thơ Thanh Tịnh
.
Tơ Trời Với Tơ Lòng
Còn nhớ hôm xưa độ tháng này
Cánh đồng xào xạc gió đùa cây .
Vô tình thiếu nữ cùng ta ngắm
Một đoạn tơ trời lững thững bay .
Tơ trời theo gió vướng mình ta ,
Mỗi khắc bên nàng nhẹ bỏ qua
Nghiêng nón nàng cười, đôi má thắm ,
Ta nhìn vơ vẩn áng mây xa .
Tìm dấu hoa xưa giữa cánh đồng.
Bên mình chỉ nhận lúa đầy bông
Tơ trời lơ lững vươn mình uốn
Đến nối duyên mình với… cõi không .
Thanh Tịnh
(đăng trên Phong Hóa)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2006 00:21:28 bởi sóng trăng >
.
Mòn mỏi
_ Em ơi nhẹ cuốn bức rèm tơ
Tìm thử chân mây khói tỏa mờ
Có bóng tình quân muôn dặm ruổi
Ngựa hồng tuôn bụi cõi xa mơ .
_ Xa nhìn bên cõi trời mây ,
Chị ơi em thấy một cây liễu buồn .
_ Bên rừng em hãy lặng nhìn theo ,
Có phải chăng em ngựa xuống đèo ?
Chị ngỡ như chàng lên tiếng gọi
Trên mình ngựa hí lạc vang reo
_ Bên rừng ngọn gió rung cây ,
Chị ơi con nhạn lạc bầy kêu sương .
_ Tên chị ai gieo giữa gió chiều ,
Phải chăng em hỡi tiếng chàng kêu ?
Trên dòng sông lặng em nhìn thử
Có phảI chăng người của chị yêu ?
_ Sóng chiều đùa chiếc thuyền lan ,
Chị ơi con sáo gọi ngàn bên sông …
Ô kìa ! bên cõi trời đông
Ngựa ai còn ruổi dặm hồng xa xa ?
_ Này lặng em ơi lặng lặng nhìn
Phải chăng mình ngựa sắc hồng in .
Nhẹ nhàng em sẽ buông màn xuống ,
Chị sợ trong sương bóng ngựa chìm .
_ Ngựa hồng đã đến bên hiên ,
Chị ơi trên ngựa chiếc yên vắng người .
Thanh Tịnh
(thơ đăng trên Tinh Hoa)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2006 04:13:11 bởi sóng trăng >
.
Lời Cuối Cùng
I
_ Rồi một hôm, nếu về, cha hỏi:
Mẹ ở đâu? con biết nói sao?
_ Con hãy bảo: trông cha mòn mỏi
Mẹ từ trần sau mấy tháng đau.
II
_ Nếu cha hỏi sao nhà vắng vẻ?
Mẹ khuyên con hãy trả lời sao ?
_ Con lặng chỉ bình hương khói rẽ .
Và trên giường chỉ đĩa dầu hao !
III
_ Nếu cha hỏi cặp đào trước ngõ
Sao chỉ còn một gốc ngả nghiêng ?
_ Con sẽ chỉ một cây đào nhỏ
Bên cây tùng, rồi đứng lặng yên .
IV
_ Còn mồ mẹ, nếu cha muốn biết ,
PhảI hướng nào, con nói cùng cha ?
_ Con lặng chỉ bầu trời xanh biếc
Và bên trời chỉ nội cỏ xa !
Thanh Tịnh
(Hà nội báo số 5 ngày 5-2-1936)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2006 04:19:15 bởi sóng trăng >
.
Hoa Giấy Và Hoa Đồng Quê
Ngượng như thôn nữ mới lên Kinh
Như quả tim non đượm máu tình ,
Ngơ ngác cô nhìn xem lặng lẽ
Muôn nghìn vẻ lạ sắc tươi xinh .
Cô đem so sánh vẻ cao sâu ,
Của chốn phồn hoa với ruộng bầu
Như cảnh muôn màu cô ví với
Sắc đồng lúa chín nước ao thâu .
Bên hồ trong biếc nước phun rơi
Những gái Thần kinh ghé lại ngồi ,
Vui vẽ cùng nhau thi rẽ tóc
Đếm màn hoa giấy quyến hoa khôi .
Bất giác cô em cũng chạnh lòng
Đưa tay nhẹ rẽ mớ tơ xuân
Mớ tơ ngày tháng sương trời điểm
Buồn để cô em lụy nhỏ dòng .
Thanh Tịnh
( Hà Nội báo số 13 , 1-4-36 )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2006 04:27:27 bởi sóng trăng >
.
Cô Láng Giềng Tôi
Cô láng giềng tôi đẹp mặn mà,
Môi hồng luôn điểm nụ cười hoa
Gặp tôi qua ngõ thì cô đã
thỏ thẻ: "Mời anh ghé lại nhà.”
Bên đường tôi ngắt cánh hoa lê
Bỗng gặp cô em gánh gạo về
Trên gạo cô mời tôi đến để:
Thúng này sách vở, thúng này... lê .
Tôi si giọng hát của cô em
Trong trẻo, thơ ngây giọng rĩ rền ,
Gấp sách tôi ngồi vơ vẩn mộng
Giật mình canh vạc đã kêu đêm .
Một hôm tôi viết bức thi tình
Tạm biệt cô em đến Đế kinh.
Đôi má ửng hồng cô đến nói,
Nói hoài chỉ được: “Em yêu anh."
.. Về nhà độ ấy nhãn còn non
Cách mặt cô em mấy hạ tròn ,
Thổn thức bên nhà hơi hát nhẹ
Nhẹ nhàng mới biết hát … ru con.
Thanh Tịnh
( Hà nội báo số 17 , 29 – 4 – 36 )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2006 04:33:24 bởi sóng trăng >
.
Thất Vọng Trên Thất Vọng
Nương tử ơi! Ta tìm gì được
Bóng vô tình trên nét tiên nga
Hay lời thừa trong giọng trầm ca
Để quên nỗi nhớ thương ngày trước.
Nương tử ơi! Ta mong tìm mãi
Vẻ bơ phờ trên dáng diệu tiên
Để lừa ta sắc đẹp u huyền
Mà buổi ấy lòng ta tê tái.
Nương tử ơi! Sắc trang kiều mỹ ,
Tìm đâu ra vẻ úa minh hoa
Nét thô sơ của sắc đậm đà
Mà ta muốn tầm thường vô vị .
Ác thật! nàng ơi! ta ác thật!
Vì quá ưa nàng kém vẻ xuân
Và luôn phai những nét sắc thần
Mà lắm phút ta quên trờI đất .
Là vì, nàng ơi ta muốn dối
Mảnh u tình tha thiết của ta .
Nhưng vết trần đâu bợn huyền nga
Nét thường tụ, mà mong an ủi .
Thanh Tịnh
( Hà nội báo số 20 , 20-5-36 )
.
Tiếng Gọi Của “Con Tim“
I . Lan Anh em ở đâu?
Trời tuôn giọt lệ sầu.
Tìm em cùng phương nẻo
Đồng ruộng, núi, ngàn sâu .
II. Trong sương anh tìm em,
Sương bạc hóa sương đêm.
Sương đêm đầy lạnh lẽo,
Trời lặng, xóm làng êm.
III . Tên em anh lớn kêu,
Đáp anh có gió chiều.
Gió chiều đùa tơ liễu,
Tơ liễu gợi tình yêu.
IV . Yêu em gái giang hồ,
Đường đời thân thế cô,
Phòng xuân em khóc lạnh,
Sương lạnh lệ em khô.
V . Gặp em giữa chiều vàng.
Chia tay đêm ấy tan.
Đêm tan tình chưa cạn,
Lệ cạn em buồn than .
VI . Em than đời em mờ ,
Vì em chỉ biết mơ.
Mơ tan tình nhân biệt ,
Từ đấy em ngẩn ngơ .
VII . Nhưng em, Lan Anh ơi !
Đời em vẫn trong ngời .
Mặc dầu thân em đọa ,
Con thuyền giữa biển khơi .
VIII . Vì tình rất thiêng liêng,
Xa cao cõi mộng huyền.
Con tim trần máu nóng,
Tạo được cõi thần tiên.
IX . Nhưng em chẳng nghe anh,
Em nghe tiếng thị thành.
Thị thành đầy cát bụi,
Bỏ lại, nước, trời xanh.
X . Thế rồi buổi xuân tươi,
Sương rơi lệ anh rơi.
Sương rơi cành liễu đón,
Lệ anh tản giữa trời …
XI . Đồng ruộng núi ngàn sâu!
Tìm em cùng phương nẻo.
Trời tuôn giọt lệ sầu,
Lan Anh em ở đâu ???
Thanh Tịnh
(Đồng quê)
.
Vàng, Máu
Nào những buổi bình minh nắng gội
Tắm gốc rừng run rẩy dưới sương mai,
Thì giữa ngàn cây thác đổ rền tai
Vài cô gái trần truồng bì bõm lội.
Mấy cô đãi vàng trên dòng thác
Giữa voi gầm, gió hú, hồ rình xa
Và giữa ngàn linh, rừng thẳm bao la
Đàn trăn lục lươm mồi trên nước bạc .
Nước lay đá , hâm hùng như say phản
Chần các cô bên mỏm đá nhám xanh,
Đoạn cúi lôi theo theo gậm núi loanh quanh
Vung máu nhuộm hang sâu màu đỏ loãng!
Trong lúc ấy các ngai vàng chói lọi
Bốn phương trời rạng rỡ ánh kim thoa
Buổi tiệc đêm trong điện các hương pha
Nghìn thanh nữ đầy thân vàng loáng ngợi …
Hay thiếu phụ cõng con trên lưng nặng
Đãi cát vàng bên hóc núi cheo leo
Thấy vàng trôi, nàng hớn hở vói theo
Vô ý ngã, con rơi, dòng lôi thẳng.
Nàng hốt hoảng đuổi vàng theo con dại
Thì bên chân vàng đứng, xoáy không trôi
Cúi lượm lên, nàng bỗng ngã: con ôi !
Nước lùa mẹ theo con, dòng thác chảy:
Trong lúc ấy các ngai vàng chói lọi.
Bốn phương trời rạng rỡ ánh kim thoa
Buổi tiệc đêm trong điện các hương pha
Nghìn thanh nữ đầy thân vàng loáng ngợi …
Bích Đào Thanh Tịnh (Đồng quê )
( Hà- nội báo , số 27 , ngày 8-7-1936)
.
Tình Yêu
Ai đi nghiêm khắc với tình yêu,
Với kẻ mơ hoa mộng gió chiều,
Ngọn gió chiều vàng lay lá rụng.
Chiều vàng thường vắng tiếng tim kêu!
Tình câm ai khiến gió im hơi.
Khí lạnh sương lam tỏa mịt trời ,
Chiếc nhạn mất bày, sương gió gọi
Gió ngừng, sương lạnh bóng chim rơi!.
Tình yêu là giải áng mây bay,
Là nước sông trôi cuộn tháng ngày,
Mây vẫn thay hình hôn gió nhẹ.
Nhẹ nhàng nước quyện bóng chim bay.
Tình yêu thường với sắc thiên nhiên.
Đào tạo ra nên cảnh mộng huyền,
Như điểm son tình cô thiếu phụ
Uốn mình thôn nữ nét duyên tiên.
Tình yêu thường mượn sắc hoa tươi
Để điểm cô em mấy nụ cười,
Mượn liễu buông mành thêm mái tóc,
Mượn hồ thu nhuộm nét xuân tươi.
Nhưng, thời gian xóa vết yêu thương.
Trong quả tim tình tắm lệ sương,
Chỉ để bên lòng hương vị cũ
Của hồn hoa nhẹ lúc tà dương.
Vì tình là một bóng lan man
Theo dõi non xanh trải dặm ngàn,
Khi ẩn bên lòng cô thiếu nữ ,
Êm đềm như mộng lúc mơ tan …
… Nghe lời sắc Đẹp tiếng tình kêu
Tim rụng hôm qua, một buổi chiều,
Một buổi chiều tàn sương lạnh nhắn;
Ai đành nghiêm khắc với tình yêu …
Thanh Tịnh
(Đồng quê )
:: Đã đưa hết trang thơ vào TV ::
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2007 19:26:15 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: