Lê Vân –yêu và sống - một cuốn tự truyện không nên để con cái chúng ta đọc phải. Hoài Phương Đọc xong cuốn tự truyện “Lê Vân – yêu và sống”, tôi thấy giận và thương cha mẹ cô. Giận vì ông bà đã “thiếu trách nhiệm” (lời của con gái ông bà ) trong việc dạy dỗ con cái để bây giờ cho ra cuộc đời một con người nhân vật như Lê Vân - một đứa con dám cả gan phỉ báng chính cha mẹ mình, thóa mạ cái nôi đã tạo dựng nghề nghiệp cho mình, hạ thấp và miệt thị đồng nghiệp của mình và hết lời ca ngợi đến mức tôn thờ, thần tượng những gã đàn ông hám gái có tiền mà mình giật ra được từ tay những người vợ khác và từ tay những đứa trẻ mới chập chững biết đi. Với Lê Vân, chỉ có cô ta mới là thánh thiện, mới luôn dang tay cứu giúp mọi người, từ cha mẹ, bạn bè, các em, đồng nghiệp cho đến những người gác cổng, người giúp việc. Mà cũng không phải - cứ như tự truyện của cô thì Lê Vân làm gì có cha mẹ, không có bạn bè, chị em thì cũng xa lánh, nhìn về trường cũ chỉ thấy lòng đầy óan hận…
Trở lại tự truyện của Lê Vân. Lê Vân nói rằng cô có một tuổi thơ cay đắng do những bất hòa giữa bố mẹ cô ư. Trong các gia đình của những người đàn ông mà cô đã và đang giành được và chiếm giữ, rất nhiều những đứa con đang cay đắng trong mái nhà thiếu vắng người cha của chúng.
Mới bắt đầu tập tễnh vào đời, Lê Vân đã nhận lời hẹn hò lén lút với một người đàn ông đã có gia đình, gấp đôi tuổi mình ngay ở lời ướm hỏi ỡm ờ đầu tiên của ông ta, để rồi lén lút trong cuộc tình vụng trộm với ông ta trong suốt 10 năm trời. Thật đáng trách cha mẹ Lê Vân khi con gái cả của ông bà chưa đầy 20 tuổi đã đang tâm giành giật chồng của một người vợ mà chính con ông bà cũng phải thừa nhận là một người phụ nữ thuộc loại hoa khôi của Hà Nội, gia giáo, hiền thục, chăm sóc chồng con hết lòng - con ông bà cũng đã đồng thời giành giật cha của 2 đứa trẻ - một mới 7 tuổi và một mới chỉ có 2 tuổi rưỡi. Quả là một người phụ nữ hiếm có khi cô ta lén lút với người chồng, còn ngang nhiên làm ra vẻ kết thân với vợ người ta để mà dò la, hay nói theo ngôn ngữ đời thường là để mà ghen ngược. Quả là một người đàn bà ghê gớm.
Lê Vân tự rằng cô ta đau – nỗi đau về những khó khăn của đời sống cơm áo gạo tiền, đau về những bất hòa của cha mẹ trong gia đình. Lê Vân lên án người cha của mình miệt mài trong lăng nhăng tình ái làm nát lòng bà mẹ cô, làm tan nát gia đình cô, gây nên nỗi đau trong lòng cô… Cô ta có biết đến nỗi đau đằng đẵng 10 năm trời của người vợ trẻ trong gia đình có người đàn ông mà cô ta giành mất? (và sau 10 năm đằng đẵng ấy, cô ta đã thành công trong việc làm tan nát gia đình ngươì tình già). Không hiểu rằng 2 người con nạn nhân của cái gia đình mà Lê Vân làm cho tan nát ấy sau này có lặp lại con đường của nạn nhân Lê Vân hay không khi cũng lâm vào hòan cảnh gia đình tan nát như Lê Vân ngày nhỏ, để rồi trở thành những Lê Vân như Lê Vân với những nỗi đau trong tự truyện của cô bây giờ. Cô ta có biết nỗi đau của những người vợ và những đứa con trong các gia đình của những người đàn ông sau này mà cô đã và đang ngoại tình hay không ?
Đọc tự truyện của Lê Vân, thấy rằng cùng với thời gian trôi đi, Lê Vân cứ lần lượt và thản chiếm đoạt những người đàn ông của các gia đình khác, cho dù đó là đàn ông ở trong nước, đàn ông là Việt kiều hay đàn ông là người nước ngoài.
Lê Vân nói : ông chồng hờ hiện nay của cô là cây thông vững chãi cho cô nương tựa, và một người phụ nữ chỉ cần thế thôi, rằng đời cô nay đã tìm thấy bến... Vậy thì người vợ đơn côi và những đứa con của ông chồng hờ ấy tựa vào đâu, neo vào đâu, khi mà cây thông và bến bờ của họ đã bị Lê Vân chiếm mất.
Cuốn tự truyện này không phải là sự sám hối như cô ta tự quảng cáo, mà nó là sự tự ca ngợi cá nhân mình với những đức tính độ lượng, phóng khoáng, tốt bụng và đặc biệt là những chiến tích trong tình trường. Từ một cô gái, trải qua 10 năm tình trường lén lút đầu tiên, Lê Vân sẵn sàng ngủ với người đàn ông nào cô thích. Thế mà cô ta dám nói cô ta “đã ngấm những phẩm chất của phụ nữ Á đông từ lúc nào không rõ”. Trong khi đó cô ta lên án mẹ mình đã không dạy dỗ quan tâm đến mình. Và vì một xích mích nào đấy, cô ta đã quyết định không thể nối lại quan hệ hay cảm giác với mẹ, dù chỉ là xã giao, để đến nỗi ông chồng hờ người Tây kia phải khuyên bảo rằng dù sao đấy cũng là người đẻ ra mình …!
Cô ta nói rằng : “tôi không muốn vì sự sám hối của mình làm tổn thương đến bất cứ ai. Những nhân vật được nhắc tới chỉ bởi vì họ đã góp làm nên một phần cuộc đời tôi, thuộc về cấu trúc tạo nên số phận tôi”. À, ra vậy, cha mẹ, chị em Lê Vân, bạn bè, đồng nghiệp… tất tần tật, chỉ là những điểm, những dấu trong cấu trúc cuộc đời cô ta mà thôi. Với gia đình, cô ta nói về quan hệ cha mẹ, chị em ruột thế này : tôi quá chân thành và đơn giản trong khi cuộc sống lại vô cùng phức tạp và muôn màu. Về bố mình cô ta nói : bố chỉ nhởn nhơ kéo bạn về nhậu và bồ bịch, là người không biết cho chỉ biết nhận, là người ích kỷ, vô cảm, là thằng hèn, là đồ đểu , cuộc đời ông là chỉ diễn với đời mà thôi. Và từ thực tế bố mình, Lê Vân kết luận : đàn ông cho dù nổi tiếng đến giời thì cũng phải có trách nhiệm với vợ con đã, bằng không thì đừng có gia đình. Vậy thì những người đàn ông của cô ta thì sao, ai là người có trách nhiệm khi sẵn sàng cặp bồ hay sinh con với cô. Về bạn bè, Lê Vân kể : tôi đi nước ngoài có chị bạn lớn tuổi thương tôi nghèo cứ ấn chiếc nhẫn mặt ngọc vào tay dặn mang sang bán đi rồi mua sâm về. Vậy mà chính Lê Vân lại nói rằng chẳng có bạn bè tốt. Còn với ngôi trường múa của cô : chỉ vì những bữa ăn không đủ no mà cô ta nói : sau này mỗi khi nhớ lại thời gian học trong trường lòng tôi tràn đầy uất hận.
Cô ta tâm sự với thiên hạ rằng, cô ta đau lòng, cô ta sám hối, cô ta mong được tha thứ, cô ta không hiểu cô ta là ai. Đọc xong cuốn sách này, tôi thật dễ dàng trả lời cho câu hỏi mà Lê Vân đau đáu trong suốt cuộc đời đi tìm câu trả lời : Thật ra cô ta là một kẻ thiếu giáo dục. Đúng là lỗi do cha mẹ cô, do chúng ta thật. Nhưng tại sao lại chỉ có tự truyện của Lê Vân mà thôi. Chính Lê Vân cũng kể, trong một lúc uất hận, người chồng hợp pháp duy nhất của cô nhưng bị cô bỏ rơi để đi ngoại tình với một anh tây khác, đã hét vào mặt cô rằng cô là một con rắn độc.
Với tất cả những gì phơi bày trong cuốn tự truyện, mà Lê Vân còn dám nói : “Chẳng ai dạy, nhưng tự nhiên trong tôi cũng hình thành tính cách của người phụ nữ Việt Nam, và tôi nghĩ người phụ nữ Việt nam chưa thể phơi bày những điều thầm kín ra trước thanh thiên bạch nhật, không thể như phụ nữ phương tây được.”
Tôi thấy thật thương cha mẹ của Lê Vân. Ông bà đã sinh ra cô ta, nuôi cô ta lớn lên trong những nhọc nhằn vất vả chung của đất nước thời bấy giờ. Và tôi chắc rằng tất cả những người làm cha mẹ đồng thế hệ với cha mẹ của Lê Vân đều thương ông bà. Dẫu rằng cuộc sống còn nhiều khó khăn vất vả, dẫu rằng trong mỗi gia đình hạt nhân tạo nên xã hội này có những điều kiện hoàn cảnh khác nhau, những vui buồn khác nhau … nhưng có cha mẹ nào muốn con cái mình bất hạnh, cha mẹ nào muốn con cái mình thua kém bạn bè, và có cha mẹ nào ngờ được một ngày nào đó con cái mình quay lưng lại với chính cha mẹ nó, thóa mạ cha mẹ nó.
Cuối cuốn tự truyện của mình, Lê Vân nói về người đàn ông đang sống với mình hiện tại - người mà cô đã ngủ với anh ta khi ra nước ngoài ngay khi cô đang có chồng là anh Việt Kiều ở trong nước, và sau đó phải lén lút di nạo thai, người mà cô hiện nay cũng không biết anh ta đã li dị vợ hay chưa, như thế này : “không biết tôi và anh có đi được với nhau đến hết cuộc đời này hay không, hay lại ngả theo hướng khác, chính tôi cũng không thể nào biết trước được.”
Đến đây, tôi thấy thật sự lo ngại. Sắp tới, những mái ấm nào sẽ tiếp tục trở thành nạn nhân của người đàn bà này./.
( Cảm ơn nhà văn Trọng Huân đã gửi lên lời bàn luận về tác phẩm này ) [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/2452/93CBE09EB7FA403DB65E8903987592B7.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2006 09:45:43 bởi TTL >