Em đến Muộn…
Khi em đến lời anh bay trong gió
Vờn quanh em chỉ bóng tối tịch liêu
Lệ xanh rơi thổn thức ướt bờ mơ
Tay hững hờ ôm xiết lấy niềm đau
Không gào thét dù sóng lòng giông bảo
Lặng buồn thương tim cũng nhạt úa tàn
Em đến muộn …anh đành chẳng đợi sao?...
Em hoang vu nghe gió lạnh đêm hè
Xiết tim côi cho bàng hoàng thoáng nhẹ
Nhớ anh ơi, niềm nhung nhớ nàng Ngâu
Tràn hương lạnh tóc xỏa buồn rơi khẻ
Đợi tay anh gở lại mấy đường thương
Em đến muộn bước chân buồn vương vương
Níu thời gian cho kịp dấu chân người…
Vương Anh Đào