(url) Bùi Ngọc Tấn
sóng trăng 25.11.2006 12:39:40 (permalink)
 
 
 
BÙI NGỌC TẤN
 


"Tôi viết về sự nhếch nhác trần ai
 của những người làm nghề, về
chông gai và cả hiểm nguy của
người nghệ sĩ, đặc biệt là với nghề văn",
nhà văn Bùi Ngọc Tấn nói về
"Rừng xưa xanh lá", tác phẩm
đoạt giải B Hội nhà văn VN 2005
 

Ông đón nhận tin tác phẩm của mình đoạt giải thưởng với tâm trạng như thế nào?
- Tôi không khỏi bất ngờ vì không nghĩ giải thưởng của Hội - sự thừa nhận chính thống - lại có lúc đến lượt mình, một người từng bị treo bút và có thể đang gây ngần ngại.
Điều làm tôi vui nhất chính là sự thừa nhận cởi mở có lẽ không chỉ của Hội nhà văn VN mà có thể còn ở các cấp cao hơn. Còn với bạn đọc, tôi nghĩ lâu nay, thương hiệu Bùi Ngọc Tấn có lẽ cũng đã đủ có một chỗ đứng nhất định trên thương trường.
- Điều khiến người đọc yêu mến "Rừng xưa xanh lá" không phải là những câu chuyện có thật cười ra nước mắt, mà chính là giọng văn Bùi Ngọc Tấn: đau đáu thổn thức, trĩu nặng tâm can nhưng vẫn tươi sáng giản dị, hồn hậu ân tình... Ông nghĩ sao?
- Không phải ngẫu nhiên mà trong cuộc nói chuyện gần đây, tôi lấy nhan đề là Tôi dọn mình để đối thoại với vô cùng. Viết là để mình được có dịp đối thoại với cái vĩnh cửu, là cố làm ra được vài trang sách chống chọi lại với thời gian, là cố gắng không để mình bị đo ván dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Văn nghệ theo tôi, quý trước hết vẫn là ở lòng nhân, là tình yêu thương con người. Tôi viết văn không phải để cạnh khóe ai, không phải viết cho bõ tức. Với tôi, mỗi lần viết là để mình được tốt hơn lên.
- Có lo ngại rằng, chừng nào văn học VN còn nặng cảm hứng ôn nghèo kể khổ về thời đã qua thì chừng ấy cuộc sống hôm nay còn khó được nhận diện và có chỗ. Ông nghĩ sao về điều này?
- Bất kỳ dòng văn học nào nói được chân thành và trung thực về thân phận con người và nhất là về những điều chưa từng được nói đến, hoặc chưa được nói đúng thì không có gì là "đã qua" cả, nếu không muốn nói là đều đáng quý và tuyệt vời.
- Nếu được làm lại, ông sẽ sửa "Rừng xưa xanh lá" như thế nào?
- Tôi mong sẽ co lại được ngắn hơn ở những đoạn tôi đã trót rông dài. Còn hiện tại, tôi đã viết được già 200 trang trong tổng số khoảng 800 trang cho cuốn tiểu thuyết mang tên Không có chân trời, viết về những người đánh cá biển, nơi tôi từng sống và làm việc suốt 20 năm.
- Người đọc hy vọng gì vào một "Ông già và biển cả" của VN?
- Tôi không viễn tưởng như thế đâu. Như một vận động viên nhảy cao, tôi chỉ dám hứa là: nếu đã nhảy qua được 1m70 thì tiếp theo chỉ có thể là 1m71 trở lên hoặc cùng lắm là 1m69 chứ không thể thấp hơn được đâu.
(Theo Thể Thao Văn Hóa)


Truyện của Bùi Ngọc Tấn trên Việt Nam Thư Quán


.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2006 10:11:03 bởi TTL >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9