Sài-gòn ơi!
Sài-gòn ơi! Bao năm rồi xa cách
Tôi thương người như thương một tình nhân
Người là nguồn thơ, lẽ sống chân thành
Bầu trời đẹp, mênh mông đầy nắng Hạ
Sài-gòn quanh đây công viên ghế đá
Đêm đẹp muôn màu ánh sáng lời ca
Tình xanh tươi đồng quê lúa mạ
Ngát hương yêu ấm áp mặn mà
Sài-gòn đông đúc, vui rộn người qua
Áo trắng bay bay, mắt nhìn không ngớt
Đời yên vui nắng mưa bất chợt
Tình êm đềm như khúc hát dân ca
Tôi xa người, tình vẫn giữ thiết tha
Tình quyến luyến đậm đà từ nhỏ bé
Sài-gòn mến thương không rời đâu nhé
Ta yêu người như chính bản thân ta!
Thanh Huy