Truyện: LỜI NGUYỀN CỦA VIÊN NGỌC TRAI ĐEN
YenMy 31.10.2006 00:12:05 (permalink)
Xin chào
YM bữa nay liều mình như chẳng có thử sức trong "lĩnh vực" mới là văn chương. YM thử post lên đây, nếu bị chê thỉ sẽ giải nghệ luôn, chuyển sang đi buôn vậy :-)

LỜI NGUYỀN CỦA VIÊN NGỌC TRAI ĐEN*


Chắc khi đọc tên truyện, độc giả sẽ nghĩ đến phim cùng tên trong dòng phim “Những tên cướp biển vùng biển Caribe” nhưng hoàn toàn không phải. Tôi viết câu chuyện này dựa trên rung cảm của tôi khi đọc một phóng sự về “NHỮNG NGƯỜI TẠO NGỌC”. Tất cả những nhân vật, sự kiện trong truyện hoàn toàn là hư cấu, nếu có chi tiết nào trùng hợp với cuộc đời của bạn hay của ai đó, xin các bạn tin rằng đó hoàn toàn là tình cờ. Chúc các bạn tìm được những giây phút thư giãn khi đọc truyện này.


Mở đầu: Bà Hai


Hưng dùng tay che mắt, có gắng nhìn xa hơn nhưng xung quanh chỉ trắng một màu cát. Ánh nắng chói chang như bủa vây anh.
“Đúng là một địa ngục. Bà ta ở đâu kia chứ?”. Hưng thực sự hối hận. Phải chi lúc sáng anh nghe lời thằng bạn thân, mặc áo dài tay, cao cổ một chút thì đâu có bị nắng rát đến lột da thế này. Cái nắng nóng như thiêu như đốt làm anh có cảm giác như là mình là một con kiến đang bò trên chảo gang nóng. Chiếc mũ bảo hiểm treo trên ghi đông xe không thể giúp anh được gì. Chiếc xe X9 của anh đã xụt gần một phần ba bánh xe dưới cát, thêm chút nữa thì nó cũng nóng chảy ra mất thôi. Anh thở dài ngao ngán.
- Anh kiếm ai?
Giọng nói kỳ quặc vang lên làm Hưng lạnh xương gáy. Giọng nói nghèn nghẹn nghe như có ai đó vừa bịt miệng vừa nói vậy, nghe giống tiếng ma nhiều hơn tiếng người. Anh từ từ quay lại. Trước mắt anh là một người, giống như một hình nộm quấn kín mít trong bộ quần áo bảo hộ lao động, mặt mũi cũng che kín mít còn đôi mắt thì được dấu dưới vành nón cũ và rộng. Chỉ dáng người nhỏ bé mới nói cho anh biết đó là một người đàn bà.
- May quá gặp cô - Phản xạ đầu tiên của Hưng là mừng rỡ nhưng anh đâm ra lúng túng.
Anh đoán đó là người đàn bà chứ đâu biết là già hay trẻ mà đã kêu bằng cô. Câu tiếp theo anh quyết định nói trống không để lấp đi sự bối rối của mình.
- Tôi muốn kiếm bà Hai
Người tiếp chuyện anh cũng có vẻ không hài lòng, giọng nói đầy khó chịu:
- Kiếm bà Hai làm chi? Sao ông không chờ ở nhà mà lại ra đây?
„Con mụ lắm chuyện”. Hưng tự nhủ và điên người vì bực mình.
- Tôi kiếm tính chuyện làm ăn. Tôi cần về thành phố ngay nên nghe người làm chỉ ra đây kiếm.
Người đàn bà đối diện nhìn anh chăm chú rồi trả lời:
- Tôi là Hai đây, ông cần chi cứ nói
„Cứ nói ... bà Hai”. Câu nói cần vài giây mới tới được óc của Hưng. Đây là bà Hai? Nói chuyện ở đây sao? Ngay trên ruộng muối vào buổi trưa này sao? Anh muốn phát điên lên được. Đi cả trăm cây số rồi được hân hạnh tiếp chuyện ở khung cảnh „nên thơ” này, đúng là trời phạt, Hưng quay ngoắt đi.
- Xin lỗi, ông muốn chi vậy?
„Phải cho bà ta biết bà ta vừa mất gì rồi đi cũng được mà”. Anh không quay lại, cười khẩy:
- Chẳng qua tôi có công nghệ làm ngọc trai đen nên tính kiếm bà Hai cùng hợp tác. Nhưng có lẽ tôi kiếm sai địa chỉ rồi. Bà cứ ở lại trông ruộng của bà. Chào bà.
Hưng đội mũ bảo hiểm rồi nổ máy vào ga. Động cơ xe gầm rú trước khi vọt đi át tiếng gọi của người đàn bà đang hớt hơ hớt hải chạy theo.
„Thằng bạn khốn khiếp”. Vừa chạy xe, Hưng vừa rủa thằng bạn nối khố hết lời. Hôm nay theo lời khuyên của nó, anh chạy xe về đây để gặp bà Hai, một người có kinh nghiệm trong nuôi việc nuôi trai lấy ngọc. Nó nói như đinh đóng cột với anh rằng đây là người giỏi nhất làm anh bỏ qua tất cả những gương mặt tiêu biểu trong danh sách mà Kiều Trinh đã đưa anh hôm qua, rồi chạy xe ngược đường về phía miền Trung nóng gió này. Dù khởi hành từ sáng sớm nhưng đến khi trời nằng nóng thì anh mời đến được đây, một góc xa nhất của tỉnh Khánh Hoà. Đã thế, báo hại cho anh phải chờ người đàn bà mang tên bà Hai vì bà ta bận đi thăm ... ruộng muối. Giọt nước làm tràn ly chính là cách đón tiếp lạnh nhạt ngay giữa nắng nóng buổi trưa. Hưng nhấn ga, cố gắng phóng nhanh, càng xa cho này càng tốt. Anh muốn trở về thành phố, tận hưởng không khí mát mẻ của chiếc điều hoà và nghe giọng nói êm dịu của Kiều Trinh. Nơi đó quả thật mới là chỗ của anh.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2006 21:22:34 bởi YenMy >
#1
    YenMy 31.10.2006 00:15:06 (permalink)
    Chương 1: Cô gái kiên trì


    - Chào giám đốc
    Lâm, nhân viên phòng kỹ thuật nhìn Hưng cười cười đầy ẩn ý. Anh khẽ nhíu mày, nụ cười này có gì khó không bình thường. Chắc không có gì, có lẽ chuyến đi mệt mỏi hôm qua làm anh nhạy cảm hơn chăng? Kiều Trinh chặn anh ngay ở đầu cầu thang, cô nói gấp gáp
    - Ông Khắc Tường, đại diện công ty „Ngọc Đông Dương” đang chờ anh
    Công ty Ngọc Đông Dương, Hưng ngạc nhiên nhìn Kiều Trinh. Cô có vẻ đang bối rối nhưng lại tươi lại ngay.
    - Anh quên rồi sao? Anh nói em liên lạc với công ty Ngọc Đông Dương để bàn về kế hoạch sản xuất ngọc trai đó anh. Vì hôm qua anh về muộn nên em hẹn ông ấy sáng nay qua. Đằng nào thì hai tiếng nữa mới giờ họp công ty mà ...
    Hưng không nói gì tuy rằng anh không vừa ý. Anh không muốn đánh đồng chuyện công tư. Thật hơi khó nói cho anh khi anh chọn chính thư ký riêng làm bạn gái cho mình nhưng anh không muốn Kiều Trinh tự tiện như vậy trong công việc của anh. Dường như Kiều Trinh cũng biết lỗi, cô ngập ngừng hỏi anh:
    - Nếu anh thấy không tiện gặp thì em hẹn lại ông ta hôm khác cũng được.
    Hưng phất tay:
    - Không sao, chờ anh qua phòng bỏ đồ rồi qua gặp ông ta. Em đưa ông ta vào phòng khách công ty là được rồi.
    Kiều Trinh cười thật tươi và gửi anh một cái hôn gió. Hưng lại cảm thấy khó chịu, chắc anh phải yêu cầu Kiều Trinh thôi việc sau đám hỏi mất thôi. Ban đầu anh không định thế vì anh rất ghét kiểu trọng nam khinh nữ, không muốn vợ chỉ ở nhà, nấu ăn và chăm sóc con cái nhưng tình hình này chắc phải tính khác thôi.
    Anh lên cầu thang, rẽ về phía phòng làm việc. Mải suy nghĩ nên chỉ chút nữa là anh đâm sầm vào một cô gái. Cô gái đó đứng ngay trước của phòng làm việc của anh như đang đợi ai vậy. Vừa nhìn thấy anh, mắt cô sáng rực lên vui mừng.
    - Thưa ông, tôi cần nói chuyện với ông
    Hưng nhướn mày. Anh ngạc nhiên với cách nói chuyện của cô gái trẻ này. Làm mặt nghiêm nghị, anh nói:
    - Cô có biết tôi là ai không mà cần nói chuyện?
    - Thưa ông, tôi biết ông là Vũ Hưng, giám đốc công ty Trọng Tín. Cô thư ký của ông có nói là ông không tới đây hôm nay nhưng tôi vẫn chờ ở đây, mong ông bớt chút thời gian.
    Cô gái ngước lên nhìn anh. Trong mắt cô, anh nhìn thấy rõ vẻ van này nhưng vẫn tràn đầy kiêu hãnh và tự tin.
    - Tôi đại diện cho công ty Kỳ Nham, chỗ bà Hai mà hôm qua ông đã ghé qua.
    Câu nói của cô gái làm dội lên nỗi bực mình đang âm ỉ trong anh.
    - Bà ta hối hận phải không?
    Anh buột miệng. Với những kinh nghiệm từng trải trên thương trường thì câu nói bộc phát đó thật bất thường, chính anh cũng ngạc nhiên với bản thân mình.
    Cô gái nhìn thẳng vào mắt anh, cái nhìn buồn buồn, pha lẫn chịu đựng nhưng vẫn cứng cỏi.
    - Thưa ông, bà Hai rất xin lỗi ông về thái độ của bà hôm qua. Bà rất muốn ông suy nghĩ lại về vấn đề hợp tác. Chúng tôi đảm bảo là chúng tôi sẽ rất đàng hoàng, làm ăn trên cơ sở đôi bên cùng có lợi.
    Hưng thấy hơi bất nhẫn với cô gái. Một cô gái trẻ, mảnh mai. Chắc tuổi cô gái không đến 22, nước da tái xanh mệt mỏi, đôi mắt pha ánh tím rất buồn. Bộ quần áo cô ta mặc trên người nói rõ là cô ta không phải là người thường xuyên giao tiếp đối ngoại, nó quá đơn giản và quê mùa. Hưng bỗng dịu giọng
    - Tôi rất tiếc, hôm nay tôi đã hẹn gặp ông Tường để bàn về vấn đề hợp tác.
    Hưng chờ phản ứng của cô gái. Anh nghĩ cô sẽ rất thất vọng, thậm chí rơm rớm nước mắt. Bản tính sợ nước mắt phụ nữ làm anh muốn giải thoát khỏi cô gái này thật nhanh, anh bước tới lách qua người cô gái và vươn tay mở cửa. Giọng cô gái vẫn vang lên nhỏ nhẹ
    - Tôi biết hôm nay ông có hẹn gặp ông Khắc Tường. Tôi có nhìn thấy ông ấy vào đây lúc nãy. Cũng chính vì lý do đó mà tôi muốn gặp ông bây giờ, trước khi ông tiếp ông Tường.
    Cô gái hít một hơi rồi nói tiếp:
    - Là người kinh doanh, ông còn hiểu hơn tôi về tầm quan trọng của đối tác làm ăn. Tôi xin ông tạo cho chúng tôi, trong đó có công ty của tôi và công ty của ông Khắc Tường, điều kiện cạnh tranh công bằng. Tôi xin ông cho phép chúng tôi tự giới thiệu về công ty mình và trình bày kế hoạch hợp tác, tôi nghĩ đó không chỉ là cơ hội cho riêng tôi mà còn cơ hội cho ông nữa.
    #2
      YenMy 31.10.2006 00:19:11 (permalink)
      Chương 1: Cô gái kiên trì (tiếp theo)


      - Cho tôi – Hưng sửng sốt. – Sao lại cho tôi?
      Cô gái xoay người lại để có thể đối mặt trực tiếp với Hưng. Giọng nói cô gái vẫn vang lên nhỏ nhẹ nhưng vẫn rõ ràng.
      - Theo tôi hiểu thi công nghệ sản xuất ngọc trai không phải do ông tìm hay mua được mà đó là công nghệ gia truyền. Ông không phải chỉ muốn kiếm tiền mà còn muốn tên người đã phát triển công nghệ sẽ tiếp tục sống mãi. Tôi đã nghe một người nói „ngọc trai chính là máu, là nước mắt của con trai. Chính vì vậy người làm ngọc không thể chỉ có khối óc mà còn cần phải có trái tim để cảm nhận được nỗi đau của trai khi tạo ra ngọc. Khối óc tạo khuôn ngọc trai nhưng trái tim sẽ tạo nên giá trị của nó”. Tôi rất mong ông sẽ tạo ra được những viên ngọc trai đen thật đẹp và giá trị. Chỉ cần ông tìm được người khác cùng ông thành công, tôi sẽ tự rút lui.
      Hưng ngẩn người nhìn cô gái. Cô ta là ai? Tại sao cô ta có thể biết nhiều đến như vậy? Cô ta nói ra những điều mà có lẽ chỉ mình anh là người còn sống mới biết thôi. Người còn sống vì người thứ hai, thực ra là người thứ nhất biết chuyện này và cũng là người lúc hấp hối nói ra nguyện vọng của mình cho anh, đó là ông nội anh. Nắm chặt tay anh trên giường bệnh, ông đã nói rằng ông tha thứ cho anh khi anh không nối tiếp nghề của ông cha mà kiên quyết tìm hướng đi riêng cho mình. Ông chỉ xin anh đừng để tâm huyết cha ông phải mai một. Ông muốn anh tìm bằng được một người nuôi trai lấy ngọc - một người nuôi trai lấy ngọc có trái tim. Anh đã nghĩ chắc đó là ý nghĩ lẩn thẩn của một người đang hấp hối. Tại sao cô gái bé nhỏ đang đứng trước mặt anh lại có thể nói đúng như vậy. Tại sao?
      - Cô làm gì ở đây?
      Giọng nói gay gắt gần như thành quát tháo như một tiếng sấm giữa không gian im lặng. Kiều Trinh bước gấp tới, nắm tay cô gái rồi lôi sềnh sệch ra ngoài.
      - Bảo vệ đâu? Sao lại để người lạ vào công ty thế này? Các anh muốn mất việc phải không?
      Sau vài phút sững người, không phản ứng, Hưng cất tiếng nói cứng rắn:
      - Kiều Trinh, cô làm gì vậy?
      Phản ứng của Hưng làm Kiều Trinh sực tỉnh. Cô cười nói giả lả
      - Cô gái này tệ thật, dám ngang nhiên vào công ty, đã thế còn đi lại lung tung nữa. Anh cứ đi họp đi, em sẽ giải quyết với cô ta.
      Trong lúc Kiều Trinh trả lời Hưng, cô gái nọ rút tay ra khỏi tay của Kiều Trinh. Cô gái nói giọng dứt khoát và hơi lạnh lùng:
      - Tôi đã nói xong những điều cần nói. Tôi sẽ tự đi ra. Cảm ơn cô
      Hưng nhìn theo cô gái. Dáng đi nhanh nhẹn nhưng không kém phần mềm mại, bỗng nhiên anh nghĩ, cô trông sẽ như thế nào trong tà áo dài nhỉ. Anh quay lại, mở cửa vào phòng mình khi cảm thấy Kiều Trinh đang chạm nhẹ vào tay anh.
      - Anh sẽ qua phòng khách bây giờ. Em cứ qua đó trước đi.
      Hưng bỏ cặp tài liệu vào phòng, cởi chiếc áo veston khoác trên ghế rồi bước qua phòng khách. Dù trong phòng có điều hoà nhiệt độ nhưng anh vẫn thấy thoải mái hơn trong áo chemise. Tuy phải chờ anh lâu nhưng ông Khắc Tường hoàn toàn không tỏ ý phật lòng khi bắt tay anh. Ông nói giọng hồ hởi.
      - Tôi đã nghe cô Kiều Trinh nói qua về ông nội anh. Ông ấy là một đại gia về ngọc trai, tiếc là cụ phải bỏ lại tất cả. Đó thực sự là mất mát rất lớn cho ngành mỹ nghệ ngọc trai của Việt Nam ...
      Hưng liếc nhìn Kiều Trinh. Thực sự cô đã hơi quá khi kể cho đối tác về ông nội anh. Bản thân cô cũng không biết gì về ông cho tới cách đây một tuần khi anh cầu hôn cô. Tới lúc đó anh mới kể cho cô về gia đình anh và lời trăn chối của ông nội. Vậy mà cô đã kể cho một người lạ về ông của anh. Kiều Trinh như hiểu vẻ khó chịu của anh. Cô cắt ngang câu nói của ông Khắc Tường và giới thiệu
      - Công ty của ông Khắc Tường đây là công ty chuyên sản xuất và kinh doanh ngọc trai lớn nhất Việt nam bây giờ. Ông rất thành công trong cả trong và ngoài nước.
      Nửa tiếng tiếp theo đúng là cực hình đối với Hưng. Anh nghe ông Khắc Tường giới thiệu về công ty của ông, về sự lớn mạnh của nó. Anh cũng được nghe ông kể cách ông tìm thấy bạn hàng theo kiểu cách sáng tạo của ông, cách ông đã vượt qua đối thủ bằng sự nhanh nhạy của ông. Hưng lịch sự lắng nghe nhưng cũng chán nản vô cùng. Khi đã mệt sau đoạn độc thoại, ông Khắc Tường bỗng ngập ngừng như muốn nói chuyện gì đó nhưng lại thôi. Biết ý ông nên Hưng hỏi tiếp lời
      - Hình như ông muốn hỏi tôi điều gì đó phải không?
      Một thoáng suy nghĩ, ông Tường nở nụ cười lịch sự:
      - Không có gì, tôi muốn hỏi là những ghi chép về cách làm ngọc trai của cụ để lại có chi tiết không? Nếu không chi tiết cũng không sao. Anh cứ giao cho chúng tôi, chúng tôi là người làm ngọc trai nên có kinh nghiệm lắm. Chắc chắn là mọi việc sẽ dễ dàng thôi. Tôi biết chuyên môn của anh không phải ở mảng này nhưng anh đừng lo. Rừng nào cọp đó mà. Mọi việc sẽ rất đơn giản thôi. Anh cho chúng tôi biết về yêu cầu chia lợi nhuận để dễ thoả thuận. Tài chính sẽ rất rõ ràng rành mạch.
      Ông Tường nói thêm với vẻ hơi áy náy:
      - Anh thông cảm, nếu tôi đặt vấn để thằng thắn quá. Trong làm ăn, tôi thường nói thẳng cho thoải mái.
      Hưng cũng mỉm cười
      - Trong kinh doanh tôi cũng rất thích cách làm việc như vậy. Ông không cần ngại đâu. Tôi sẽ sớm liên hệ với ông để báo ông quyết định của tôi.
      Ông Tường có vẻ chưa muốn đứng lên, ông vẫn như muốn hỏi thêm việc gì đó. Kiều Trinh thấy thế liền đỡ lời ông;
      - Ông muốn hỏi gì cứ thoải mái mà. Giám đốc tôi rất vui nếu trả lời được hết các thắc mắc của ông.
      Linh động hẳn lên, ông Tường tiếp luôn:
      - Tôi nghe nói là ông cũng liên hệ với công ty Kỳ Nham. Công ty này cũng có sản xuất ngọc trai. Ông có tính hợp tác với họ không? Không dấu gì ông, vấn đề này rất quan trọng vì chúng tôi rất mong được độc quyền khi cộng tác với ông.
      Hưng trả lời chậm rãi như suy nghĩ từng từ khi nói:
      - Quả là tôi cũng có liên hệ với công ty Kỳ Nham cũng như bây giờ tôi đang nói chuyện với ông vậy. Giống như ông đã nói, trong làm ăn ta nên thằng thắn, tôi cũng nói rõ luôn bây giờ là tôi chưa quyết định cộng tác làm ăn với công ty nào cả. Chúng tôi sẽ cân nhắc và liên hệ lại với ông sau.
      Câu trả lời của Hưng làm ông Khắc Tường sửng sốt. Không chỉ có ông mà Kiều Trinh cũng tỏ ra bất ngờ. Hưng đứng dậy để cho mọi người thấy cuộc nói chuyện đã kết thúc. Anh bắt tay ông Khắc Tường và một lần nữa nhấn mạnh.
      - Chúng tôi sẽ báo cho ông biết quyết định của chúng tôi
      Cánh cửa khép sau lưng anh làm anh thấy nhẹ người. Không biết là anh đã làm đúng không khi đặt tất cả mọi người vào trạng thái lơ lửng như vậy. Ban đầu anh đã nghĩ sẽ giải quyết vấn đề này rất nhanh. Anh cũng đã nói với Kiều Trinh như vậy. Anh tính sẽ liên hệ với một cơ sở sản xuất và chuyển giao công nghệ. Viên ngọc trai đen đầu tiên được sản xuất theo công nghệ này sẽ được dùng làm quà cưới cho Kiều Trinh. Kiều Trinh cũng đã rất vui khi nghe anh tâm sự, cô nói sẽ rất thích món quà đó. Vậy mà sao bây giờ anh lại lưỡng lự khi ông Khắc Tường muốn kết hợp làm ăn, chính anh cũng không biết nữa.
      #3
        YenMy 28.11.2006 01:01:48 (permalink)
        Chương 1: Cô gái kiên trì (tiếp theo)

        -         Anh giận em phải không?
        Giọng nói êm ái của Kiều Trinh cắt ngang suy nghĩ của anh. Cô bước vào phòng làm việc của anh nhẹ nhàng như một con mèo. Vòng qua bàn làm việc, cô dừng lại phía sau ghế ngồi của anh và bắt đầu massage vai anh. Bàn tay mềm mại, khéo léo làm anh thấy rất dễ chịu. Anh thả lỏng người, tận hưởng giây phút êm ái, dễ chịu.
        -         Anh căng thẳng qua, có phải là do em làm anh khó chịu không anh?
        Hưng cảm thấy có lỗi với Kiều Trinh, anh đã quá cứng rắn với cô.
        -         Trinh à, hôm nay anh hơi mệt, chuyến đi hôm qua làm anh muốn kiệt sức luôn. Anh xin lỗi nếu làm em buồn hôm nay. Chút nữa họp công ty xong, ta đi ăn trưa nghe. Em muốn đi ăn ở đâu?
        Bàn tay Kiều Trinh vẫn nắn bóp nhè nhẹ vai anh. Cô nói nhẹ nhàng:
        -         Em không buồn anh đâu, em chỉ sợ làm anh không vui thôi. Ý muốn của anh là mệnh lệnh đối với em mà.
        Hưng mỉm cười. Bên cạnh Kiều Trinh, lúc nào anh cũng có cảm giác mình là chúa tể của cô. Cô luôn như một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn nép vào anh và chính vì vậy anh hơi bất ngờ với thái độ của cô hôm nay.
        -         Em qua phòng họp chuẩn bị trước đây, muộn rồi anh à
        Hưng xoay người ôm gọn Kiều Trinh vào lòng. Cảm thấy mùi thơm quen thuộc của cô, anh muốn hôn cô ghê gớm, thân thể cô mềm mại trong vòng tay anh làm anh quên hết xung quanh. Môi anh ngấu nghiến môi Kiều Trinh, người anh áp thật chặt vào người cô đầy ham muốn. Bàn tay anh trượt dọc theo người cô, tìm cách gần hơi nóng trên người cô hơn nữa, hơn chút nữa. Thật bất ngờ với anh khi anh cảm thấy người cô bỗng cứng lại đầy căng thăng. Cô không còn đáp lại nụ hôn của anh nữa. Cảm giác đó như một gáo nước lạnh dội vào anh. Anh buông cô ra. Không gian yên lặng giữa hai người được cô phá bỏ:
        -         Xin lỗi anh, em không quen vậy, em muốn chờ đến sau ngày cưới.
        Hưng thấy có lỗi khi không kiềm chế được bản thân. Anh nói thật ngọt ngào:
        -         Anh xin lỗi, anh không cố ý, chỉ vì em quá tuyệt vời.
        Khuôn mặt đỏ ửng Kiều Trinh dãn thành nụ cười quen thuộc. Cô sửa sang lại váy áo rồi bước ra mở cửa. Một nửa người rời khỏi phòng rồi, cô vẫn còn ngoái lại nói:
        -         Nhanh nghe anh không mọi người chờ
        Hưng tựa hẳn người vào ghế. Anh mỉm cười nhìn theo cô, có lẽ anh sẽ gọi điện cho ông Khắc Tường luôn chiều nay. Anh muốn hai người phải chờ lâu thêm nữa, nhạc cưới đang ngân lên trong tai anh.
         
        ***
         
        -         Anh chở em về nghe?
        Hưng hỏi nhỏ cô khi bước bàn Kiều Trinh. Cô đang lúi húi tìm hồ sơ và không ngẩng lên khi nghe tiếng anh.
        -         Anh cứ về đi, em bận chút việc.
        Hưng thoáng ngạc nhiên trước thái độ của cô. Anh vẫn nhẹ nhàng
        -         Em có muốn anh chờ em không?
        Kiều Trinh ngước lên bối rối:
        -         Nhiều việc quá anh à. Em sợ mai không kịp mất. Anh về trước đi, em sẽ về sau. Anh đừng chờ em, em chưa biết bao giờ mới xong.
        Hưng ngập ngừng một chút rồi lững thững đi ra nhà xe. Phụ nữ thật khó hiểu, lúc thì họ vồ vập, lúc lại lạnh lùng, nghen hờn đủ thứ nữa chứ. Anh nhớ lại, anh chưa làm gì có tội cả mà. Họ đã rất vui vẻ ăn trưa với nhau, anh đã đưa cô về tận bàn làm việc và còn hôn tạm biệt nữa. Không biết lại chuyện gì nữa đây. Anh thở dài.
        Hưng dắt xe ra khỏi nhà xe. Dù có xe hơi nhưng anh chỉ dùng khi đi công việc tư còn bình thường anh vẫn dùng xe máy. Anh thích cảm giác gió lùa tóc, thổi thẳng vào mặt như thổi hết đi những ưu phiền, mệt mỏi trong ngày.
        -         Thưa ông, xin ông cho tôi nói chuyện với ông
        Cô gái ban sáng lại đứng trước mặt anh. Cô thật khéo chọn thời điểm, cô gặp anh đúng lúc anh đang có thời gian.
        -         Rất tiếc, thưa cô -  Anh bắt trước giọng nói trịnh trọng của cô - bây giờ đã hết giờ làm việc nên tôi không thể tiếp cô được. Mời cô mai đến công ty tôi sau bảy giờ ba mươi.
        Anh ngồi lên xe, nổ máy, chuẩn bị vào ga. Cô gái đứng chặn trước xe anh một cách lỳ lợm,  không nản lòng:
        -         Nếu anh không quá bận chiều và tối nay, tôi muốn mời anh đến một nơi rất đặc biệt. Anh sẽ không phải hối hận đâu.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.11.2006 01:03:56 bởi YenMy >
        #4
          YenMy 30.11.2006 21:07:00 (permalink)

          Chương 1: Cô gái kiên trì (tiếp theo)


          Câu nói của cô gái quen thuộc quá, nó gợi cho anh một cảm giác khinh bỉ trong lòng. Dù đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm nhưng anh vẫn rất khinh những hạng người như vậy
          -         Bà Hai có dạy cô phải đưa tôi đi đâu không? Yêu cầu của tôi cao lắm đó
          Cô gái ngẩn người nhìn Hưng vài giây. Sau như chợt hiểu cô chúm chím cười. Nụ cười của cô rất trẻ con và dễ thương.
          -         Ông có việc rất cần vào sớm mai không? Có thể cho em thêm một buổi sáng nữa không? Em sợ sau một đêm ông sẽ mệt đó.
          Cách xưng hô thay đổi và câu nói mập mờ của cô gái làm Hưng thấy thú vị. Đằng nào chẳng có việc để làm, thôi thử đi theo cô ta vậy. Hưng gật đầu:
          -         Cô tính đưa tôi đi đâu vậy?
          Cô gái ngước nhìn Hưng, đôi mắt cô hơi nhíu lại tạo thành cái đuôi nho nhỏ, đầy quyến rũ:
          -         Anh cứ để xe tại đây. Bà Hai đã chuẩn bị sẵn xe cho anh rồi
          Bổn cũ soạn lại – Hưng thầm nghĩ, anh cứ thử đi xem bà Hai sẽ dùng mỹ nhân kế với anh như thế nào. Anh hơi thất vọng đôi chút về kiểu cư xử coi thường của bà ta - Để rồi xem.
          Anh dắt xe quay lại, để xe cẩn thận vào nhà xe rồi quay ra. Cạnh chỗ cô gái đứng bây giờ là chiếc xe Land Rover lấm bụi đường. Cô gái mở rộng cửa xe phía sau lái xe một cách „galant” cho anh. Thật không thể chê vào đâu được, anh cảm thấy mình là thượng khách thật sự. Sau khi anh ngồi vào xe, cô gái nhanh nhẹn mở cửa và ngồi vào ghế cạnh lái xe.
          -         Ta đi thôi
          Cô nói ngắn gọn với lái xe. Chiếc xe lướt đi êm ả. Dù đường phố rất đông nhưng người lái xe khéo léo đã luồn lách đưa xe chạy nhanh trên phố. Hưng không kìm được bật nói:
          -         Anh lái xe hay quá
          Người lái xe im lặng nhưng cô gái tiếp lời:
          -         Anh ấy tên Trung. Anh ấy rất giỏi.
          Hưng thấy cô gái có vẻ hay chuyện, anh quyết định tạo không khí vui vẻ hơn trong xe:
          -         Còn cô tên gì?
          Cô gái vẫn quay thẳng về phía trước và không ngoảnh lại. Giọng cô thoáng vẻ căng thẳng:
          -         Tôi tên Thanh
          -         Vậy là cô không còn xưng em với tôi nữa rồi -Hưng tiếp luôn.
          Thanh không trả lời. Khuôn mặt cô vẫn hướng thẳng về phía trước đầy vẻ căng thẳng. Người cô như cứng đơ lại. Hưng không hiểu chuyện gì xảy ra với cô gái nữa. Anh tập trung vào cảnh phố xá xung quanh.
          Chiếc xe đang lướt nhẹ về phía ngoại ô. Hưng thoáng cau mày
          -         Cô tính đưa tôi đi đâu vậy?
          Cô gái trả lời giọng nghèn nghẹn:
          -         Đi về nơi mà anh sẽ thấy nhiều điều mới lạ, anh sẽ được biết những gì mà anh chưa bao giờ biết.
          Chiếc xe thẳng hướng ngoại ô tăng tốc. Hưng tự ngạc nhiên với bản thân mình. Sao anh lại dễ dàng để một cô gái lạ điều khiển như vậy. Câu nói mập mờ của cô không làm anh tò mò mà chỉ gây cho anh cảm giác tức cười. “Không cẩn thận là mình bị bắt cóc rồi„ – Hưng tự mỉm cười. Anh với máy gọi điện cho Kiều Trinh, anh muốn thông báo để cô không lo lắng. Tín hiệu máy báo điện thoại của cô tắt máy. Hưng thấy ngạc nhiên, thái độ hôm nay của cô làm anh hơi lạ. Có phải cô rất muốn công ty Ngọc Phương Đông chịu trách nhiệm sản xuất ngọc trai cho anh không. Nếu đúng vậy thì sao cô không nói với anh một tiếng, đối với anh cô còn quan trọng hơn ngọc trai gia truyền nhiều, sao cô lại cư xử lạ như vậy.
          Hưng nhắm mắt, người anh thả lỏng và lắc nhẹ theo chuyển động của xe. Tiếng điều hoà chạy đều ru dần anh vào giấc ngủ.
          #5
            Nguyên Đỗ 16.12.2006 13:09:13 (permalink)
            Yến My viết vững vàng lắm, nhớ viết tiếp mỗi ngày!
             
            Nếu Yến My xuống hàng mỗi đọan hai hàng thì dễ đọc hơn!  Đừng sợ tốn giấy nha.
             
            Cám ơn Yến My đã bỏ thời gian để viết cho mọi người thưởng thức! 
             
            Nguyên Đỗ
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9