(url) Trăng Quê Vũ Minh Nguyệt
TRĂNG QUÊ
VŨ THỊ MINH NGUYỆT
TÁC GIẢ
Họ và Tên : Vũ Thị Minh Nguyệt
Nick name : Trăng Quê
Sinh : 01-08-1963 tại Thái Bình
Học sinh của trường chuyên toán Thái Bình khoá học ( 1976-1979)
Ngành nghề chuyên môn được đào tạo: Nhà Kinh tế học tốt nghiệp bằng Đỏ tại trường Kinh tế Thương Nghiệp Lvov (Liên xô cũ)
Sinh ra từ cánh đồng xanh.
Có dòng sông nhỏ chảy quanh xóm làng.
Đêm về cá quẫy, trăng vàng.
Nam thanh nữ tú hát vang trên cầu.
Bờ tre, bãi lúa, nương dâu
Nhắc người xa mãi đi đâu tìm về
Cỏ may díu bước sườn đê
Cánh diều vi vút, hẹn thề gái trai
Lời ru thao thức đêm dài
Cái cò cái vạc lội hoài ăn sương
Lớn rồi đi khắp muôn phương.
Quê hương và Mẹ suối nguồn Yêu thương!
Công việc đã làm :
Cán bộ Quản lý ( Sony Việt nam 1993-1995)
Kế toán trưởng ( công ty thang máy OTIS 1995-1997)
Giám Đốc Tài Chính ( Shell Nhựa đường 1997-2003)
Giám Đốc Hành chính ( BBRAUN Hà nội 2003- nay)

Văn Thơ với Trăng Quê? Là học sinh chuyên toán nhưng cũng là thành viên của đội tuyển học sinh giỏi văn của tỉnh Thái Bình đi thi học sinh giỏi văn toàn miền Bắc. Yêu thích đọc sách thơ văn nhưng thích làm công việc liên quan đến Tài chính và Kinh doanh hơn. Thơ văn là một thú đọc chơi và để giao lưu với bạn bè, để thư giãn và nuôi dưỡng một tâm hồn trong trẻo lành mạnh, yêu đời yêu cuộc sống và đồng cảm với mỗi số phận con người.
Có một chuyên mục Trăng Quê và các bạn trong Box thơ sáng tác. Thích phong cách viết trẻ và hoà đồng với tất cả các bạn ở mọi lứa tuổi. Công việc của Trăng Quê rất bận, nhưng hễ rảnh là vào mạng để đọc thơ của các bạn. Khi buồn thì nháy ra sàn khiêu vũ, âm nhạc và vũ điệu luôn gột rửa những phiền muộn để ngày mai đến làm việc cảm giác tươi mới hơn. Ham thích Văn Học Nga và thi thoảng cũng hứng lên dịch thơ. Tuy nhiên sau hai mươi năm không dùng đến tiếng Nga, mỗi lần dịch phải tra từ điển nhiều …thành ra ngại. Quên từ nhiều nên cảm hứng đầu tiên khi đọc một bài thơ cũng bị mất mát. Chắc khi nào có thời gian phải học lại tiếng Nga để nghe nhạc và đọc thơ thôi.
Trăng Quê cho rằng việc dịch thơ là một công việc khó. Người dịch thơ phải giỏi cả ngoại ngữ lẫn tiếng Việt. Cảm nhận thơ ca bằng ngôn ngữ không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ đôi khi chưa chắc đã đúng. Dịch làm sao vừa cho thoát ý bài thơ vừa phải có vần điệu của một bài thơ làm cho người dịch phải vật lộn trăn trở để tránh làm hỏng các nguyên tác.
Blog cá nhân http://blogtiengviet.net/nguyetvu.
Sở thích : Văn Thơ, Khiêu vũ, Du lịch, Thể thao, Tổ chức và tham gia các hoạt động tập thể
Câu nói ưa thích : Lao động là thước đo phẩm giá của con người ( Phạm Văn Đồng)
Tham gia các diễn đàn trên VN Thư quán :
- Thơ sáng tác
- Thơ dịch
- Truyện ngắn
- Du lịch
- Thư viện ngoại văn do Ngọc Lý phụ trách ( rủ rê…)
TÁC PHẨM
đêm Thu
thân tặng huenn
Khuya rồi, khuya thật khuya
Tiếng đêm đi lặng lẽ
Nghe như hơi thở nhẹ
của Anh bên tóc mình...
đêm vẫn cứ lặng thinh
nghe triệu người đang ngủ
màn đêm êm như ru
dịu dàng lời anh nói...
nào cùng chạy ra đường
chơi trong đêm mùa Thu
lắng nghe đêm quyến rũ
để mình gần nhau thêm
Ôi trời đêm
thật Đêm...
Ta và Hắn
Hắn kiêu hãnh
lạnh lùng
như
đá Tảng
Ta bâng khuâng
rơi vào khoảng Ngỡ ngàng !!!
Hắn giết Ta bằng giọng nói dịu dàng
Ta chuyếnh choáng mình không là mình nữa
Ta sẽ trị Hắn bằng nồng nàn ngọn lửa
Bằng ngoan hiền đằm thắm trái tim yêu
Bắt Hắn ta phải nhớ cháy cả chiều
Bởi ngọn nến tình yêu trong lòng Hắn
Này cái kẻ tinh vi kia là Hắn
Dám nói rằng Ta là chúa hờn ghen
Thế mà ngày ngày Hắn cứ hỏi han
Người nọ người kia Ta hay bắt chuyện
Những chuyện nhỏ con thường ngày ở huyện
Hắn kiếm cớ hoài rồi gọi điện cho Ta
Chuông điện thoại reo khoảng khắc vỡ oà
Vờ hỏi Hắn “ anh là ai đấy ạ ?”
Hắn một kẻ cứ vừa quen vừa lạ
Vừa hững hờ, vừa rạo rực thiết tha
Ta ngu ngơ như một kẻ không nhà
Ghét kẻ hào hoa, đa tình là Hắn!
Chưa kể đến bao cô nàng lẵng nhẵng
Theo Hắn hoài như thể chọc tức Ta
Hắn đẹp trai nên số phải đào hoa
Nàng nào cũng mê say như điếu đổ
Hắn cãi phéng là tim đâu có chỗ
Chứa các cô nàng tưởng bở … dở hơi
Vì suốt ngày Hắn cũng phải chơi vơi
Chả nhớ ai mà nhịp tim đập loạn!
Hắn ghét Ta vì lắm bè nhiều bạn
Nhưng kiên quyết rằng Hắn cóc thèm ghen
Vì mỗi ngày danh sách cứ dày lên
Thì có chết Hắn cũng ghen …chả xuể!
Ta vừa xấu vừa vô duyên như thế
Chả kẻ nào yêu nổi hơn Hắn đâu ?
Nếu không tin cứ gục nhẹ mái đầu
Vào ngực Hắn nơi trái tim đập rộn!
Vẫn biết rằng yêu Hắn là khốn đốn
Chẳng cách nào dạy dỗ được con tim
Nhớ Hắn cồn cào, dữ dội, dịu êm
Ta chết lặng nghe chiều Thu lá đổ…
12.10.2006
Vài dòng tản mạn.
Lê lết trên sa mạc
khao khát dòng sông xanh
Không bằng em nhớ anh
trong những chiều lặng gió
Lang thang trên đồng cỏ...
khao khát nhành hoa tươi
Không bằng nhớ dáng người
ánh mắt nhìn trầm lắng!
Khi tim mình trống vắng
khao khát gọi tên anh
Nỗi nhớ quá ngọt lành
tiếng cười anh ấm áp
Khi mùa màng thất bát
khao khát cánh đồng vàng
Nỗi nhớ cứ mênh mang
cả khoảng trời man mác...
Khi những ngày nắng hạn
khao khát cơn mưa rào
Không bằng em ước ao
vòng tay anh êm ái!
Khi mùa Xuân trở lại
khao khát cả mùa hoa
Trong khoảng khắc vỡ oà
nhớ nụ hôn môi ấm ...
Bỗng thấy mình đằm thắm
như giọt nắng chiều rơi
Đêm về trong chơi vơi
cả một đời dâng hiến!
Bên anh, biển vào đêm
khao khát nằm trên cát
Để được nghe câu hát
gọi những cánh buồm nâu
Thì thầm trong đêm sâu
sóng khát khao day dứt
Nỗi nhớ trào buốt ngực
Nghiêng mãi về phương anh!
29.10.2006
Truyện thì Minh Nguyệt ưng Điệu Van – xơ chiều thứ Bảy nhất.
Ngoài ra có một số bài thơ dịch, đây là bài
THỬA RUỘNG CHƯA GẶT
dịch phóng tác
Nhi-cô–lai Nhe-cra-xốp
Thu muộn. Quạ bay rồi
Rừng khô, đồng vắng ngắt
Chỉ thửa ruộng chưa gặt
Rầu rĩ mãi không thôi…
Bão tuyết đã đến rồi
Ôi sao mà chán thế!
Rạp xuống bùn thật tệ
Lấm lem hạt ngọc ngà
Đàn chim khỉ gió qua
xục mỏ vào tàn phá
Bão quất bông tơi tả
Thỏ xéo nát chúng tôi
Bác nông dân đâu rồi,
còn chờ cái gì nữa ?
Hay chúng tôi xấu hơn
không chín đều nhau hả ?
Chúng tôi chả xấu đâu
Hạt chắc, bông nhiều thế
Sao gieo trồng không để
gặt khi bão đến rồi ?
Gió thì thào than thở
Bác ấy đau ốm thôi
Không còn sức bạn ơi
Để ra tay hái gặt
Những chờ mong héo hắt,
đến kiệt sức tàn hơi
Kề cận miệng lỗ rồi,
để nuôi giun chắc thế!
Bàn tay từng vạm vỡ
cày cấy trên cánh đồng
Nay lúa chín trĩu bông,
người yếu đau thật tội!
Mắt khô mờ, nhức nhối
Giọng khản đặc mất rồi
Bài hát buồn lạc lối
Ăn uống cũng chán luôn!
Trên cánh đồng, vô hồn
bác nông dân lê bước
Như thể vẫn bám cày,
trầm ngâm đi trên ruộng
Trăng Quê
23.08.2006
Nguyên tác
НЕСЖАТАЯ ПОЛОСА
http://www.stihi-rus.ru/deti/osen.htm
Николай Некрасов
Поздняя осень. Грачи улетели,
Лес обнажился, поля опустели,
Только не сжата полоска одна...
Грустную думу наводит она.
Кажется, шепчут колосья друг другу:
"Скучно нам слушать осеннюю вьюгу,
Скучно склоняться до самой земли,
Тучные зерна купая в пыли!
Нас, что ни ночь, разоряют станицы1
Всякой пролетной прожорливой птицы,
Заяц нас топчет, и буря нас бьет...
Где же наш пахарь? чего еще ждет?
Или мы хуже других уродились?
Или недружно цвели-колосились?
Нет! мы не хуже других - и давно
В нас налилось и созрело зерно.
Не для того же пахал он и сеял
Чтобы нас ветер осенний развеял?.."
Ветер несет им печальный ответ:
- Вашему пахарю моченьки нет.
Знал, для чего и пахал он и сеял,
Да не по силам работу затеял.
Плохо бедняге - не ест и не пьет,
Червь ему сердце больное сосет,
Руки, что вывели борозды эти,
Высохли в щепку, повисли, как плети.
Очи потускли, и голос пропал,
Что заунывную песню певал,
Как на соху, налегая рукою,
Пахарь задумчиво шел полосою
Thơ Trăng Quê trên Việt Nam Thư Quán:
http://vnthuquan.net/tho/timkiem.aspx?chu=Tr%C4%83ng+Qu%C3%AA&theo=tacgia&imageField2.x=8&imageField2.y=10
Truyện của Vũ Thị Minh Nguyệt trên Việt Nam Thư Quán:
http://vnthuquan.net/truyen/timkiem.aspx?chu=V%C5%A9+Th%E1%BB%8B+Minh+Nguy%E1%BB%87t&theo=tacgia&imageField2.x=7&imageField2.y=9
:: Tiểu sử đã đưa vào TV ::
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.10.2008 05:06:01 bởi Viet duong nhan >
BẤT CHỢT Nếu bây giờ
anh bất chợt bước vào
giữa đêm Thu
bàn chân trần vội vã em sẽ trút bỏ vẻ ngoài ồn ã
đến bên anh trong bé nhỏ bình yên Để lòng mình được trải nhẹ dịu êm
cô công chúa của màn đêm huyền thoại
ta sẽ bước vào khu rừng hoang dại
của ngàn xưa
Rô-mê-ô và Juliet yêu nhau Đêm thật sâu nên má chẳng hồng đâu
anh không đến chỉ em ao ước thế
gió mây, trăng và sao trời lặng lẽ
rạo rực âm thầm gọi giữa thinh không… Dẫu biết vậy rồi em cứ chờ mong
bởi cỏ hoa bởi sương đêm trong vắt…
bởi lòng mình tự đoạ đày khao khát
hơi thở buồn day dứt giữa mùa Thu Bất chợt bước vào, là anh đấy ư...?
Luống cuống chả biết mình là ai nữa
Lao vào ngực anh ấm nồng như lửa
Dẫu muộn mằn hai đứa phải có nhau! 17.11.2006
Bài đã đăng tại VN Thư Quán KHOẢNG CÁCH Có khoảng cách
từ ánh mắt
đầu tiên Đến lời hứa
giờ không ai
nhớ nữa ? Có khoảng cách
dài
từ rơm
đến lửa Chỉ chạm vào
hai đứa cháy
thành tro! Có khoảng cách chỉ từ anh đến em
Mà vẫn cần ảnh vệ tinh để chụp
Có khoảng cách một lần không đến được
Sẽ suốt đời day dứt mãi trong tim… Có khoảng cách dài từ đêm ... đến đêm
Mình bên nhau qua từng con chữ nhỏ
Gần đến mức để chuyện tình bỏ ngỏ
Thời gian rồi có trở lại không anh? Có khoảng cách của tình yêu mong manh
Gần gụi lắm dẫu nửa vòng trái đất
Có bao giờ anh hỏi mình câu dễ nhất
Khoảng cách nào ở mãi giữa hai ta ? Bài đã đăng tại đây
http://vnthuquan.net/tho/tho.aspx?id=8845&thisi=Trang%20Quê TẢN MẠN GIỌT MƯA một...
hai...
ba...
giọt cà phê tí tách rơi
mưa ngoài hiên tí tách rơi tối thứ Bảy sao dài đến thế
tiếng chuông reo, khiến tim nghẹt thở nhưng rồi...
nhầm thôi! chẳng nhắn tin
chẳng có một lời
chỉ một người ngồi đợi
chỉ có nỗi nhớ chơi vơi Đêm dần buông
chạy ra ngoài trời
môi hứng giọt mưa rơi
nụ hôn của đất trời ngọt quá! * Bài đã đăng trên báo Người Hà nội cuối tuần số 39 ra ngày 28/09/2006 KHAO KHÁT Anh đang làm gì ?
Một phút lặng đi như nghẹt thở
Chiếc cốc thuỷ tinh rơi và vỡ
Nát tan… Anh đang làm gì anh có biết không?
Thầm thì thật khẽ
Anh đang rất nhớ em!
chết lặng… Anh đang làm gì anh có biết không?
Anh đang ném tiền cho con buôn đấy
Tiền đang rơi vào túi dày không đáy!
Đồng cuối cùng rồi cũng sẽ tiêu hao Ném tình yêu cho một kẻ khát khao
Nhớ anh đến tận cùng hơi thở
Tiếng cốc rơi như trái tim tan vỡ
Mảnh vụn nào găm trả lại cho anh ? Bài đăng trên báo Người Hà nội cuối tuần số 39 năm 2006 GỬI CUỘI Em kể chuyện vầng Trăng
Ở trên cao vời vợi
Suốt ngày trông ngóng Cuội
Đi nói dối trần gian Trăng hết khuyết rồi tàn
Bởi mỏi mòn chờ đợi
Mà sao anh không tới
Biết rằng em cô đơn Có một đêm thật buồn
Trăng đi tìm chú Cuội
Tìm một lời nói dối
Để ru mình Cuội ơi Nỗi buồn Trăng chơi vơi
Cuội có hay chăng nhỉ ?
Tình yêu là như thế
Cứ dối lòng mình thôi! Vầng Trăng biết thế rồi
Vẫn từng đêm lặng lẽ
Chiếu ánh vàng buồn tẻ
Cuội ơi, về với em ! Không có Cuội màn đêm
Nuốt Trăng vào sâu thẳm
Không Tình yêu sợ lắm
Dẫu ngàn năm dối lừa! Bài đã đăng tại đây
http://vnthuquan.net/tho/tho.aspx?id=8795&thisi=Trang%20Quê
Cảm ơn Ngọc Lý đã dành cho TQ topic này. Mình xin gửi thêm một số bài mới viết gần đây nhất! Tình thân! Trăng Quê [sm=blowing%20kisses.gif][sm=blowing%20kisses.gif][sm=blowing%20kisses.gif]
Đoàn Văn Nghiêu - Bạch Quốc Khang - Vương Cường - Nguyễn Trọng Tạo
Hoàng Cát - Minh Nguyệt - Tuyết Nga - khách
Minh Nguyệt cướp cha RAN từ tay CHÚA (Đọc tập thơ "Vũ điệu của trăng" NXB Hội nhà văn - 2007 của Vũ Thị Minh Nguyệt )
Tiến sỹ VƯƠNG CƯỜNG
Một lần, khi lướt blog, tôi chạm phải một câu thơ:
Có khoảng cách
Dài từ rơm
Đến lửa
(Khoảng cách)
Không biết câu thơ này có hay hay không, tôi đã phải rụt tay vì sợ chạm vào ngọn lửa ấy. Bỗng bắt gặp một khuôn mặt hiền hậu, có cặp mắt đa tình và nụ cười níu kéo. Giữa khuôn mặt, nụ cười, ánh mắt này có mối liên hệ với câu thơ có lửa ở trên. Phải gặp người phụ nữ này, trong đầu tôi bỗng vang lên ý nghĩ đó
Và rồi, tôi đã gặp chị trong đời thực và cả trong thơ. Vâng! vần khuôn mặt hiền hậu ấy, vẫn cặp mắt đa tình ấy, vẫn nét cười níu kéo ấy...trong đầu tôi lại vang lên câu hỏi, chị là ai?
Vóc dáng mảnh mai vũ nữ kia mà dám cả gan có ý nghĩ cướp cha Ran trên tay Chúa ư?
Dám lắm, chị có những tố chất mà qua thơ tôi đã nhìn thấy. Chị dịu dàng, nói như On ga béc gon " dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi". Dịu dàng ấy, ẩn sâu trong trái tim, có sự hợp lý từ trong ra ngoài ở chị
Trái tim em, dịu dàng ơi
Dường như đã đứng suốt đời - đợi anh
(Trái tim dịu dàng)
Không chỉ dịu dàng chị còn là người yếu mềm, đắm đuối. Nhờ thế dây đàn luôn luôn rung lên, ngân vang trong tâm hồn chi. Tôi có cảm giác Minh Nguyệt, không phải đi trên mặt đất:
Nguời đàn bà
Yếu mềm
Và đắm đuối
Chỉ biết yêu
Bằng cả
Trái tim mình
(Viết tặng người tình của Boris Pastenak)
Không chỉ yếu mềm đắm đuối, chị còn mạnh mẽ. Hai phẩm chất ngược nhau, vô lý tồn tại trong chị. Chị nhìn đời với cặp mắt, trái tim nồng nàn chỉ dẫn. Chị khao khát "được như trái đất mặt trời chạm nhau" Minh Nguyệt hay nhắc đến lửa:
Nồng nàn như miếng trầu
Đượm vôi và cau vỏ
Nồng nàn như ngọn lửa...
(Nồng nàn)
Vì trái tim luôn đập mạnh, chị không thể đủ kiên nhẫn chờ đợi giọng nói của người minh yêu qua đêm thứ 7. Chị đứng ngồi không yên, vào, ra trông ngóng. Thời gian cứ dịch chuyển vô tâm như trêu chị, chị phải thốt lên:
Tối thứ 7 sao dài thế
Tiếng chuông reo, khiến tim ngẹt thở
Tôi có thể sẻ chia với chị người sở hữu trái tim đa tình mà không đa đoan ấy. Những bậc nam nhi vẫn tan vỡ khi chờ đợi:
Sáng ra đã gặp em rồi
Còn đêm nay nữa sao dài bằng năm
(Chế Lan Viên)
Xa em một phút nhớ rồi
Ngày mai phải sống một đời vắng em
(Thạch Quỳ)
Nếu cảm nhận thời gian là một dấu hiệu cho thấy tâm hồn thi sĩ thì Minh Nguyệt có dấu hiệu đó. Cả hai giới đều rối loạn con tim giống nhau trước sự chờ đợi, Minh Nguyệt phụ nữ, rối loạn hơn
Vâng, chị rối loạn, rối loạn đến mức có khi chị "không biết mình là ai nữa". Chị đã từng đi trong phố đêm như người mộng du, đi không biết đi đâu, đi về phía vô định, đi về phía không anh. Sự khao khát, sự dồn nén như thế, tất nhiên chị sẵn sàng đánh đổi tất cả, cả " cuộc đời nhung lụa" để " ngắm một lần lặng lẽ nụ cười anh"
Những tố chất chị đã bộc lộ về phía mình. Nhưng cuộc đời đâu có chiều ai, nhất là thi nhân. Logic tất nhiên sẽ đến. Lỗi tại trái tim. Mong manh quá, mong manh thế làm sao chịu được sự phũ phàng của cuộc đời. Điều kỳ lạ nhất, tình yêu, đỉnh cao nhất của tình cảm, như dấu vân tay nói lên sự sống, vậy mà trong nó lại chứa bão tố. Tình yêu có tính hai mặt. Triết học đã khái quát, lịch sử đã chứng minh. Nhưng không chứng minh được trái tim người đang yêu sẽ đập những nhịp như thế nào. Nhưng nếu biết được, còn gì chán hơn thế nữa, hỡi con người? có thể dự báo tai họa thiên nhiên để chống đỡ. Dự báo sóng gió trong tình yêu để không dám bước tiếp , còn gì buồn hơn nữa không? Tình yêu hay, đẹp nhờ có trái tim mù lòa, sóng gió của tình yêu như một dấu ấn chứng nhận tình yêu.
Chao ôi, có khi ta cần nước mắt biết chừng nào, đâu chỉ nụ cười. Quê hương của thơ nằm cheo leo trên giọt nước mắt và nụ cười. Nhưng hình như nụ cười hơn hớn thì giết chết thơ. Chỉ có nước mắt đớn đau, thơ mới cần có mặt, vỗ về, xoa dịu các vết thương, làm lành các vết sẹo. Thơ cùng tần số với nỗi đau,do đó ai cùng tần số lập tức cộng hưởng. Sự cộng hưởng ấy đã sinh ra thơ. Nếu điều tôi nghĩ là đúng, thơ Minh Nguyệt đã giúp tôi chứng minh điều đó. Nước mắt chị cũng đã nhiều lần tuôn chảy trước nỗi đau, mất người tình. Nước mắt có thể so sánh với mưa:
Tháng năm chợt nắng chợt mưa
Hình như nước mắt vãn chưa đủ buồn
(Tháng năm)
Những mảnh vỡ của cuộc tình găm vào trái tim thi nhân, trái tim phụ nữ nhạy cảm hơn nên cũng đau đớn hơn. Nỗi đau ở người đàn ông cũng đồng hành với cuộc đời họ nhưng sức chịu đựng của họ tốt hơn
Lục Du, vì sao sáng nhất trên bầu trời thơ Tống cũng đã từng thốt lên trước mối tình ngang trái với nàng Đường Uyển, Khi ông đã 75 tuổi đi qua vườn thẩm:
Thấm thoắt đã 40 năm qua...thân này, mai sau trở thành nắm xương tàn vùi dưới núi Cối Kê, lòng vẫn thương nhớ người xưa
Người giám cướp cha Ran trên tay Chúa kia, giờ đang phải gánh chịu nỗi buồn một mình:
Bao nhiêu giọt bấy nhiêu buồn
Bão xa đã tạnh bão gần...cho em
Hay: Những ngày tháng trôi qua
Gió rét lòng tê tái
(Mưa lòng, viết cho anh)
Người thơ vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ tưởng đủ năng lượng bất chấp tất cả, bây giờ đã thốt lên:
Tình yêu là kẻ dở hơi
Làm cho ai phải chơi vơi cả ngày
(Tình yêu)
Tôi thích "Kẻ dở hơi", rất Minh Nguyệt, rất AQ!
Dường như sóng gió đã yên. Cơn bão đã tan. Những hàng cây đã thắm lại, những đổ nát đã được dọn dẹp. Minh Nguyệt cũng đang tươi lại. Chị biết chấp nhận thực tế. Chị làm thơ cho con, thơ tặng chồng. Ở đâu, lúc nào chị cũng rất tha thiết tràn ngập lòng yêu. Minh Nguyệt nói với con gần gũi, giản dị như một người mẹ nông thôn xưa:
Mai này con sẽ lấy chồng
Cũng như mẹ, phải lo trong tính ngoài
(Tình yêu của bố)
Viết cho chồng, kỷ niệm sống động, cuồn cuộn chảy. Chị "thèm đến rạo rực người hơi ấm của riêng anh"
Và cơn gió đến nao lòng đi có biết
Một vùng trời rất ấm ở trong tim
Thơ Minh Nguyệt như cái gạch nối giữa hình thức cũ - mới. Có khi chị viết hiện đại, có khi dân dã như lời nói hàng ngày. Chị không cầu kỳ thể loại. Thơ tự nó sinh ra thể loại chứ không phải thể loại sinh ra thơ. Nếu thể loại sinh ra thơ, thơ đã bị nhốt trong lồng. Thơ không bao giờ bị nhốt. Thơ là cây thông của Nguyễn Công Trứ, là đôi chim nhạn của Tản Đà. Thơ luôn nằm ở vương quốc tự do. Thơ đã bắt Minh Nguyệt thể hiện theo chỉ dẫn cộng hưởng giữa cuộc đời và trái tim. Người làm thơ luôn cầm chìa khóa và trao cho bạn đọc. Mốt số thơ trẻ đã trao chìa khóa, nhưng người đọc không thể mở được. Mai sau tôi không biết, nhưng từ nay trở về trước thơ Việt Nam luôn luôn là tiếng hát giản dị của con người. Ngang tàng Cao Bá Quát hay Nguyễn Công Trứ, mềm yếu Nguyễn Du, Cao sang Nguyễn Trãi, bình dân Nguyễn Đình Chiểu... đâu cũng giản dị. Các bạn cầu kỳ ơi! có phải vậy không?
Thơ Minh Nguyệt có gì chán không? Nhiều lắm! Xuân Diệu nói thơ là "chân chân chân, thật thật thật".
Thơ là rượu cất lên từ cái đẹp của đời sống. Thơ là tiếng hót không kìm được của chim họa mi khi trăng lên. Thơ là tiếng đàn violong cao vút mà gần gũi con người. Thơ là dải lụa nhiều màu làm mát mắt con người. Do vậy ở nơi nào chị viết quá thật thì ở đó thơ bị bóp chết:
Anh với em
Cả hai cùng
Lãng mạn
Ngay cả bài "khoảng cách" bỏ đi 3 khổ sau thì sang trọng lắm. Có khi chị vụng về như một cô gái không biết lựa chọn, trong khi quá nhiều quần áo, son phấn. Chọn lọc là một yêu cầu hiện nay với Minh Nguyệt. Đổi mới thơ là đổi mới trong cảm nhận để nhận được cuộc sống vận động ngày càng nhanh hơn, chứ không phải chỉ hình thức. Nền kinh tế thị trường toàn cầu hóa đang tiến về kinh tế tri thức. Xu hướng kinh tế không biên giới, văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc ngày càng thể hiện trong thực tế. Một xã hội mà bất kỳ ai đều bị lạc hậu . Một thế hệ độc giả mới và một thế hệ nhà thơ mới sẽ xuất hiện. Nhưng ít có mặt những người hôm nay còn nhầm tưởng "cách mạng hình thức". Tôi đã nói, hình thức thơ tự thơ mách bảo.
Tôi biết Minh Nguyệt đang rất phân vân muốn đổi mới mình, đã chán cái mặt mình lắm rồi! Đó là một dấu hiệu tốt. Nó chỉ thật sự tốt khi giữ được cảm xúc mạnh mẽ, một tình yêu lớn, sống hết mình, hy sinh hết mình...để rồi ta thấy được nghịch lý: trong đời người, có khi tổng các số âm lại là số dương, tổng các số dương lại là số âm! Đục trần để thoát, Minh Nguyệt ơi! Trên đầu, địa hạt thơ vẫn còn xa xanh vời vợi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2008 13:56:54 bởi Minh Nguyệt >
(Chị Minh Nguyệt (giữa) và các nhà thơ trong ngày thơ VN 2008)
CON ĐƯỜNG EM THƯỜNG ĐI QUA Con đường em thường đi qua
Nơi anh đã từng ở đó
Hàng cây xạc xào vì nhớ
Anh ấy xa rồi bạn ơi... Đã qua một chặng cuộc đời
Bao nhiêu buồn vui trăn trở
Bao nhiêu khó khăn gian khổ
Giữ mình một nét thanh tao Nếu có một cuộc đời nào
Cho ta sống thêm lần nữa
Trái tim vẫn hồng thắp lửa
Yêu đời, cháy sáng niềm vui Trên môi anh nở nụ cười
Mà sao mắt rưng rưng thế
Đã qua một thời trai trẻ
Đã qua tháng ngày bôn ba... Cuộc đời em từng đi qua
Có bàn tay anh nâng đỡ
Biến vẫn cồn cào sóng vỗ
Bao giờ năm tháng lùi xa Con đường em thường đi qua
Hôm nay lẵng hoa tươi đỏ
Chỗ mình đã từng gặp gỡ
Chợt buồn, thoáng bóng người ta Con đường em thường đi qua
Ước gì đèn xanh bật đỏ
Ứơc gì anh còn ở đó
Ngoái tìm bằng trái tim yêu Minh Nguyệt
Tôi có may mắn được biết đến thơ Minh Nguyệt ngay từ những ngày chị bắt đầu làm thơ. Đó là một lần lang thang trên blog, tôi thấy một khuôn mặt quen quen. Chị có khuôn mặt hiền hậu của người con gái Thái Bình, cặp mắt đa tình quyến rũ và nụ cười níu kéo của típ người phụ nữ nồng nàn.
Cô cựu học sinh chuyên toán đến với thơ cũng thật tình cờ. Có lẽ là do duyên số, tôi tin vậy. Và cái duyên trời định ấy đã quấn lấy chị kể từ khi chị phát hiện ra mình cũng làm được thơ, nó cho phép chị xuất bản tập thơ đầu tay năm 2007, và một tập thơ nữa sẽ in trong năm nay. Thơ chị thường nhẹ nhàng, đằm thắm như chính con người chị vậy.
Mới đây, khi ghé thăm blog chị, tôi đọc được bài “Con đường em thường đi qua”. Thơ chị vẫn vậy, mộc mạc chân chất. Con đường em thường đi qua
Nơi anh đã từng ở đó
Hàng cây xạc xào vì nhớ
Anh ấy xa rồi bạn ơi... Thơ chị thật đơn giản, không quá bay bổng nhưng lại chất chứa bao điều. Vẫn cái cách mượn cảnh thi tình “Hàng cây xạc xào vì nhớ”, vẫn cái cách gợi mở sẻ chia “Anh ấy xa rồi bạn ơi”. Chị như đang kể cho bạn bè chị nghe, chị như đang nói cho chúng ta nghe. Câu nói sao đơn giản thế mà chất chứa cả nỗi tiếc nuối vô bờ. “Anh ấy xa rồi bạn ơi …” Câu thơ như khắc vào tâm người đọc để tạo đồng cảm, đó là cái tài của người cầm bút, và chỉ với câu ấy thôi thì chẳng ai nghi ngờ cái tài ấy nơi chị.
Bài thơ gây ấn tượng ngay từ khổ thơ đầu. Đến những khổ tiếp theo thì giọng thơ như trùng xuống nghẹn ngào, như tình cảm của “em”, của một người “đã qua chặng cuộc đời, cùng với “Bao nhiêu buồn vui trăn trở, bao nhiêu khó khăn gian khổ” dành cho “anh”, một người giờ đây “Đã qua một thời trai trẻ, đã qua tháng ngày bôn ba...”. Thời gian cứ qua, những kỷ niệm rồi cũng dần dần mai một, những cháy bỏng rồi cũng cuộn lại nơi đáy tâm hồn. Cho đến khi cái góc phố, con đường em thường đi qua ấy chợt khơi lại những đam mê thuở nào. Để lòng chị tròng trành, để chị ước : Nếu có một cuộc đời nào
Cho ta sống thêm lần nữa
Trái tim vẫn hồng thắp lửa
Yêu đời, cháy sáng niềm vui Chị thật đa tình, như bao nhà thơ khác. Và chị cũng thật đằm thắm, đằm thắm như ngọn lửa thấp thỏm bập bùng làm hồng đôi má người con gái trong mông lung mơ mộng. Câu thơ làm tôi bất chợt nhớ đến một bài thơ khác của chị: Nồng nàn như miếng trầu
Đượm vôi và cau vỏ
Nồng nàn như ngọn lửa...
(Nồng nàn)
Hay:
Nguời đàn bà
Yếu mềm
Và đắm đuối
Chỉ biết yêu
Bằng cả
Trái tim mình
(Viết tặng người tình của Boris Pastenak)
Chị vẫn thế, trái tim chị vẫn vậy, có những lúc dịu dàng đằm thắm có những lúc hừng hực yêu thương. Hai cái phẩm chất trái ngược ấy cứ song song tồn tại trong chị như cái điều hiển nhiên phải có, như chị sinh ra vốn đã là vậy. Và chị đem tâm hồn chị, trái tim chị đặt lên vai những câu chữ hoàn toàn giản dị, đôi khi tưởng như tầm thường, và những câu chữ ấy cứ còng lưng gánh cả một trời yêu để roi rói tươi cười với bạn đọc.
Quả thực khi đọc đến khổ thơ thứ sáu thì tôi đã buột miệng “hỏng rồi”. Chị nói hơi nhiều về những chi tiết mà với thể loại truyện ngắn thì có lẽ hợp hơn. Thơ cốt để gợi. Vả lại nếu không có khổ đầu gây ấn tượng thì năm khổ thơ tiếp theo chắc không thể sống được với những bồi hồi đã cũ. Nhưng rồi khổ thơ cuối đã cứu lại cả bài. Con đường em thường đi qua
Ước gì đèn xanh bật đỏ
Ứơc gì anh còn ở đó
Ngoái tìm bằng trái tim yêu Chị ước đèn xanh bật đỏ, điều ước ấy tưởng như thật chẳng có gì đáng ước cả, hết thời gian thì đèn xanh tắt đèn đỏ bật thôi. Nhưng cái tài của chị lại ở điểm này, chị ước đèn xanh bật đỏ, điều đó là không thể, cũng như chị chẳng thể ngăn cả dòng người cứ tuôn, cũng như chị chẳng thể ngăn cản dòng đời cứ chảy. Ôi trái tim người con gái đa đoan, muốn ngăn cả dòng đời để “anh” không vuột khỏi tầm tay. Chị ngoái nhìn về quá khứ bằng trái tim cháy bỏng để cố ước cho thực tại hư vô. Chị ước hay chị đang huyễn hoặc chính mình? Có lẽ chúng ta ai cũng đều hiểu cả, ngoại trừ chị.
Lại một lần nữa chị dùng những hình ảnh thật đơn giản, những câu chữ thật mộc mạc để truyền tải những xúc cảm muôn phần phức tạp, chị dùng cái thực để nói cái ảo, dùng vật chất để nhắc khéo cái ký ức cứ thấp thỏm bập bùng... !!! Quả thật không quá lời khi nói câu chữ đang còng lưng cõng trái tim đa cảm luôn hừng hực nơi sâu thẳm chỉ chực nổ tung như hai quả tinh cầu chạm nhau:
Ước gì em, ước gì tôi
Cứ như Trái đất Mặt trời chạm nhau
Nổ tung hai quả tinh cầu
Để tan vĩnh viễn trong nhau một lần
(Ước gì)
Thành An ( copy từ blog của Thành An)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2008 14:01:45 bởi Minh Nguyệt >
đọc « Vũ điệu của Trăng »
của Vũ Thị Minh Nguyệt
Sẽ tò mò khi cầm trên tay tập thơ có tên như thế và tò mò hơn khi tác giả lại là Nhà Kinh tế học và từng là học sinh trường chuyên Toán Thái Bình. « Cha mẹ cho em
Tên của vầng trăng
Vũ điệu màn đêm,
Anh gọi em Nguyệt Vũ… ...Em kể nhiều về lũy tre xanh
Rằm mùa gặt trăng vàng màu hạt lúa
Bóng thôn nữ gánh về làng mềm dáng lụa
Đẹp diệu kỳ vũ điệu cánh đồng trăng..."
(Vũ điệu của Trăng - VTMN)
Nhưng rồi tôi bất ngờ bởi « Nhà kinh tế học » này lãng mạn và mãnh liệt vô cùng : "...Anh là người chế ngự được con tim
Của em luôn nồng nàn như lửa
Em không biết mình là ai nữa
Khi yêu rồi muốn mình đẹp hơn lên Trong mắt anh, em nữ tính dịu hiền
Anh biết làm vầng trăng luôn toả sáng
Em sung sướng bởi vì anh lãng mạn
Là bầu trời cổ tích những vì sao !... »
(Người đàn ông yêu em- VTMN) « ...Ném tình yêu cho một kẻ khát khao
Nhớ anh đến tận cùng hơi thở
Tiếng cốc rơi như trái tim tan vỡ
Mảnh vụn nào găm trả lại cho anh ?... »
(Khao khát – VTMN)
Tập thơ « Vũ điệu của Trăng » dày dặn, với số lượng 67 bài thơ, nhiều bài khá dài. Đọc kỹ, ta nhận thấy tác giả thông minh, tinh tế và hiện đại : « ...Có khoảng cách
từ ánh mắt đầu tiên
Đến lời hứa
giờ không ai nhớ nữa ? Có khoảng cách
dài từ rơm đến lửa
Chỉ chạm vào
Hai đứa cháy
Thành tro !... »
(Khoảng cách – VTMN) "...Chả có lẽ nào bầu trời rất xanh
Nên nỗi nhớ mang theo màu nắng mới
Ở nơi xa em vẫn hằng đứng đợi
Mái tóc anh sương nắng đã phai màu Dẫu biết rằng mình chẳng thể của nhau
Em muốn cướp
cha Ran từ tay Chúa !
Muốn đánh đổi cả cuộc đời nhung lụa
Ngắm một lần lặng lẽ, nụ cười anh !»
(Nỗi nhớ màu gì -VTMN)
Chị Vũ Thị Minh Nguyệt luôn nhận mình viết nghiệp dư nhưng cảm nhận của riêng tôi khi đọc “Vũ điệu của Trăng” là một tập thơ trữ tình và chuyên nghiệp. 30.9.2007
V ũ Thanh Hoa
các bạn Hội Văn Nghệ Vũng tàu
Đức Đát - Lê Huy Mậu - Minh Nguyệt - Xuân Mai - Tùng Anh - Tùng Bách - Thanh Hoa
Nhà Văn Dạ Ngân - Minh Nguyệt
Tặng nhà thơ Vương Trọng
ĐVN - Hoàng Cát - Vương Trọng - Minh Nguyệt - Trần Quang Đạo
Lần đầu tiên gặp nhà thơ Vương Trọng