NHỚ
chiều Đà Lạt
sương mờ giăng kín lối
con dốc dài
thoai thoải với hàng Dương
tóc em vương nhẹ
trong chiều mù sương
tà áo dài
quấn quýt bước kiêu sa
trên đồi cao
hoa Quỳ vàng nở rộ
Trinh Nữ nằm
e thẹn dưới chân anh
Mimosa từ đâu
em đến rất mong manh
cho lòng anh
thêm ngây ngất bồi hồi
Hồ Xuân Hương
mình cùng ngồi soi bóng
Thuỷ Tạ dặt dìu
tiếng Dương Cầm chơi vơi
Tình khúc Trịnh
nghe chút buồn vời vợi...
Chiều Đà Lạt mù sương
tôi chợt nhớ đến người
Nhật Hạ