Thôi rượu tiễn người
uống chưa xanh mặt tức chưa say
đưa ly đây ta sẽ rót đầy
cạn đi mai sáng người đi mất
ta đến bao giờ chia men cay
ngươi cười ta rót rượu run tay
rượu rót run tay không chết ai
nhưng ngươi xung trận rung tay súng
thì chốn sa trường chết uổng thây
còn được đêm nào như đêm nay
đất trời tịch mịch chỉ còn hai
ta ngươi chia rượu chia đau đớn
tổ quốc bao giờ chiếm lại đây
nhưng chí quyết thì ngươi đi ngay
xá gì gian khổ mặc chông gai
ta cũng chỉ mơ cùng ngươi lúc
đất quê hương đặt lại gót giày
ôi ta vợ con đã một bầy
ta tự trói chân mà không hay
thôi rượu tiễn ngươi ta xin rót
mang hộ tình ta lúc bèo mây
còn chút sầu kia đọng đáy chai
ta rót vào đâu giữa đêm dài
ngươi nghe đây, thơ Nguyễn Bính
Hành Phương Nam, ta đọc đây này
ta giận ta không nhớ trọn bài
nhưng đoạn trường xưa có khác nay ?
đất nước cũng đang hồi nghiêng ngửa
mà kẻ lên đường chẳng mấy ai
ngươi với phong sương với dạn dày
nợ non sông mang nặng trên vai
phải, ta tiễn bạn về quê cũ
như tiễn anh hùng, cảm kích thay
Muốn theo Mây
hớp rượu này
trăng cũng nuốt trôi
xuân tha hương
lòng những ngậm ngùi
ta lữ khách
nhìn đời như mộng
sao bâng khuâng
cố quận sầu khơi
người và quê
đành đã chia xa
cuộc vô thường
ảnh sắc phôi pha
ta về đâu
hỡi tên lạc xứ
muốn theo mây
mây cũng không nhà
Dù đêm trăng không mọc
Từ biển đêm thăm thẳm
giọng trẻ hát đồng dao
không phải lời hoan lạc
nhưng là tiếng kêu gào
Những câu thơ được hát
trong tuyệt vọng âm thầm
Nhưng chữ là than lửa
ném vào mặt lương tâm
Nên hồn tôi bỏng rát
Trong vật chất âm u
Nên trí tôi thức tỉnh
Trong danh vọng ảo mù
Buồm của anh rách nát
Bởi bao đợt sóng nhồi
thì xin anh hãy vá
bằng những miếng da tôi
Dù đêm trăng không mọc
nhưng mắt trẻ là sao
Trái tim tôi là bến
xin anh cứ bơi vào
Ôi bằng ơn thượng đế
được uống nước mắt nhau
để dịu đi cơn khát
giữa biển đời thương đau
Nếu bút anh đã gẫy
hãy mài nhọn xương tôi
Chấm máu tôi mà viết
về lương tâm con người.