Hoa Nắng Tình Hoa
Đời Vẫn Vui Sao!
Người nói đời ngắn ngủi
Một thóang chốc mà thôi
Mới gặp đã xa rồi
Thân về cùng bụi cát
Sóng ru tình, biển hát
Giữa mênh mông vô thường
Đối diện cả đại dương
Thấy mình thật nhỏ bé
Người bảo đời buồn tẻ
Tựa tiễn biệt linh hồn
Mặt trời lặn cuối thôn
Mây tím buồn tê tái
Một người đi chẳng lại
Tàn phai một cuộc tình
Tiếng khóc trẻ sơ sinh
Vòng luân hồi xoay nữa
Đất trời có điểm tựa
Cho vạn vật muôn hình
Có tử ắt có sinh
Tình yêu mãi tồn tại
Cuộc đời còn vui mãi
Dù ngắn ngủi hư hao
Lời yêu thương ngọt ngào
Hiến dâng tình hoa trái
Nguyên Đỗ
Em Vẫn Biết Em vẫn biết cuộc đời
Còn nhiều lắm thú vui
Đừng bi quan ngậm ngùi
Theo muà Thu buồn bã Nhưng sao lòng lạ quá
Khi nhìn chiếc lá bay
Lòng vương mang sầu đầy
Nhớ nhung tình Hoa Nắng Trước cảnh chiều trầm lặng
Lòng chợt thấy hư hao
Ý thơ như suối trào
Vỡ mạch hoài tuôn chảy Vì em, xin anh hãy
Gọi Thu đến nhẹ êm
Đừng gió bão hiên thềm
Làm êm đềm tan biến Tuần hoàn em vẫn biết
Theo định luật thời gian
Nhưng không khỏi ngỡ ngàng
Trước ly tan...chia cách... Tình anh vững như thạch
Em cảm thấy bình yên
Hồn thư thả tịnh thiền
Muộn phiền không còn nưã Sương Anh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2008 13:08:38 bởi SuongAnh >
Mùa Hoa Sữa Mùa Thu đến những con đường hoa sữa Ở thủ đô Hà nội ngạt ngào hương Em nhớ không những buổi sáng mờ sương Những buổi tối những tình nhân âu yếm Phút bình lặng để trầm ngâm tìm kiếm Đường Cổ Ngư, hồ Hòan Kiếm nên thơ Cây Lộc vừng ngày tháng cũ mộng mơ Bước đi mãi suốt một đường hoa Sữa Trời lành lạnh ngả vào anh em tựa Anh chòang vai truyền hơi ấm sang em Đi bên nhau cả một quãng êm đềm Mùi hương sữa quyện vào trong mái tóc Đường Hà Nội mùa thu em nhớ, khóc Đã xa rồi hoa Sữa tuổi đôi mươi Nơi tha hương mình đánh mất nụ cười Nhớ Hà nội vào thu cùng hương sữa Nguyên Đỗ
Dòng thơ gửi thu quan
jj
Chúng ta sẽ cùng nhau làm thơ
Gửi vào thu quán chuyện ở đời
Lúc muộn phiền làm thơ ướt át
Niềm vui _ ta có _ thơ nở hoa
Cùng nhau ra vào trong thu quán
Không gặp mà sao kết thâm giao
Hỏi người phương ấy có chiêm bao?
Một nàng thi sĩ _ thương lạc vào !
CHUÔNG GIÓ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2008 18:13:31 bởi LÊ PHONG LINH >
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Mùa Hoa Sữa
Mùa Thu đến những con đường hoa sữa
Ở thủ đô Hà nội ngạt ngào hương
Em nhớ không những buổi sáng mờ sương
Những buổi tối những tình nhân âu yếm
Phút bình lặng để trầm ngâm tìm kiếm
Đường Cổ Ngư, hồ Hòan Kiếm nên thơ
Cây Lộc vừng ngày tháng cũ mộng mơ
Bước đi mãi suốt một đường hoa Sữa
Trời lành lạnh ngả vào anh em tựa
Anh chòang vai truyền hơi ấm sang em
Đi bên nhau cả một quãng êm đềm
Mùi hương sữa quyện vào trong mái tóc
Đường Hà Nội mùa thu em nhớ, khóc
Đã xa rồi hoa Sữa tuổi đôi mươi
Nơi tha hương mình đánh mất nụ cười
Nhớ Hà nội vào thu cùng hương sữa
Nguyên Đỗ
XA HƯƠNG HOA SỮA Em nhớ lắm mùa hoa sữa một thời Nhớ da riết trong lòng em thu đến Nơi đất khách em vẫn đợi thu về Nhưng không có anh _ và hoa sữa thân quen Chỉ có gió_ cái lạnh _ làm em đơn côi Em ở xa ! Nên mùi hoa sữa không còn Thu đến _ hoa sữa thoảng mặt hồ Em mộng mơ tận hưởng mùi hoa sữa Khung trời xưa nơi đây em vãn nhớ Một ngày kia trở lại phố nguyễn du Tận hưởng hương hoa sữa giữa mùa thu Sẽ có anh đợi em nơi góc phố . Matxcova không có mùi hoa sữa tỏa Đồi Bạch Dương bát ngát bao la Không có anh trong phố, diễm lệ lên đèn Sao mắt em lại chợt thấy long lanh Mùa thu Matxcova không có hoa sữa _ không có anh ! Em xa quá ! Em đành xa hoa sữa . Phong Phong Linh
Tung Cánh Thơ Hồng
Anh lễnh lãng quên đi bao lần hẹn Niềm tin yêu vẫn trọn vẹn không phai Nguyện yêu nhau vĩnh viễn suốt đời dài Ngày tháng mãi một ngày thêm say đắm Dẫu khoảng cách xa xôi ngàn vạn dặm Núi đồi cao biển rộng sóng mênh mông Tình thương yêu mãi mãi vẫn một lòng Luôn chung thuỷ không bao giơ sai trái Có đôi lúc giật mình sau tiếng ngáy Tỉnh người ra gà đã gáy canh năm Buồn đơn côi lòng tự trách âm thầm Mình mê ngủ quên khuấy lời hò hẹn Cũng có khi bất ngờ em hiện đến Anh mơ ngồi dưới gốc khế vô tư Những cánh hoa màu tym tým đơn sơ Rơi trên tóc, trên từng trang giấy trắng Em đã đến mang về đây làn nắng Cho hồn anh lãng mạn ước cao xa Mơ ngày em cùng với anh một nhà Không trễ hẹn hai mươi bốn giờ gần gũi Vậy cũng đủ dù cuộc đời ngắn ngủi Sống gần nhau từng phút với từng giây Những giờ vui mắt nhìn mắt đắm say Hạnh phúc thật hai người yêu ngây ngất Đời con người mọi việc đều mục nát Chỉ còn chăng tình chân thật yêu thương Sống yêu thương là sống giữa thiên đường Tình tri kỷ tri âm luôn bất diệt Anh giữ mãi bầu thương yêu tha thiết Chẳng bao giờ hủy diệt trái tim anh Ánh trăng thơ hương thắm mộng tươi lành Tung cánh thơ phượng loan bay chẳng mỏi Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2008 13:34:41 bởi Nguyên Đỗ >
Ai Thương Ai Nhất Anh có thương em thật ? Câu hỏi nghe lạ kỳ Anh không thương thành thật Đã nói lời chia ly Tình yêu giữa trai gái Không chia người thứ ba Anh chẳng còn trẻ dại Cũng chưa lẩm cẩm già Tình thương yêu chân thật
Nghe rồi thêm đam mê
Rằng "Em thương anh nhất"
Đẹp xinh thay tóc thề
Em sợ bạn bè chọc
Trốn vội đứng sau lưng
Anh đang đi vội dừng
Sẵn sàng là hộ pháp
Thân anh là áo giáp
Làm tường chắn chở che
Em cứ mạnh dạn về
Tình yêu hòai tha thiết
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2008 19:56:09 bởi Nguyên Đỗ >
Nụ Cười Tháng 10 Trời tháng Mười lành lạnh Ra ngòai mặc áo len Người em cao mảnh khảnh Sợ gió tắt tim đèn Tháng Mười trời mau tối Gà vịt sớm lên chuồng Vai anh đây làm gối Dành riêng chỉ người Thương Em chớ cười sặc sụa Văng cơm cháo ra sàn Trách anh đùa nghịch quá Phá phách nhất trần gian Nguyên Đỗ
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Trích đoạn: LÊ PHONG LINH
Ảnh LÊ PHONG LINH
Em ngồi đó dáng trầm tư lãng mạn
Nhớ quê hương, làng mạc hoặc nhớ ai?
Em hôm nay áo đỏ, đậm in hòai
Như hôm cuối rời xa vùng cố quận
Mẹ thường nhắc con gái đừng thơ thẩn
Cứ thản nhiên sống với nét vô tư
Cuộc đời vui như sông chảy hiền từ
Ra biển rộng lên xe hoa hạnh phúc
Như mẹ đó cả một đời nhẫn nhục
Vẫn giữ lòng thanh thản sống an vui
Không vẩn vơ không vướng vấp ngậm ngùi
Lo chu tất phận Mẹ hiền con thảo
Nhớ những thưở Mẹ bán buôn tần tảo
Ở quê nhà từng bữa mướt mồ hôi
Thời xa xưa cực khổ đã xa rồi
Con gái Mẹ đừng lo hãy vui sống
Nguyên Đỗ
LỜI EM Em áo đỏ _ một mình ngồi đó Ngóng ai kia sao ánh mắt em trông Em lặng lẽ mắt nhìn sâu thẳm Lắng tai nghe tiếng gió vọng trong đêm Đón mãi trăng mà cũng không lên Thương phận nhỏ má hồng đã bạc Lời mẹ khuyên theo ngày tháng phưu bạt Có hiểu không sao em lại phưu tàn ! Đời tàn sớm _ một vết mực loang Không đỏ thẫm, chỉ một mầu đen tối Ôi ! thân bé nỏ vào đời quá vội Nên sớm mồ côi một nỗi nhớ mênh mông Em ngồi đó _ áo đỏ kiêu sa Sao, không có tội _ đời bắt em ăn vạ Thân tha hồn _ đó đây _ xa lạ Hỏi đời em còn có một chữ vui Mãi lui tới rồi dừng không được Vui hay buôn, thương phận nổi hay sao? Em ngồi đó như vì sao cô lẻ Vẻ không cười khoé mắt lệ không tuôn Tuổi hai mươi như một kẻ lạc đường Xanh vười vượi những giấc mơ nho nhỏ Tuổi mơ mộng vội đi, không có Thoáng áo dỏ _ Bóng em lặng trong đêm Phong Phong Linh
Đời Hoa Mộng Bao phiền muộn anh cởi dần ra hết Gút thâm buồn anh tháo hết bung ta Thay đi em, mặc áo trắng lụa là Hay áo đỏ đam mê say đắm mãi Từ từ sẽ vứt bỏ bao chướng ngại Còn gì đâu trống trải một màu xanh Cánh đồng xanh màu ruộng lúa hiền lành Dòng sông lặng và những chiều gợn sóng Từng giòng chữ vỗ về và hâm nóng Rót tình thơ vào trong rượu đỏ vang Mái tóc mây em rẽ nhẹ hai hàng Che dấu ngực đương tràn bao nhựa sống Em ngồi đó như nàng thơ trong mộng Nụ cười xinh răng khểnh xuyến xao ơi Cho hồn anh rung thi tứ một đời Nhịp tim đập không ngơi khi em nói Trái tim anh từ đây không biết mỏi Suối nguồn thơ còn mãi mãi đầy vơi Tình yêu thương ngập ánh nắng hoa trời Mùa Xuân ấm giữa cuộc đời thơ mộng Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2008 21:15:14 bởi Nguyên Đỗ >
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Ảnh LÊ PHONG LINH
VẮNG BÓNG
Anh ơi lá sao vàng đã rụng
Xào xạc rưới bước chân em qua
Em vẫn nhớ mùa thu cũ thiết tha
Nhớ mầu vàng úa _ giờ thì xa quá
Bên khung cửa mình em lặng lẽ
Vẻ bần thần làm em nhớ thu đi
Thu đi _ thu đến - trong mùa bất kỳ
Mỗi năm một lượt _ sao anh thì chia ly
Lá sao vàng rụng , gợi nhớ lúc anh đi
Mang tình nơi em gửi vào tiềm thức
Lúc xào xạc soi tình lặng ngắt
Lá đầu mùa vắng bóng một người đi
Phong Linh
Vòng Xanh Vàng Lá xanh mọc, lá vàng già tất rụng Những vui buồn thấp thóang tháng ngày qua Cuộc tình nào cũng đều có thiết tha Những hờn dỗi, những muộn phiền vàng úa Đôi lúc nhớ lặng lẽ nhìn khung cửa Người không về từ cái buổi phân ly Cuộc chia tay hội ngộ nào định kỳ Gặp gỡ chút rồi xa xăm cách biệt Như chiếc lá nhớ cội cành da diết Làn gió nào cuốn xóay cuộc đời ta Gió yêu thương tiềm thức mãi đậm đà Mãi xào xạc từng hồi trong tâm khảm Người đi mãi cho hồn mình lạnh xám Nỗi cô đơn dần lấn chiếm hồn côi Nhớ nhung ai, từng nhịp đập bồi hồi Tim thổn thức mỗi thu về hiu hắt Vòng xanh vàng, kiếp luân hồi quặn thắt Có tử sinh, có ly biệt, đời tình Lá vàng bay cho sóng mắt lung linh Như nước mắt vòng quanh tròng chực khóc Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2008 11:36:57 bởi Nguyên Đỗ >
Nhà Tôi
Nhà tôi giữa một vườn hồng
Biết là nhà cửa, hay chồng của ai Nhà tôi trước bụi hoa lài Gập người cắt hái hoa cài tóc mơ Nguyên Đỗ Khóc cuộc đời em Em đang khóc lặng thầm trong đêm tối Đường đời nào còn có lối cho em Bước đã qua chẳng khác cỏ ven đường Ai cũng dẫm, cũng dập vùi em được Trong khoảng lặng mênh mông nước mắt nhỏ vương Em vẫn trong _ cuộc sống không tiếc thương Bước vội vàng trong đời sóng gió Xem có cỗ nào còn xót lại Dành cho em có chỗ trú thân Nước mắt nhỏ _ vẫn lặng rơi như vậy Không một bờ vai an ủi nguôi lòng Em vẫn khóc trong ngỡ ngàng xa lạ Loài cỏ hoa cũng chung kiếp không nhà Đã sắp ba mươi chân nào đi đã mỏi Cuộc sống nào đã dạy dỗ _ vỗ về em ? Em vẫn đi những bước đường nhỏ lệ Vương sầu rơi trong vô nghĩ mêng mông Chuông Gió
Ngày Đừng Dài Lê Thê Ngày đừng dài lê thê Đêm chớ dài vô tận Hồn đau thương não nề Mỗi khi em hờn giận Tính anh hay lỉ khỉ Chọc giỡn vui đùa chơi Em nhớ đừng để ý Cho anh xin nụ cười Em cười nhe răng khểnh Má lúm đồng tiền xinh Anh dù hay lơ đễnh Cũng ngất ngây say tình Yêu thương người biết mấy Ba sinh còn đắm say Mai kia tròn hương lửa Anh yêu em từng ngày Nguyên Đỗ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: