(url) Thanh Thanh Ngọc

Tác giả Bài
sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
(url) Thanh Thanh Ngọc - 19.11.2006 13:33:47
.

 
THANH THANH NGỌC
 
 
 
Thanh Thanh Ngọc,
gia nhập Việt Nam Thư Quán vào tháng 9, 2005
đến nay đã đóng góp 1128 bài, phần lớn là thơ.
Thơ Thanh Thanh Ngọc ngọt ngào mà có lửa,
dịu dàng đằm thắm mà nhí nhảnh,
ý thơ rất giản dị mà rất mới
Dưới đây là lời tâm tình của Thanh Thanh Ngọc:
 
 
"Thanh Thanh Ngọc  là 1 kiến trúc sư cũng bình thường thôi , không có gì đặc biệt cả đâu.
Hiện nay đang làm cho một tập đoàn của Úc Công ty MM đang làm tại tập đoàn là TOTAL BUILDING SYSTEMS Tại TP Sài Gòn - Hiện nay MM là người quản lý bộ phận Tư vấn thiết kế cho Công ty TBS của Tập đoàn ở cả 2 miền Nam Bắc Việt Nạm
Tác phẩm thì không dám đâu - chỉ là viết cho dỡ ghiền thui hà
nếu là thơ MM ( hihihi ) nhiều quá hỗng biết nên thích bài nào nữa nè...
 
 


    Băng hà và đất hứa



      Trời lạnh lắm đừng ra đường người nhé
      Chẳng có ai sưởi ấm được lòng đâu
      Đông lạnh lùng chẳng thể hiểu vì sao
      Đôi trái tim cứ đò dần lên thế
      Em ao ước đứng gần bên... nói khẽ
      Ôm em đi ta sưởi ấm lòng nhau
      Tay em nè anh úp mặt thật lâu
      Và hơi thở cứ nồng nàn run rẫy
      Trời có lạnh chẳng là gì đâu đấy
      Khi ta truyền ngọn lửa nhỏ qua nhau
      Quanh chúng mình mùa đông sẽ cúi đầu
      Ta quên hết cả những điều tội lỗi
      Gió cứ thổi - mùa đông như hấp hối
      Chỉ có tình nồng nàn mãi bên nhau
      Dẫu ngập tràn gía lạnh chẳng hề đâu
      Khi ta đã tìm cho ta hạnh phúc
      Ở nơi ấy mùa đông thì rất thực
      Còn nơi em thơ là lửa trong tim
      Cho mùa đông chỉ còn biết hờn ghen
      Và trái cấm chín dần trong băng gía
      Anh hỡi anh ! Giữa mùa đông xứ lạ
      Ta hiểu rằng có hai kẻ khờ ghê
      Lấy tim mình nhen ngọn lửa bùa mê
      Đốt tan hết băng hà - thành đất hứa






    Biển Cạn
     



      Một lần
      Nâng khúc lương duyên
      Quay nhìn
      Ngơ ngẩn du thuyền
      Còn xa
      Một lần
      Ảo vọng vỡ òa
      Biết tìm đâu nữa
      Mù lòa
      Tình câm
      Ai xui ai
      Hẹn đêm rằm
      Để Trăng níu kéo
      Nợ bầm ruột gan
      Một lần
      Trải nắng đa đoan
      Vàng tơ
      Vương vấn
      Lại mang tội tình
      Một lần
      Chỉ có lòng mình
      Mới hay
      Biển đã thình lình
      Cạn khô




    Bâng Khuâng




      Em ngần ngại khi mùa thay màu lá
      Áo phai sờn chớ chạm đến vai thơ
      Con Bìm Bịp đừng trốn trong ruộng mạ
      Mây ngang đầu sao ngưng lại không qua

      Ngày triũ nặng trong giấc hồng thơ hé
      Đôi chân ngoan xinh chiếc dép chưa hoang
      Lòng khắc khoải từ thủa mầm non lạ
      Ủ vào đời bằng hơi ấm đơm hoa

      Từ tạ đấy vẫn nghe lòng tiếc nuối
      Ngàn lần hơn dõi suốt nỗi cô đơn
      Đêm rớt xuống tiếc bóng tròn ngày nắng
      Nếu trở về xin mãi chẳng rời xa

      Em sẽ ngủ bên nụ thơm trẻ nhỏ
      Xua đi rồi những giá lạnh hôm qua
      Để từ đó cửa mở ra nắng gió
      Tình yêu ơi lời còn đó bâng khuâng







Men tình


    Chiều gom vui buồn dồn lại
    Ủ thành men của nồng say
    Gieo vào không gian tĩnh tại
    Mềm môi nhỏ giọt tình gầy

    Gạt đi khoảng đời hối hả
    Bước qua những vũng sình lầy
    Âm vang bàn chân gieo lối
    Tỏ tình mật ngọt hương bay

    Nhắp chén tràn quên đắng cay
    Lâng lâng xanh tầng nhật nguyệt
    Tuổi nào ru lời tha thiết
    Giao hoà da diết đam mê

    Chia chung một khoảng đi về
    Phập phồng niềm vui chín đỏ
    Hoàng hôn dại tê trên cỏ
    Men tình đã dậy ngất ngây



 

    Giữ mãi





              Anh
              Kỷ niệm đã gấp lại rồi
              Một nếp vuông ngay ngắn
              Anh chặn lên bằng mảnh vỡ của thơ
              Rồi đặt vào đáy sâu
              Của biển mênh mang không thuyền không bến
              Em
              Mỗi bước chân đi tìm phương đến
              Sau lưng là dấu tình buồn
              Quay lại làm gì
              Khi trời lạnh mưa tuôn
              Vòm trời đất chỉ nhạt nhòa ảm đạm
              Mỗi khi anh nhớ con đường chiều
              Xin đừng làm mây u ám
              Để biển vỗ về nơi của riêng ta
              Cho bình yên những kỷ niệm xa
              Ước buổi nào gặp lại
              Khi mặt trời trên cao ai đã hái
              Còn lại hoàng hôn vời vợi buông lơi
              Anh và em
              Ta mỉm cười nhìn bờ cát và sóng có đôi
              Tung những chùm sao biển
              Phủ dấu chân bao lần ta đến
              Lại trở về với kỷ niệm phiêu diêu
              Biển
              Vẩn hát muôn ngàn lời tha thiết
              Cho lứa đôi bịn rịn những chiều sang
              Gió
              Tung tăng tóc quyện với hồn hoang
              Hương của biển ngập tràn vào dạ khúc
              Sóng
              Sẽ thì thầm ân tình không bao giờ kêt thúc
              Cho những ai yêu biển mãi muôn đời


           
          Truyện Thanh Thanh Ngọc trên Việt Nam Thư Quán:
           
           
           
           
           
           
           :: Đã đưa vào TV ::
           



                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.10.2008 05:11:48 bởi Viet duong nhan >