm kiếm ở những nơi xa xôi. Cám ơn mày, T ơi!
                    #25
                      hoaidiephaphuong 09.03.2007 16:40:41 (permalink)
                       
                      #26
                        NuHiepDeThuong 26.05.2007 18:15:54 (permalink)
                        Hôm nọ đi công việc, gặp một bà lớn tuổi đang đứng ở ngã tư đường lóng ngóng...
                        Vừa thấy tôi đi đến, bà chạy ngay đến hỏi thăm đường đến trạm xe lửa. 
                        Tôi cũng đi về hướng trạm xe lửa, cho nên nói bà đi chung với tôi...

                        Bà liến thoắng kể chuyện đến nhà người bà con chơi, tưởng đường ra trạm xe lửa không khó tìm nên đã không hỏi thăm trước. Cho nên đến ngã tư đường, bà sợ đi thêm sẽ lạc xa hơn nữa, cho nên đành đứng đó chờ xem ai đi ngang để hỏi thăm. Và thời may tôi đến vừa đúng lúc để bà nhờ dẫn đường.....

                        Đưa bà đến con đường đi thẳng tới trạm xe lửa, tôi chia tay bà; tôi dặn bà đi tiếp con đường đó cho tới khi thấy một bãi đậu xe rộng lớn bên tay trái thì quẹo vô, băng qua bãi đậu xe đó, bà sẽ đến ngay cửa sau của trạm xe lửa.   Bà cảm ơn rối rít và chúng tôi chia tay nhau, chúc nhau một ngày tốt đẹp.

                        Sau đó, tôi nghĩ lại, nếu như tôi đi công việc sớm hoặc trễ hơn một tiếng, thì có lẽ chúng tôi đã chẳng gặp nhau...
                        Tại sao cả hai lại ngẫu nhiên đi vào giờ đó, để gặp nhau và cùng đi chung một đoạn đường ....
                        Đôi lúc chỉ cần một khoảnh khắc nhỏ của thời gian, mọi việc sẽ khác hẳn đi....

                        Ngẫm lại cuộc sống của con người thật lạ lùng, các thời khắc trong mỗi ngày luôn mang đến những sự ngẫu nhiên có khi lý thú, bất ngờ, vui vẻ ...  và đôi khi cũng có những việc ngẫu nhiên xảy đến làm cho ta đau đầu, nhức óc, bực bội ....




                        #27
                          sumer190 26.05.2007 19:35:56 (permalink)
                          Chỉ một khoảnh khắc.... khiến cho mình được vui, và cũng chỉ một khoảnh khắc đó làm mình buồn , dù cái buồn vô cớ.

                          Một chuyện rất nhỏ, để cho một người tìm lại chút bình an, hay tìm cho mình một nụ cười tha thứ.

                          Hay là chỉ một khoảnh khắc nhỏ nhoi thôi , có thể làm cho người xa người , dù rằng nói gì cũng đã muộn màng.

                          Dòng thời gian sẽ trôi đi, không bao giờ trở lại, còn lại chăng đó là những khoảnh khắc được in đậm trong tình cảm của mọi con người.

                          Một người đã thấy mình có chút tuyệt vọng, nhưng cũng muốn vói tay tìm lại được sự hy vọng,nhưng rồi, cái vói tay trong khoảng trống, đến lúc nào đó người ta sẽ buông tay, mặc cho con tạo xoay vần đến đâu.

                          Dù sao, chỉ một khoảnh khắc thôi..... đã gây cho ta nhiều sự để đời
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2007 19:37:18 bởi sumer190 >
                          #28
                            chieunhatnang 27.05.2007 18:20:35 (permalink)
                            Với tôi, cái khoảnh khắc đáng sợ nhất
                            chính là lúc phải quyết định một điều gì đó chạm đến trái tim
                            và kết quả ra sao chỉ là dự đoán.
                            Ván cờ đã tàn từ lâu nhưng không ai buồn thu dọn
                            bởi vì biết rằng một khi các quân cờ được dẹp đi
                            chắc chắn không còn cơ hội trải ra lần nữa...
                            Dù thế nào, Tôi cũng đã chọn xong cho mình một ngả rẽ
                            Hợp, tan, tan hợp... tất cả tùy duyên vậy!
                            Cám ơn những tình thân đã một thời buồn vui bên nhau...
                            #29
                              NuHiepDeThuong 15.07.2007 00:02:57 (permalink)

                              Khi bị tình thế bắt buộc phải chọn lựa giữa : sự thật có ích lợi cho số đông, hay tự bịt mắt để chọn cái lợi cho tình riêng. Ta phải làm sao?

                              Thật là khó khăn khi phải chọn lựa, vì khi chọn lựa tức là sẽ bị mất mát...
                              Nếu được cả hai thì quá tốt. Nhưng trong cuộc sống, khó có việc gì mà được vẹn toàn cả đôi bên...
                              Cho nên đành phải suy nghĩ cho kỹ và phải lựa chọn cái tốt nhất cho lợi ích của số đông.

                              Tốt và Xấu . Thiện và Ác.  Lợi và Hại .
                              Làm sao phân biệt được khi ta chỉ là một con người tầm thường đầy tham, sân, si?
                              Cái "tôi" cũng chỉ là một sinh vật nhỏ nhoi trong vũ trụ bao la, làm sao dám chắc ta làm đúng và làm hay, khi tâm ta còn si mê, u tối? Đành phải quay lại kinh sách của các bậc thánh nhân khi xưa để tham khảo... và tự tìm cho mình một con đường đứng đắn để thực tập ngay trong cuộc sống hiện tại...

                              _____________

                              Xin "chép" lại một đoạn văn của bài Liễu Phàm Tứ Huấn đưa vào đây cho rõ thêm ý.

                              1. Bàn luận rõ ràng về thiện

                              Nếu xét một cách tinh tường mà nói, thì thiện có chân có giả, có ngay thẳng có khuất khúc, có âm dương, có phải hay chẳng phải, có thiên lệch hay chính đáng, có đầy có vơi, có tiểu có đại, có dễ hay khó, đều cần bàn luận rõ ràng.
                              Làm việc thiện mà không hiểu rõ đạo lý, cứ tự cho việc mình làm là hành thiện, ắt không khỏi tạo nghiệp, uổng phí mất tâm tư một cách vô ích.


                              ------Thế nào là chân thiện và giả thiện?


                              Xưa có một số nho sinh yết kiến Trung Phong hoà thượng (một vị cao tăng triều đại nhà Nguyên), mà hỏi: Nhà Phật bàn thiện ác báo ứng như bóng theo hình, tức làm lành gặp lành, làm ác gặp ác, nay có người nọ thiện mà con cháu không được thịnh vượng, mà kẻ kia ác thì gia đình lại phát đạt, vậy là Phật nói về việc báo ứng thực vô căn cứ sao?
                              Hoà thượng nói: Người phàm tâm tính chưa được tẩy sạch, chưa được thanh tịnh, tuệ nhãn chưa khai, thường nhận thiện làm ác, cho ác là thiện; người như vậy không phải là hiếm có, đã tự mình lẫn lộn phải trái cho ác là thiện, cho thiện là ác, điên đảo đảo điên mà không hay lại còn oán trách trời cho báo ứng là sai, là không công bằng ư.
                              Bọn nho sinh lại hỏi: Mọi người thấy thiện thì cho là thiện, thấy ác thì cho là ác, sao lại bảo là lẫn lộn đảo điên vậy?
                              Hoà thượng bảo họ thử thí dụ xem sự tình thế nào là thiện thế nào là ác. Một người trong bọn nói : mắng chửi đánh đập người là ác , tôn kính lễ phép với người là thiện.
                              Hoà thượng nói không nhất định là như vậy.
                              Một người khác cho là tham lam lấy bậy của người là ác, gìn giữ sự thanh bạch liêm khiết là thiện.
                              Hoà thượng cũng bảo không nhất định là như vậy.
                              Mọi người đều lần lượt đưa ra thí dụ về thiện và ác, nhưng Trung Phong hoà thượng đều bảo là không nhất định là như vậy.
                              Nhân thế bọn họ đều thỉnh hoà thượng giảng giải cho.
                               

                              2. Định nghĩa chữ thiện
                               

                              Hoà thượng Trung Phong chỉ dạy rằng: Giúp ích người gọi là thiện, chỉ vì ích mình gọi là ác. Vì giúp ích người cho nên dù có đánh mắng cũng vẫn là thiện, trái lại chỉ vì ích mình nên dù có kính trọng người cũng vẫn là ác. 
                               
                              (1). Vì vậy người làm thiện đem lại ích lợi cho người là công, mà công tức là chân, còn vì lợi mình ấy là tư, mà tư tức là giả.
                               
                              Lại việc thiện tự lòng phát ra là chân, tập theo thói cũ là giả, không trước tướng mà làm chân, trước tướng mà làm giả...

                              Lại nữa làm việc thiện mà xuất phát từ tấm lòng thành là chân thiện, còn hời hợt chiếu lệ mà làm là giả thiện.  Hơn nữa hành thiện mà không nghĩ đến một sự báo đáp nào cả là chân thiện, trái lại còn hy vọng có sự đền đáp là giả thiện, đó là những điều tự mình cần khảo sát kỹ lưỡng.
                               
                               
                              --------Thế nào là âm thiện,dương thiện?


                              Phàm làm việc lành mà người ngoài biết được là dương thiện, làm việc lành mà người ngoài không biết được là âm đức. Âm đức được phúc báo, dương thiện hưởng danh thơm. Nhưng danh thơm thường là điều đáng húy kỵ vì xưa nay biết bao nhiêu người vì háo danh thành thử bị danh làm hại, lâm vào cảnh tai họa, ngược lại những người không tội lỗi mà cứ bị thiên hạ chê oan, thì lắm lúc con cháu họ được phát đạt.
                              Cái lẽ âm dương như thế, phải để tâm nhiều mới hiểu hết.


                              ------Thế nào là phải và chẳng phải ?


                              Nước Lỗ xưa có luật người Lỗ nào chuộc được người bị bắt làm kẻ hầu hạ ở nước khác về thì được quan phủ thưởng tiền. Tử Cống(học trò đức Khổng Tử tên là Tứ) chuộc người về mà không nhận tiền thưởng.
                              Đức Khổng nghe biết lấy làm buồn phiền mà bảo rằng: Tứ làm việc thất sách rồi. Ôi thánh nhân xử sự nhất cử nhất động có thể cải sửa phong tục thay đổi tập quán, làm gương mẫu cho bách tính noi theo, chẳng phải cứ nhiệm ý làm những việc thích hợp với riêng mình.
                              Nay nước Lỗ người giàu thì ít người nghèo thì nhiều,nếu nhận thưởng cho là tham tiền là không liêm khiết còn không lãnh thưởng thì người nghèo sao có tiền tiếp tục chuộc người? Từ nay về sau chắc không ai chuộc người ở các nước chư hầu về nữa.

                              Tử Lộ (tên Do,học trò đức Khổng) cứu người khỏi chết đuối, được tạ ân một con trâu, Tử Lộ nhận lãnh. Khổng Tử hay chuyện hoan hỷ bảo rằng:Từ nay về sau ở nước Lỗ sẽ có nhiều người lo cấp cứu kẻ chết đuối.
                               
                              Cứ lấy mắt thường tình mà xem, việc Tử Cống không nhận tiền bồi thường là cao quí, Tử Lộ nhận trâu là thấp hèn, nhưng Ðức Khổng Tử lại khen Tử Lộ mà chê Tử Cống.
                               
                              Vậy nên biết người không nên chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt mà cần xét xem hành động đó có ảnh hưởng tệ hại gì về sau nầy không.
                              Không nên bàn tới lợi ích nhất thời ở đời nầy mà phải nghĩ tới tương lai xa, mà cũng chẳng nên chỉ nghĩ riêng cho cá nhân mình mà phải nghĩ cho cả thiên hạ đại chúng nữa.

                              Việc làm hiện nay tuy bề ngoài là thiện nhưng trong tương lai lại di hại cho người, thì thiện mà thực chẳng phải thiện.
                              Còn việc làm hiện thời tuy chẳng phải thiện nhưng về sau nầy lại có lợi ích cứu giúp người thì tuy ngày nay chẳng phải thiện mà chính thực là thiện vậy.
                              Ở đời có nhiều sự tình tương tự,chẳng hạn như tưởng là hợp lễ nghĩa, là có trung tín, từ tâm mà thực ra lại trái lễ nghĩa, không phải trung tín hay từ tâm, đều phải quyết đoán chọn lựa kỹ càng .
                               

                              ------Thế nào là thiên lệch và chính đáng?


                              Xưa ông Lã Văn Ý, lúc mới từ chức tể tướng , cáo lão về quê, dân chúng 4 phương đến nghênh đón như thái sơn bắc đẩu. Nhưng có một người làng say rượu mạ lỵ ông. Lã công điềm nhiên bất động bảo gia nhân: kẻ say chẳng chấp làm gì , đóng cửa lại mặc kệ hắn.
                              Qua một năm sau,người đó phạm tội bị tử hình. Lã công hay biết sự tình mới hối hận rằng : giá mà ngày ấy ta bắt hắn đưa quan nha xử phạt thì hắn có thể bị phạt một tội nhẹ mà tránh khỏi phạm trọng tội về sau.
                              Ta lúc đó chỉ muốn giữ lòng nhân hậu tha thứ cho hắn, không ngờ hoá ra nuôi dưỡng tính ngông cuồng của hắn để phạm tội tử hình như ngày nay vậy.
                              Đó là một sự việc do lòng thiện hoá ra làm ác. Cho hay có khi tâm lành mà hành sự lại ác, có khi tâm ác mà hành sự lại lành.
                               

                              -------Thế nào là đầy và vơi (bán và mãn)


                              Kinh dịch nói việc thiện mà không tích luỹ cho nhiều không đủ để được danh thơm tiếng tốt, việc ác mà không đọng lại nhiều chẳng đủ để mang hoạ sát thân.
                              Kinh thư có nói nhà Thương tội ác quá nhiều như nước vỡ bờ vì thế mà Trụ Vương bị diệt. Việc tích thiện cũng như lưu trữ vật dụng, nếu chăm chỉ cất giữ ắt sẽ đầy kho, còn biếng nhác không chịu tích lại thi vơi chứ không đầy. Chuyện làm thiện được đầy hay vơi bán hay mãn là vậy.
                              Xưa có một nữ thí chủ vào chùa lễ Phật, muốn cúng dường nhưng lại nghèo, trong túi chỉ còn hai đồng , đem cả ra để cúng .
                              Vị trụ trì đích thân làm lễ bái sám hồi hướng cho. Sau nữ nhân đó được tuyển vào cung, tiền tài phú quý có thừa, đến chùa lễ Phật đem cả ngàn lượng bạc cúng dường. Hoà thượng trụ trì chỉ sai đồ đệ thay mình làm lễ hồi hướng mà thôi. Nữ thí chủ nọ thấy vậy liền hỏi: Trước đây tôi chỉ cúng dường có hai đồng mà phương trượng đích thân làm lễ bái sám hồi hướng cho, nay cúng cả ngàn lượng bạc mà ngài không tự mình làm lễ là sao vậy?
                              Vị hoà thượng đáp: Trước kia tiền bố thí quả thật ít ỏi nhưng xuất phát từ tấm lòng thật chân thành , nếu bần tăng không đích thân làm lễ thì không đủ báo đáp được ân đức ấy. Nay tiền cúng dường tuy nhiều nhưng tâm bố thí thì không được chí thành như trước, nên bảo đồ đệ thay bần tăng làm lễ cũng đủ.
                              Với lòng chí thành bố thí cúng dường chỉ hai đồng mà việc thiện được viên mãn, còn bố thí cả ngàn lượng bạc mà lòng không được chí thiết thì công đức đó chỉ được bán phần mà thôi.

                              Chung Ly Quyền chỉ dạy cho Lã Đồng Tân cách luyện đan điểm sắt thành vàng có thể đem dùng để cứu giúp người đời.
                              Lã Đồng Tân hỏi rằng vàng đó sau có thể biến chất không?
                              Chung Ly Quyền bảo 500 năm sau vàng đó sẽ trở về nguyên bản chất là sắt, thì họ Lã nói : Như vậy sẽ gia hại cho người đời 500 năm về sau, ta chẳng học phép ấy làm gì.
                              Chung Ly Quyền bảo:Muốn tu tiên cần tích luỹ công đức 3000 điều, nhưng chỉ một lời của nhà ngươi nói đó cũng đủ mãn 3000 công đức rồi.
                               
                              Đây lại thêm một thuyết nữa về đầy vơi hay bán mãn vậy.

                              Lại làm lành mà tâm không chấp trước thì mỗi việc đều được viên mãn, trái lại tuy làm suốt đời mà việc lành cũng chỉ có được một nửa.
                              Ví như đem của giúp người mà trong không thấy mình giúp, ngoài không thấy người nhận, trung gian không thấy vật đem giúp thì được gọi là bố thí tam luân không tịch hay nhất tâm thanh tịnh.
                              Bố thí như vậy, dù một lon gạo cũng có thể gây vô lượng phước, một đồng bạc có thể tiêu ngàn kiếp tội. Nhược bằng tâm khư khư chấp trước, thời tuy bố thí cả thoi vàng, phước đức cũng chỉ có được một nửa.
                              Ðây lại một cách xét việc lành đầy, lưng, nửa, toàn vậy.


                              ---------Thế nào là đại và tiểu


                              Xưa Vệ Trọng Đạt, một quan chức ở Hàn lâm viện bị nhiếp hồn đưa xuống âm phủ.  Diêm vương sai các phán quan trình những cuốn sổ ghi điều thiện và ác ra để xét.  Nếu đem so sánh thì những sổ ghi điều ác chất đầy một đống còn sổ ghi điều thiện có mỗi quyển mỏng dính.
                              Diêm Vương cho đem lên bàn cân thì bên một cuốn sổ mỏng dính kia lại nặng hơn tất cả các cuốn ghi điều ác cộng lại.
                              Trọng Đạt nhân thế mới hỏi : Năm nay tôi mới chưa đến 40 tuổi đời mà sao tội lỗi lại có thể nhiều đến thế? Diêm Vương bảo: Mỗi một niệm ác kể là một tội không cần đợi đến lúc có thực sự phạm phải hay không.
                              Trọng Đạt lại hỏi trong cuốn sổ mỏng kia có ghi việc thiện gì vậy.
                              Diêm Vương bảo : triều đình đã từng dự tính khởi đại công tác tu sửa cầu đá ở Tam Sơn, nhà ngươi dâng sớ can gián, sớ văn đó có ghi chép vào sổ vậy.  Trọng Đạt thưa: Bản chức tuy có dâng sớ,nhưng triều đình không y theo lời tấu trình , thì sự việc đâu có ích gì? Thì Diêm Vương lại bảo cho hay là tuy triều đình không y theo lời tấu, nhưng một niệm thiện đó của nhà người là vì lợi ích của toàn dân muốn cho họ khỏi bị đi lao công vất vả, khỏi bị sưu cao thuế nặng, nếu mà lời tấu trình được triều đình y theo thì công đức nhà người thật vô cùng lớn lao.  Cho nên nếu có chí nguyện làm việc lợi ích cho quốc gia thiên hạ , cho đại chúng thì tuy việc làm đó có nhỏ mà công đức lại lớn, còn nếu chỉ nghĩ làm lợi riêng cho thân mình thì tuy có làm nhiều mà công đức lại nhỏ vậy.
                               

                              -------------Thế nào là khó và dễ ?


                              Các vị tiên nho xưa có nói muốn khắc phục mình, muốn thắng được tâm mình thì nên bắt đầu từ chỗ khó khắc phục mà khởi tâm trước.
                              Đức Khổng Tử bàn về nhân ái cũng nói bắt đầu từ chỗ khó mà thi hành trước, tức là từ chỗ phải thắng được lòng mình vậy, bởi lẽ khó mà làm được thì dễ ắt cũng làm xong.

                              Chẳng hạn như ở Giang Tây có ông già họ Thư làm nghề dạy học, nhân gặp một người nghèo thiếu tiền quan, vợ người ấy sắp bị quan bắt làm tôi tớ, ông liền bỏ số tiền nhập học của học trò mà ông đã dồn được trong hai năm ra chuộc, nhờ đó vợ chồng người kia khỏi bị ly tán. Ông già họ Trương ở tỉnh Trực Lệ, nhân gặp một người bị nợ khốn, phải đem cầm vợ con.  Ông liền bỏ số tiền mình để dành được trong 10 năm ra chuộc, nhờ đó vợ con người kia được an toàn. Bỏ tiền cứu người như hai trường hợp trên thật là hiếm có, ít ai làm nổi.  Lại như ông già họ Cận ở Trấn Giang tuổi đã cao, không có con nối dõi, lân gia có người đem đứa con gái còn trẻ đến nạp cho lam thiếp , nhưng ông không nhẫn tâm thu nạp mà đem hoàn trả lại.  Đó là chỗ khó có thể nhẫn mà nhẫn được. 
                              Vậy nên phúc báo trời cho hưởng sẽ hậu.
                              Phàm những người có tiền tài, có quyền thế mà họ muốn làm phúc thì thực là dễ , dễ mà chẳng làm là tự huỷ hoại mình.  Người nghèo hèn khốn cùng muốn làm phúc thật là khó , khó nhưng mà làm được ,đó mới thực là đáng quý vậy .


                              3.Tuỳ duyên hết sức tu thập thiện


                              Tuỳ lúc gặp duyên lành cứu giúp người, hay tuỳ hỷ công đức mà hành thiện, nếu phân biệt ra từng loại thì rất nhiều, nhưng đại khái có mười loại như sau: trợ giúp người cùng làm thiện, giữ lòng kính mến người, thành toàn việc thiện của người, khuyến khích người làm thiện, cứu người gặp nguy khốn, kiến thiết tu bổ có lợi ích lớn, xả tài làm phúc, gìn giữ bảo hộ chánh pháp, kính trọng tôn trưởng, thương tiếc mạng sống loài vật.


                              -------------- Thế nào là trợ giúp người cùng làm thiện?



                              Xưa vua Thuấn lúc chưa tức vị thấy những người đánh cá ở đầm Lôi Trạch, đều tranh chiếm chỗ nước sâu dầy nhiều cá, còn người già yếu phải tìm chỗ nước nông cạn chảy xiết ít cá mà đánh, nên có lòng trắc ẩn bất nhẫn, bèn cùng tới đánh cá.  Thấy người nào tranh dành chỗ thì ông im lặng không đá động gì đến tánh xấu ấy, còn thấy người nào mà có lòng nhường chỗ thì ông hết lời khen ngợi mà theo gương đó cũng nhường chỗ cho người khác.  Một năm sau những người đánh cá ở chỗ nước sâu ai cũng có lòng nhường chỗ cho nhau mà không tranh dành nữa.
                              Ôi vua Thuấn thực sáng suốt, há chẳng phải mất lời mà khuyên bảo giáo hoá được người sao! Tuy không dùng lời mà dùng chính bản thân mình làm gương mẫu cho người khác sửa đổi. Đây là chỗ khổ tâm và khéo dụng công của vua Thuấn vậy.
                              Bọn chúng ta ở thời mạt pháp nầy chẳng nên thấy mình có chỗ sở trường mà khinh khi chèn ép người, chẳng nên lấy chỗ hay giỏi của mình mà đem so sánh xét người. Ẩn ác dương thiện tức là thấy người ta dở, có lỗi lầm thì gặp riêng khuyên bảo đừng ra ngoài nói xấu làm người ta mất hết danh dự, gặp được việc làm tốt của ai thì nên ghi nhớ mà học theo đồng thời hết sức ca ngợi để mọi người cùng được biết .


                              ---------------Thế nào là thành toàn việc thiện của người?


                              Một hòn đá trong có ngọc nếu bị ném bỏ ắt sẽ vỡ tan như hòn ngói, nhưng nếu đem mài dũa chạm trổ ắt sẽ thành khuê trượng hốt ngọc. Cho nên phàm thấy người làm việc thiện hoặc thấy ý chí và tư chất của họ có thể tiến thủ thành công thì đều nên khuyến dụ trợ giúp họ; hoặc khen ngợi khích lệ hoặc gìn giữ bảo bọc họ; hoặc biện bạch hộ cho họ hay chia xẻ cùng họ nỗi oan ức bị người ghen tị mà vu hoạ phỉ báng họ, cốt sao giúp cho họ được thành công mà thôi.  

                              Đại khái con người thường không ưa thích những người không giống như mình, chẳng hạn như ác không ưa thiện, tiểu nhân không thích quân tử.  Người trong một xóm làng, thiện thì ít mà xấu ác thì nhiều, vì thế người thiện ở đời bị kém thế khó có thể tự lập được vững vàng.
                              Hơn nữa nguời hào kiệt ,thông minh tài cán , tính tình cương trực không trọng bề ngoài, không ưa tiểu tiết nên hay bị người ta hiểu lầm mà chỉ trích phê bình; vì thế cho nên việc thiện thường dễ bị hư hỏng mà người thiện thường bị nhạo báng , cười chê, chỉ duy có người trưởng giả nhân hậu mới hiểu rõ được sự tình mà khuông phù trợ giúp cho họ được thành công.  Thành toàn cho người thì công đức thực là lớn lao vô cùng.


                              -------------Thế nào là khuyến khích người làm thiện



                              Con người ta sinh đã sinh ra làm người, ai mà không có lương tâm.
                              Đường đời mênh mông mù mịt rất dễ bị sa đoạ chìm đắm vì lợi danh.
                              Đối với những người còn mải mê tham danh tham lợi tạo thành nghiệp ác, ta nên tìm cách cảnh tỉnh họ cho thoát khỏi sự mê hoặc, cũng giống như họ đang trải qua một giấc mộng lớn trong đêm dài mà ta giúp họ đoạn diệt , bạt trừ hết thì ân huệ đó thật vô biên vô lượng .

                              Hàn Dũ đời nhà Đường có nói : dùng lời thì khuyên người được một đời, làm sách thì khuyên người được trăm đời. Việc khuyên người làm lành ở đây đem so với việc cùng người làm lành ở trên có phần sút kém, song theo bệnh cho thuốc, theo thời khuyên răn vẫn thâu được hiệu quả rất nhiều. Còn như dùng chính bản thân mình hành động làm mẫu mực, làm gương cho người trông thấy để họ tự nhiên tỉnh ngộ biết được lỗi lầm mà sửa đổi thì hiệu quả cũng chẳng kém mà không để lại hình tích gì; có hai phương tiện nầy đều chẳng thể bỏ qua. Muốn giúp người, khuyên người cần phải thông minh sáng suốt , biết tuỳ thời, tuỳ người không để mất lời tức phí lời mình nói mà người không nghe , cũng không để mất người, tức là gặp người có thể khuyên cải được mà mình không hành động để lỡ mất dịp làm lành, như thế là kém hiểu biết không có trí tuệ vậy.

                              __________________


                              Đọc xong đoạn nầy, mới thấy rõ là việc thiện - ác, tốt - xấu, lợi - hại , thật không phải dễ dàng để phân biệt ngay tức khắc.  Nếu trong vài khoảnh khắc buộc ta phải chọn lựa thì sự chọn lựa có thể là thiện mà cũng có thể là ác.  Thế cho nên khi có thời gian suy nghĩ để chọn lựa, nhất định ta phải chọn lựa sao để có thể mang lại lợi ích cho mọi người và cả chính cho bản thân ngay trong hiện tại và ngay cả ở tương lai...

                              Tôi đã chọn lựa xong cho mình một con đường để đi, và dựa vào bài giảng thiện-ác ở trên, tôi tin rằng mình đã chọn lựa đúng và cầu mong ơn trên phò hộ cho những người đang làm việc thiện luôn được an lành, để họ có thể hoàn thành nhiệm vụ hầu giúp đỡ mọi người khác... 

                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 37 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9