::: Thơ Tuệ Tâm :::
Xuân đã đến ngút ngàn trên nhánh lá Tuệ Tâm
Ngày tháng mới trong muôn trùng dặm ruổi
Tuổi đi rồi em còn giữ mấy mùa qua
Sầu lên gối những đêm trường buồn tủi
Dòng oan khiên ai phủ kín thiên hà
Xuân đã đến ngút ngàn trên nhánh lá
Nụ hoa kia chẳng chịu hé môi cười
Lời du mục hằn sâu trên sỏi đá
Gói ghém gì với đất lạ chân đưa
Lòng thấm mệt khi thuyền không bến đỗ
Mỏi tay chèo thơ không kéo mưa ngang
Sông còn đó với từng hồi sóng vỗ
Mộng thờ ơ theo tiếng vọng mây ngàn
Duyên tâm ngộ lỡ đánh rơi trên ngạn
Thác đổ dồn về từng khối bâng quơ
Bờ suối thở bên trăng tàn lơ đãng
Sơ huyền giăng chẳng ấm mớ tình hờ
Vẫn gắng gượng với ân tình vay mượn
Nhạt vậy thôi những xa vắng muôn đời
Em còn đó sầu buông về trăm hướng
Cười đi em cho lộc nở ngàn nơi
Tuệ Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2006 07:18:23 bởi Viet duong nhan >
Còn đâu hơi tất bật ở bên đàng
Tuệ Tâm
Nói chuyện với mình mình không thôi cũng mệt
Còn đâu hơi tất bật ở bên đàng
Còn đâu lời khoan nhặt lúc thu sang
Để lá thấm vàng thêm từng bước ngọc
Trăm năm nữa gió có lùa qua tóc
Thì cũng xin những lọn tiếc thương đời
Ngàn năm sau sẽ góp nhặt thơ rơi
Tạ ơn đủ những tơ tình vay mượn
Về ở trọ giữa muôn ngàn gió chướng
Nói không ra tỉnh lặng chốn muôn trùng
Dòng bất tuyệt cũng thoảng chừng lúng túng
Nguyệt cầm kia còn thậm thụt qua sông
Tuệ Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2006 04:30:03 bởi Viet duong nhan >
Nhặt lá vàng tay buồn lạnh đôi tay
Tuệ Tâm
Dáng hoa nhỏ đổ dồn trong nắng phủ
Mây xa rồi bóng rũ cũng đành thôi
Sao phủi tay từ tạ bước lên đồi
Dăm dốc mỏng đổ về trăm gối mộng
Đôi vai nhỏ gánh lời thơ nồng ủ
Đổ tình mơ ngần mộng cũng đành buông
Sao quay lưng về khuất nẻo trên nguồn
Mưa nhỏ lại những giọt sầu trống vắng
Bước chân nhỏ dấu hằn sâu trùng phủ
Thu tàn hơi lời cây cỏ rủ nhau buồn
Sao đi mãi trong chiều suông gió muộn
Nhặt lá vàng tay buồn lạnh đôi tay
Sóng vất vã trên dòng sông tàn lũ
Ngày rồi đêm rất vội kéo nhau về
Sao hờ hững gió lơ làn bóng xế
Nhớ nhung thôi cũng đủ nát cung trời
Tuệ Tâm R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2006 04:32:16 bởi Viet duong nhan >
Thôi em nhé về đi cho dấy mộng
Tuệ Tâm
Thôi em nhé về đi cho dấy mộng
Thuận tay ngà anh dắt lộc đưa xuân
Núi chắn ngang cũng có lúc ruổi chân nằm
Dòng diễm lệ cũng che vòng nguyệt đọng
Xuân chậm đến anh sẽ khua bờ gió lộng
Nắng chưa lên anh sẽ cản mây ngần
Cỏ chưa xanh anh sẽ phủ tơ giăng
Hoa chưa rực rỡ anh sẽ kéo mưa về cho trùng phủ
Em hãy về đi dù tình xưa đã cũ
Tình chẳng có đoạn đầu vì tình đã rũ đoạn sau
Lời chẳng thành hơi vì anh đẩy sóng ba đào
Cùng giọt khổ qua bên triền sầu thẩm
Thôi em nhé về đi cho mơ thấm
Sẵn thơ đây anh dệt đủ cung ngần
Dẫu mênh mang thì lệ đá thôi lăn
Cho lối nguyệt suôi theo dòng cỏ quyện
Em hãy về đi dù thuyền thơ không đỗ bến
Chẳng lạc nơi đâu khi cung bậc đã lên nguồn
Chẳng gởi vào đâu khi tàn động dấu mưa buông
Từng cung bậc cho sóng tình nghiêng ngả
Thôi em nhé về đi cho rừng mơ dội lá
Đời tha phương thiên cổ rủ nhau về
Dòng sông trôi nước cợn mặt lê thê
Chưa ra biển đã nghe chiều trống vắng
Em hãy về đi dù xa nhau mình hụt hẫng
Vẫn còn đây anh nửa giấc mộng tàn
Dù muộn màng vẫn dìu bước em sang
Tình nửa đoạn vẫn vút ngàn trăm ánh ngọc
Tuệ Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2006 07:28:31 bởi Viet duong nhan >
Em xa thật tôi quẳng đời bên suối
Tuệ Tâm
Chán người tôi bỏ vô rừng ở
Sợ xa em nên lủi thủi quay về
Sợ em xa nên tất bật u mê
Em xa thật tôi quẳng đời bên suối
Mai mốt đó đời trôi dòng u muội
Thì em ơi hãy còn nhớ chút tình
Kiếm dùm tôi hương khói mộng ba sinh
Đốt cho trụi mảnh tình không chịu rã
Em đã đi, ngày đêm càng vật vã
Đời đã buồn người còn buồn vạn lần hơn
Tình thế gian vẫn còn ủ căm hờn
Dòng nghiệt ngã trôi bên bờ u tối
Sông đầy ấp những đau thương nguồn cội
Ru lòng mình với trăng lạnh ngàn phương
Tiếc làm sao chỉ chừng ấy dặm trường
Mà mất hết những yêu thương ngàn dậm
Trời vẫn vậy em ơi buồn thâm thẫm
Và lạnh vô cùng dù trời vẫn chưa Đông
Sông chảy ngàn năm những dòng nhớ bạc lòng
Trôi trôi mãi những rong rêu tình tự
Tuệ Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 20:33:29 bởi Viet duong nhan >
Thì cũng như lá chờ duyên mà bỏ nhánh
Tuệ Tâm
Thì cũng như lá chờ duyên mà bỏ nhánh
Rừng ngóng theo trong trơ trụi chiều buông
Em chờ duyên nhờ nhạt thác mưa nguồn
Bỏ tôi lại với suối sầu xa vắng
Vai quằng đủ những phố đời cay đắng
Gánh còng hơi tình ngàn dặm cô liêu
Bước xa nhau thì một bước cũng nhiều
Có đứng lại cũng muôn trùng kỷ niệm
Ngày cứ nhớ nên mơ đành tắt lịm
Đêm chỉ về với từng khoảng ngất ngây
Thu của ai mà mộng lại chẳng đầy
Chẳng tươi đủ những tháng ngày vàng ủ
Tay nắm mãi những niềm tin tàn rũ
Đo thời gian với nhịp thở buồn buồn
Nói gì đây với một chút vương vương
Lời có đủ với chiều dài định mệnh
Thì cũng như lá chờ duyên mà bỏ nhánh
Em cũng chờ duyên mà bỏ bến tình xa
Dòng tóc mơ sao chảy ngược thiên hà
Sợi dĩ vãng rớt bên bờ cõi tạm
Tuệ Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 20:35:01 bởi Viet duong nhan >
Một lời cho một lời nhận cũng thừa
Tuệ Tâm
Trong tiềm thức bước về trong cõi muộn
Gót chân hồng đà mất dấu từ lâu
Tuổi xuân kia lỡ vắt nhánh lộc đầu
Đành góp nhặt nắng về cho tay ấm
Ngày tàn đọng chỉ còn đêm thâm thẩm
Những mộng mơ vẫn giữ kín trong đời
Lời thiết tha đành chỉ thở ra hơi
Ân tình nhạt qua những vẫy vời xa vắng
Đời bến đỗ thôi ghé miền cay đắng
Một lời cho một lời nhận cũng thừa
Trăng có xuống dẫu trần ai lần lựa
Ru dòng sầu của vạn kiếp trùng san
Lòng ủ rũ cánh chim trời tản mạn
Che không vừa những tiết độ ân tình
Thôi thì vậy còn đây mơ với tỉnh
Ôm vào lòng dòng thinh lặng ngàn phương
Tuệ Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 20:42:57 bởi Viet duong nhan >
Có hiểu gì về món nợ thiên thu Tuệ Tâm
Chùm hoa đó có nương mình theo gió
Gởi chút hương theo những ánh nhạt đời
Em có ngóng mưa về trong cõi đợi
Mà thả về những lọn tóc thương thân
Cành trĩu nặng đã mấy mùa ngớ ngẩn
Có hiểu gì về món nợ thiên thu
Trăng đã mượn mây ngàn nơi bến cũ
Ẩn đâu đây chút tình tự hương nồng
Ta vẫn đứng với cô liêu bờ mộng
Lời thiên thu đã gởi vọng mây ngàn
Nên không ấm với niềm tin trên ngạn
Đành đưa chân mà sa xuống trầm luân
Sống chung đụng cũng chập chùng giông bão
Đi lang thang vẫn chưa thể về nguồn
Cỏ đâu đây còn quyện lối chân buông
Ru từng bước trong triền miên cõi đoạ
Tuệ Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2007 07:17:45 bởi Viet duong nhan >
Mượn hơi nhau mà thở hết dặm trường Tuệ Tâm
Tay với lấy những cụm mây xa đắng
Thả về đây từng giọt lặng cung sầu
Còn tìm nhau trong giấc ngủ mưa mau
Thì hãy gởi nắng về trên lá nhớ
Anh sẽ uống sợi dài đêm muôn thuở
Mượn hơi nhau mà thở hết dặm trường
Mượn tình nhau gượng sống giữa tai ương
Để cứ tưởng thật gần trong hụt hẫng
Ngày đã hết nhưng đêm còn trống vắng
Giữ gì đây ngoài những nhánh mộng dài
Còn không em thác đổ cuối đôi vai
Lòng nhung nhớ chảy đầy lưng suối nhỏ
Trăng xưa ấy đã vì em trăng tỏ
Đắng tình nhau trăng rũ bến đời anh
Mộng nguyên sơ đêm mỏng mảnh khô cành
Đành bóng đổ bờ rong rêu dĩ vãng.
Tình còn đó, vẫn ngút ngàn trên ngạn
Anh còn đây với những bước cô liêu
Cuộc đời sau đầy những dấu chân xiêu
Đi quanh mải vòng thu phong đẫm lệ
Rừng đầy cỏ cây buồn trơ cội rễ
Mấy Xuân rồi không nở kịp đoá hoa xinh
Vừng mây quanh chỉ che đủ tội tình
Của năm tháng lặng câm cùng hư vọng
Em đã mất trong chập chùng biển rộng
Thì xá gì cho những nhóm mưa tuôn
Thì xá gì cho từng đám mây buồn
Của nhân thế ra cái chiều ủ rũ
Thôi thì vậy, tình ta đành ấp ủ
Một mình còn dỗ ngọt một mình xa
Chia với nhau từng đứt đoạn ngân hà
Buồn ngây ngất dòng đời muôn bến vắng
Tuệ Tâm
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: