Chỉ Vui đừng gọi là Thơ
Tìm người trong mộng
Mang nhớ dệt thương gởi núi sông
Ôm mơ tơ tưởng bóng hoa hồng
Chim sa cá lặn còn đâu nữa
Nguyệt thẹn mây ngừng thoáng viển vông
Văn thả dăm câu tìm bạn chữ
Tình ươm đôi nẻo kiếm tri âm
Người ơi! Có cùng ta chung mộng
Ân ái câu thơ thoả giấc nồng
Thất hẹn Anh hứa rằng Xuân anh sẽ về
Thế mà thu đã bảy lần đi
Ta xa từ độ em như thể
Trong trắng ngây thơ chẳng biết gì
Đã hẹn ra Giêng anh sẽ về
Mà nay lộc mới mượt làng quê
Mà nay buốt giá trời xa lạ
Biên ải đêm sương ướt dầm dề
Ta xa ước hẹn còn nguyên vẹn
Ngày đến bên em đỏ pháo hồng
Anh đành thất hứa đời lính chiến
Mạng mình chưa biết giữ được không?
Anh hứa mùa sau nhất định về
Xuân sang ta hát khúc tình si
Đêm nay máu đổ trên chiến tuyến
Anh tiễn bạn thân… chẳng thể về…
Chào weocom Chỉ vui thôi tới vui với vườn thơ vntq nha... chúc vui và vui như bạn mong...
Trích đoạn: Chỉ Vui Thôi
Tìm người trong mộng
Văn thả dăm câu tìm bạn chữ
Tình ươm đôi nẻo kiếm tri âm
Người ơi! Có cùng ta chung mộng
Ân ái câu thơ thoả giấc nồng
Mộng là thơ
Vương vương ấm trên bờ môi thoáng mộng
Ái ân thơ còn đọng thịt da trầm
Ta khát nhau giữa đôi bờ thi ngẫu
Bước điệp trùng chẳng dẫm được trăm năm
TÂY HỒ
Tây Hồ tay nắm trong tay
Tây Hồ một áng mây bay giữa trời
Tây Hồ ánh mắt lả lơi
Tây Hồ chôn cả một đời Ức Trai
Tây Hồ Xuân Nữ ghẹo trai
Tây Hồ liễu rũ bờ vai nét buồn
Tây Hồ mờ mịt hoàng hôn
Bao la sương khói phủ hồn Liêu Trai
Tây Hồ ngơ ngẩn nắng mai
Nhớ người bên gánh hoa tươi hôm nào
XÔN XAO TÂY HỒ
Tây Hồ xưa bán chiếu Gon
Câu thơ đối đáp hãy còn tới nay
Tây Hồ gió chẳng ngừng lay
Xôn xao Tuế Nguyệt canh chày Thọ Xương
Sâm Cầm e động hồ gương
Vỡ Nàng Hoa Súng ngát hương soi mình
Mông mênh nào sánh mông mênh
Phù Vân say áng thơ tình ngẩn ngơ.
Kim Giang
Gửi Em
Gửi em một tứ thơ rơi
Tiếng đêm thức tỉnh hồn côi với nàng
Gửi em lời thưở hỗn mang
Sầu vương day dứt vỡ vàng lời ca
Gửi em một ánh trăng tà
Mênh mang trời đất nhập nhoà nhân gian
Gửi em cả tiếng đa mang
Câu thơ thức giấc mộng vàng đêm thưa
Gửi em một chút mộng mơ
Trăng non đầu núi suối mơ giữa rừng
Người ơi xin chớ dửng dưng
Tiếng lòng đã gọi sầu dâng nửa trời
Về đây người hỡi với tôi
Chia vui câu chữ xẻ đôi đau buồn
Vương mang câu chuyện áo cơm
Hơn thua âu cũng đời thường thế nhân
Cõi hồng trần, xin trả ơn
Gửi người một chữ tri ân gọi là
Đường xa tuyết gió mưa sa
Ta cười lòng ngậm phong ba xa người…
Repost
Lục Bát dưới sông
Thả câu Lục Bát xuống sông
Cho vơi tức tưởi cho lông bông buồn
Mang câu lục bát về nguồn
Thả trên thác nước cho hờn vỡ tung…
Mang câu lục bát lên rừng
Chim vui cất tiếng ca mừng tri âm
Thả thơ về với trăm năm
Hư hao nhân thế trở trăn kiếp người…
Mang câu lục bát lên trời
Ầu ơ… tiếng võng trăng ngời đêm thu
Đời người một giấc Nam Kha
Ngày vui gang tấc phù du cuộc trần…
Mang câu lục bát ta ngân
Thả lòng theo áng phù vân giữa đời
Trao nhau lục bát người ơi
Đường trăng ướt áo mưa rơi giữa lòng…
Thả câu lục bát xuống sông
Cho vơi nỗi nhớ cho ngông nghênh buồn…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.11.2006 10:12:19 bởi Đuyên Hồng >
LẠ QUEN
Ai mang trăng thả lên trời
Để câu lục bát gieo người chơi vơi
Ai trao em tứ thơ rơi
Để ai vớt mãi vàng mười rớt sông
Ai thêu vẽ sắc cầu vồng
Thả câu lục bát theo dòng suối mơ
Đề ai đan lưới dệt thơ
Trông con cá lặn bao giờ thấy tăm
Mang câu lục bát hỏi thăm
Đâu bờ dâu hỡi con tằm vương tơ
Đâu con thuyền của bến xưa
Đâu ai thức giấc đêm thưa lạnh lùng
Ai mang câu hát lên rừng
Để con sáo nọ ngập ngừng chẳng bay
Gió ơi gió nhé đừng lay
Để lắng nghe tiếng chân này lạ quen
Ô kìa lục bát có men
Làm say lữ khách làm em ngỡ ngàng
Kim Giang
SAY SƯA RỒI Ừ cạn nốt chén này thôi nhỉ
Ta say đâu còn tỉnh đấy mà
Môi chưa mềm, giọng chưa líu, chân chưa va
Lòng còn nhớ ít nhiều bè bạn
Ừ thì uống! Rượu vào lời cạn
Bầu rồi vơi, đêm sẽ rạng thôi
Ta chưa say giọt đắng vẫn tràn môi
Thêm chén nữa! Kệ đời trôi ai biết
Say cho quên, say cho mê cho mệt
Những niềm đau chẳng biết đổ đâu
Cạn chén nữa, xin đừng hối tiếc
Biết làm chi mắt biếc tim sầu…
Mồm méo, chân rung, mắt mờ tim đã rụng
Dốc cạn rồi hết chén tới, chén sau
Đôi bờ vai mệt lả tựa vào nhau
Miệng líu lo không còn lời gian dối
Lòng thành thật bốc lên như mây khói
Niềm thương yêu ngùn ngụt cháy sau lưng
Dốc cạn chén, uống đi thôi đừng hỏi
Say sưa rồi ta yêu cả người dưng… Repost
ĐƯỢC CHĂNG?
Thư quán có nàng tên gọi giang Say mê đổ điếu mấy anh hùng Văn như nước chảy lời như lụa Thơ tựa mây trôi ý tựa vàng Đò lỡ bao người than bạc phước Duyên hư dăm kẻ nói thay lòng Ngẫm mình đức mỏng không mong ước Viết loạn đôi vần họa được chăng!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2006 13:35:42 bởi Chỉ Vui Thôi >
SOI GƯƠNG Soi gương tìm niềm vui Niềm vui như vụt tắt Soi gương nhìn nụ cuời Chợt nụ cười vỡ nát Soi vào trong ánh mắt Ta hôm qua đâu rồi Soi vào từ làn môi Trời ơi! Thèm son phấn Soi vào trong lận đận Thấy đời nhiều lo toan Soi mình trong cay đắng Giọt lệ tròn chợt lăn Soi mình trong tháng năm Có gì là được mất Soi mình vào xa xăm Bật môi cười khô khốc Mỗi lần bước qua gương Đời ngắn thêm một chút Mỗi lần tìm gương soi Thấy nỗi buồn hun hút…
VIỆC ĐÃ RỒI Luyến tiếc ai ơi chuyện nửa vời Ngàn vàng đánh mất cũng đành thôi Thương thương lòng gợi bao chua xót Nhớ nhớ giọt sa những sụt sùi Mưa nắng trần gian lâu cũng tạnh Được thua nhân thế đắc rồi rơi Ngàn thu một khắc bừng mơ mộng Đau đớn làm chi việc đã rồi…
XA THU Nắng vàng nhạt như mơ Cây đổ lá lưa thưa Người qua vương niềm nhớ Mơ …. Gió hờn trong đêm lẻ Hoa cuối mùa đê mê Nhớ người xa rơi lệ Mê …. Trang thơ buồn ngơ ngác Vần thơ nghe man mác Lời thơ nghe bàng bạc Ác …. Khi nào thu trở lại Bến vui nắng nặng vai Mục đồng reo ngoài bãi Mai ….
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2006 20:05:56 bởi Chỉ Vui Thôi >
Thầy giáo năm xưa
Tặng: Thi sĩ Nguyên Hùng (cựu giáo viên) nhân ngày 20-11
Thầy giáo năm xưa chừ mất dạy Nay được nhận quà sướng như ngây Tiếc cô trò cũ xinh đẹp quá Yêu lắm mà không lẽ giãi bày Cầm phấn bao niên đầu không bạc Xa trường mấy chốc tóc hết xanh Có phải thương cô trò năm ấy Vì bởi xưng thầy chẳng gọi anh! Thầy giáo năm xưa nay thi sĩ Yêu lắm mà thơ chẳng chịu sầu Chỉ được cái đầu còn mộng mị Thỉnh thoảng post lên kiểu thơ Tàu… Nhắn Bạn Ấm ức làm chi để lệ dầm
Ở đời đâu có chữ tình thâm
Thân lươn thôi chịu đầu chui đất
Phận chạch đành mang tiếng lủi thầm
Nước nhạt bởi là nồi luộc ốc
Tơ vương cũng tại kiếp thân tầm
Thôi về nốc cạn dăm bầu rượu
Nghiêng ngả mặc người chẳng mệt tâm
RA ĐI
Ra đi chỉ đợi ngày về
Thời gian đã bạc tóc thề năm xưa
Cố hương mờ mịt nắng mưa
Vọng về bến cũ lòng thưa thưa buồn....
Ba mươi năm sẽ có lần
Qua cơn bĩ cực đến phần thái lai
Ra đi sầu chất ngang trời
Nhìn về quê mẹ rối bời ruột đau…
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: