Trích đoạn: Nguyễn Hoàng
Bờ vai nào
Nếu muốn
Hãy dựa vào vai anh tự do khóc
Hãy thủ thỉ ngọn nguồn cho vơi đi cô độc
Hãy để anh vuốt ve em mái tóc
Đắng cay ư, anh xua đuổi nhé, được không?.
Hạnh phúc nào đầy vơi em cất dấu trong lòng
Khổ đau nào lớn nhỏ khi tình như biển rộng.
Em có ước ao số phận mỉm cười hào phóng
Mang em đi tận bến cuối yêu thương?
Nếu muốn
Cứ ngả bờ vai anh dẫu không thể chung đường.
Dẫu tháng năm cô đơn có làm phai khóe mắt.
Đơn giản là vẫn còn một điều rất thật
Bờ vai này êm ái những niềm yêu.
Một bàn tay không thể che cả nắng chiều
Thì xin dâng bờ vai này cho em dựa tạm
Nghe trong tim cứ rộn đầy xúc cảm
Bờ vai nào gánh trọn nổi nghĩa yêu?
Hà Nội, ngày 10/06/2007
Chẳng Thể Nào...
Trường Phi Bảo
Chẳng thể nào em ích kỷ được đâu
Bờ vai ấy không thuộc về mình nữa
Chẳng thể nào còn có quyền chọn lựa
Anh bây giờ nào phải anh ngày xưa
Góc phố nào em chết lặng trong mưa
Vòng tay anh đâu còn chừa khoảng trống
Khoảng lưng trần không còn là trời rộng
Mà em thì chẳng mơ mộng nào hơn
Chẳng thể nào ích kỷ với yêu thương
Khi mọi thứ giờ trở thành kỷ niệm
Em làm sao lại dám đi tìm kiếm
Những khổ đau khan hiếm của đời người
Anh giờ đây, anh là của một người
Có lẽ nào em dại khờ níu kéo
Khi nước mắt đã không còn trong trẻo
Buồn hay vui cũng một nẻo em về
Cô đơn quá, lòng muôn nỗi chán chê
Anh xa quá, giữa bộn bề cuộc sống
Chẳng thể nào lại một lần hâm nóng
Trái tim mình trong khát vọng không nhau
Bờ vai ấy rồi chắc chẳng thể nào
Còn đủ sức tựa đầu vào tin tưởng
Xin cho em góc nhỏ nép khiêm nhường
Ngồi hẩm hiu với phận buồn con gái.
19 - 6- 2007