Chương 1: Cô gái kiên trì (tiếp theo)
- Cho tôi – Hưng sửng sốt. – Sao lại cho tôi?
Cô gái xoay người lại để có thể đối mặt trực tiếp với Hưng. Giọng nói cô gái vẫn vang lên nhỏ nhẹ nhưng vẫn rõ ràng.
- Theo tôi hiểu thi công nghệ sản xuất ngọc trai không phải do ông tìm hay mua được mà đó là công nghệ gia truyền. Ông không phải chỉ muốn kiếm tiền mà còn muốn tên người đã phát triển công nghệ sẽ tiếp tục sống mãi. Tôi đã nghe một người nói „ngọc trai chính là máu, là nước mắt của con trai. Chính vì vậy người làm ngọc không thể chỉ có khối óc mà còn cần phải có trái tim để cảm nhận được nỗi đau của trai khi tạo ra ngọc. Khối óc tạo khuôn ngọc trai nhưng trái tim sẽ tạo nên giá trị của nó”. Tôi rất mong ông sẽ tạo ra được những viên ngọc trai đen thật đẹp và giá trị. Chỉ cần ông tìm được người khác cùng ông thành công, tôi sẽ tự rút lui.
Hưng ngẩn người nhìn cô gái. Cô ta là ai? Tại sao cô ta có thể biết nhiều đến như vậy? Cô ta nói ra những điều mà có lẽ chỉ mình anh là người còn sống mới biết thôi. Người còn sống vì người thứ hai, thực ra là người thứ nhất biết chuyện này và cũng là người lúc hấp hối nói ra nguyện vọng của mình cho anh, đó là ông nội anh. Nắm chặt tay anh trên giường bệnh, ông đã nói rằng ông tha thứ cho anh khi anh không nối tiếp nghề của ông cha mà kiên quyết tìm hướng đi riêng cho mình. Ông chỉ xin anh đừng để tâm huyết cha ông phải mai một. Ông muốn anh tìm bằng được một người nuôi trai lấy ngọc - một người nuôi trai lấy ngọc có trái tim. Anh đã nghĩ chắc đó là ý nghĩ lẩn thẩn của một người đang hấp hối. Tại sao cô gái bé nhỏ đang đứng trước mặt anh lại có thể nói đúng như vậy. Tại sao?
- Cô làm gì ở đây?
Giọng nói gay gắt gần như thành quát tháo như một tiếng sấm giữa không gian im lặng. Kiều Trinh bước gấp tới, nắm tay cô gái rồi lôi sềnh sệch ra ngoài.
- Bảo vệ đâu? Sao lại để người lạ vào công ty thế này? Các anh muốn mất việc phải không?
Sau vài phút sững người, không phản ứng, Hưng cất tiếng nói cứng rắn:
- Kiều Trinh, cô làm gì vậy?
Phản ứng của Hưng làm Kiều Trinh sực tỉnh. Cô cười nói giả lả
- Cô gái này tệ thật, dám ngang nhiên vào công ty, đã thế còn đi lại lung tung nữa. Anh cứ đi họp đi, em sẽ giải quyết với cô ta.
Trong lúc Kiều Trinh trả lời Hưng, cô gái nọ rút tay ra khỏi tay của Kiều Trinh. Cô gái nói giọng dứt khoát và hơi lạnh lùng:
- Tôi đã nói xong những điều cần nói. Tôi sẽ tự đi ra. Cảm ơn cô
Hưng nhìn theo cô gái. Dáng đi nhanh nhẹn nhưng không kém phần mềm mại, bỗng nhiên anh nghĩ, cô trông sẽ như thế nào trong tà áo dài nhỉ. Anh quay lại, mở cửa vào phòng mình khi cảm thấy Kiều Trinh đang chạm nhẹ vào tay anh.
- Anh sẽ qua phòng khách bây giờ. Em cứ qua đó trước đi.
Hưng bỏ cặp tài liệu vào phòng, cởi chiếc áo veston khoác trên ghế rồi bước qua phòng khách. Dù trong phòng có điều hoà nhiệt độ nhưng anh vẫn thấy thoải mái hơn trong áo chemise. Tuy phải chờ anh lâu nhưng ông Khắc Tường hoàn toàn không tỏ ý phật lòng khi bắt tay anh. Ông nói giọng hồ hởi.
- Tôi đã nghe cô Kiều Trinh nói qua về ông nội anh. Ông ấy là một đại gia về ngọc trai, tiếc là cụ phải bỏ lại tất cả. Đó thực sự là mất mát rất lớn cho ngành mỹ nghệ ngọc trai của Việt Nam ...
Hưng liếc nhìn Kiều Trinh. Thực sự cô đã hơi quá khi kể cho đối tác về ông nội anh. Bản thân cô cũng không biết gì về ông cho tới cách đây một tuần khi anh cầu hôn cô. Tới lúc đó anh mới kể cho cô về gia đình anh và lời trăn chối của ông nội. Vậy mà cô đã kể cho một người lạ về ông của anh. Kiều Trinh như hiểu vẻ khó chịu của anh. Cô cắt ngang câu nói của ông Khắc Tường và giới thiệu
- Công ty của ông Khắc Tường đây là công ty chuyên sản xuất và kinh doanh ngọc trai lớn nhất Việt nam bây giờ. Ông rất thành công trong cả trong và ngoài nước.
Nửa tiếng tiếp theo đúng là cực hình đối với Hưng. Anh nghe ông Khắc Tường giới thiệu về công ty của ông, về sự lớn mạnh của nó. Anh cũng được nghe ông kể cách ông tìm thấy bạn hàng theo kiểu cách sáng tạo của ông, cách ông đã vượt qua đối thủ bằng sự nhanh nhạy của ông. Hưng lịch sự lắng nghe nhưng cũng chán nản vô cùng. Khi đã mệt sau đoạn độc thoại, ông Khắc Tường bỗng ngập ngừng như muốn nói chuyện gì đó nhưng lại thôi. Biết ý ông nên Hưng hỏi tiếp lời
- Hình như ông muốn hỏi tôi điều gì đó phải không?
Một thoáng suy nghĩ, ông Tường nở nụ cười lịch sự:
- Không có gì, tôi muốn hỏi là những ghi chép về cách làm ngọc trai của cụ để lại có chi tiết không? Nếu không chi tiết cũng không sao. Anh cứ giao cho chúng tôi, chúng tôi là người làm ngọc trai nên có kinh nghiệm lắm. Chắc chắn là mọi việc sẽ dễ dàng thôi. Tôi biết chuyên môn của anh không phải ở mảng này nhưng anh đừng lo. Rừng nào cọp đó mà. Mọi việc sẽ rất đơn giản thôi. Anh cho chúng tôi biết về yêu cầu chia lợi nhuận để dễ thoả thuận. Tài chính sẽ rất rõ ràng rành mạch.
Ông Tường nói thêm với vẻ hơi áy náy:
- Anh thông cảm, nếu tôi đặt vấn để thằng thắn quá. Trong làm ăn, tôi thường nói thẳng cho thoải mái.
Hưng cũng mỉm cười
- Trong kinh doanh tôi cũng rất thích cách làm việc như vậy. Ông không cần ngại đâu. Tôi sẽ sớm liên hệ với ông để báo ông quyết định của tôi.
Ông Tường có vẻ chưa muốn đứng lên, ông vẫn như muốn hỏi thêm việc gì đó. Kiều Trinh thấy thế liền đỡ lời ông;
- Ông muốn hỏi gì cứ thoải mái mà. Giám đốc tôi rất vui nếu trả lời được hết các thắc mắc của ông.
Linh động hẳn lên, ông Tường tiếp luôn:
- Tôi nghe nói là ông cũng liên hệ với công ty Kỳ Nham. Công ty này cũng có sản xuất ngọc trai. Ông có tính hợp tác với họ không? Không dấu gì ông, vấn đề này rất quan trọng vì chúng tôi rất mong được độc quyền khi cộng tác với ông.
Hưng trả lời chậm rãi như suy nghĩ từng từ khi nói:
- Quả là tôi cũng có liên hệ với công ty Kỳ Nham cũng như bây giờ tôi đang nói chuyện với ông vậy. Giống như ông đã nói, trong làm ăn ta nên thằng thắn, tôi cũng nói rõ luôn bây giờ là tôi chưa quyết định cộng tác làm ăn với công ty nào cả. Chúng tôi sẽ cân nhắc và liên hệ lại với ông sau.
Câu trả lời của Hưng làm ông Khắc Tường sửng sốt. Không chỉ có ông mà Kiều Trinh cũng tỏ ra bất ngờ. Hưng đứng dậy để cho mọi người thấy cuộc nói chuyện đã kết thúc. Anh bắt tay ông Khắc Tường và một lần nữa nhấn mạnh.
- Chúng tôi sẽ báo cho ông biết quyết định của chúng tôi
Cánh cửa khép sau lưng anh làm anh thấy nhẹ người. Không biết là anh đã làm đúng không khi đặt tất cả mọi người vào trạng thái lơ lửng như vậy. Ban đầu anh đã nghĩ sẽ giải quyết vấn đề này rất nhanh. Anh cũng đã nói với Kiều Trinh như vậy. Anh tính sẽ liên hệ với một cơ sở sản xuất và chuyển giao công nghệ. Viên ngọc trai đen đầu tiên được sản xuất theo công nghệ này sẽ được dùng làm quà cưới cho Kiều Trinh. Kiều Trinh cũng đã rất vui khi nghe anh tâm sự, cô nói sẽ rất thích món quà đó. Vậy mà sao bây giờ anh lại lưỡng lự khi ông Khắc Tường muốn kết hợp làm ăn, chính anh cũng không biết nữa.