Mưa, Gió, Cát, Bụi.....
Mưa, gió, cát, bụi...
Trần gian dường bất tận...
Sa mạc tình mút mắt quá mông mênh
Cất bước đi, không ân hận, một mình
Mưa ân sủng tắm gội mình dịu mát
Nếu anh chết chìm mình trong đụn cát
Bởi nhớ nhung chồng chất đợi trông ai
Bụi thời gian vùi chôn bóng hình hài
Từ cát bụi anh trở về cát bụi
Anh đã viết bài thơ tình đắm đuối
Nóng đam mê bỏng khát vọng cuồng say
Em giận anh, anh giã biệt... chuỗi ngày
Thơ là cát, gió mưa, giông, bão tố
Dù sao nữa xin tạ ơn tri ngộ
Thơ là thơ, cuộc sống khác hẳn thơ
Hương trầm bay nghi ngút giữa điện thờ
Anh nằm sấp, một đời chờ, truyền chức
Bao nỗi nhớ, bao đêm dài thao thức
Sa mạc hồn, anh chết với cô đơn
Gió cát bay, mưa bão đập vùi chôn
Thế là hết, nhắm mắt chìm quên lãng
Nguyên Đỗ