Người đàn bà trong mơ
Tôi nhớ về em, về một giấc mơ êm đềm
... Người đàn bà kéo tôi chạy trên cánh đồng bất tận.
Một cánh đồng đầy hoa vàng ngát hương khiến lòng tôi phấn chấn.
Em ru lòng tôi bằng tiếng cười trong trẻo của em.
Em cười hỏi tôi bao giờ rời xa em.
Tim nhói đau gượng cười, câu trả lời tôi từ chối.
Tôi đã cố tìm trong bí hiểm thế giới em mà không tìm nổi,
Lời hẹn thề nào mà không thấy giả dối bờ môi.
Tôi kéo em chạy đến mệt nhoài vào thế giới của tôi.
Nơi những yêu thương nhung nhớ từng phút giây vẫy gọi
Nơi những khoảng lặng chỉ cần nhìn nhau không nói
Chỉ thầm đọc những ưu tư xao xuyến trong ánh mắt mà thôi.
Bao khát vọng thầm lặng như được giãi bày trong mỗi cuộc đời
Vỡ oà ra. Run rảy, ngập ngừng, buồn đau chờ đợi.
Em sáng bừng lên từng giây khi bên tôi.
Em và tôi chạy trốn vào thế giới yêu thương bất lực của tôi...
Nắng lên. Giấc mơ qua.
Người đàn bà là em ẩn hiện muôn lối cũ.
Năm tháng này rồi mai đây sẽ thành bất tử
Khi trong hồn nhau lắng đọng lại những ngọt ngào.
Ra khỏi giấc mơ lòng chợt nhớ nôn nao
Người đàn bà là em kéo tôi chạy trên cánh đồng bất tận
Một cánh đồng đầy hoa vàng ngát hương khiến lòng tôi phấn chấn.
Tôi thả hồn tôi vào rạo rực mênh mang của nắng xuân.
Hà nội, 25/03/2007
Người hỡi...!
Người hỡi...!
Ta yêu em dù biết rằng không thể,
Nói lên câu ước nguyện hẹn thề.
Người hỡi...!
Ta yêu em bằng tất cả đam mê
Dù vẫn biết mắt sẽ ứa lệ tái tê.
Ngoài khung cửa nắng hạ đã tràn về
Sao vẫn thấy em lạnh lùng đến thế?
Ngọn gió nào chợt vuốt ve thật nhẹ
Phải chăng em đưa ta vào cõi mê.
Lỗi hẹn không khi ta quên lối về
Ta lạc bước chăng từ trong tiền kiếp?
Bao yêu thương bỗng trở nên tội nghiệp
Khi bóng em chìm khuất vào màn đêm.
Người hỡi...!
Ta ru em những lời ru êm đềm,
Môi khô lạnh ta hôn từng ngón nhỏ.
Em cuốn ta ngả nghiêng trong gió.
Ta và em cùng khát vọng vô bờ./.
Hà nội, ngày 31/03/2007
Động lòng...
... Có đắn đo lúc ngả bờ vai anh,
Em có biết bão giông chờ em đấy?
Mắt mơ hồ nên em nào có thấy
Tâm chấn kia đã sôi sục lên rồi.
Cơn động đất lớn nhất trong đời
Đang rùng rùng hướng về em đó.
Em có nghe con tim anh bày tỏ
Địa chấn lòng anh rung chuyển em không?...
Hết dư chấn hồn anh như cánh đồng
Hoa vàng nở từ hạt em gieo muộn.
Hương dịu dàng tan nhanh theo gió cuốn,
Đất bình yên, đất lặng lẽ thấm buồn.
Có đắn đo hay vô cảm vùi chôn
Sẽ lấp kín huyệt mộ đầy kỉ niệm?
Rung động nào theo tháng năm tìm kiếm
Anh ở nơi đâu và em ở nơi đâu?
Núi lửa yêu thương mãi thiêu đốt nhau
Tàn tro mới còn ấm tình nồng cũ.
Thế giới này có còn mãi ấp ủ,
Nhịp tim rung như động đất trong lòng?
Ngả bờ vai anh em có đắn đo không,
Em có sợ hồn anh đầy giông bão?
Em có dám bước vào Thế giới ảo,
Thế giới bình yên, lung linh khát khao?
Hà nội, ngày 03/04/2007
Thăm lại miền quê
Anh đi về miền núi hoang vu
Nơi không có em để quên đi nỗi nhớ.
Tìm lại ấu thơ vui tươi một thuở
Những tháng năm tuổi mới biết yêu.
Rừng cọ đồi chè nói biết bao điều,
Không khỏa lấp tâm hồn anh trống vắng.
Nắng trung du dỗ dành anh thầm lặng
Nỗi nhớ nào nguôi, anh hướng về em.
Tiếng gọi đò bên sông Hồng êm đềm,
Giống tiếng em từ nơi miền xa vắng.
Con đò nhỏ đưa anh vào khoảng lặng,
Bờ bên kia nơi ấy không em.
Đồi núi bạt ngàn chìm trong màn đêm,
Tiếng ai hát sao buồn đến thế?
Ánh sao đêm lung linh như thể,
Vời vợi thương và đau đáu đam mê.
Ngày hôm qua với những nỗi tái tê,
Có thể nào khiến chúng mình chạy trốn?
Tiếng con tim vẫn đang còn đập rộn
Thôi thúc hồn anh vội vã trở về.
Cám ơn nhiều tĩnh lặng của miền quê
Đã cho anh chút bình yên, thanh thản.
Miền trung du xóa ưu tư, buồn chán
Lòng thoáng vui anh phấn chấn quay về.
Hà nội, ngày 09/04/2007
Giọt nước mắt ngà
Tôi đi ngược thời gian về hôm qua
Đến quán cũ nơi em từng ngồi khóc:
...Nuốt xót xa, nén thở dài nặng nhọc
Tôi vụng về lau giọt nước mắt ngà.
Những yêu thương từ em chợt oà ra
Môi run rảy em cầu xin xa cách.
Tôi ướp hồn tôi bằng con tim lạnh
Yêu thương nào ẩn náu chốn mong manh.
Giọt nước mắt ngà rơi xuống long lanh,
Bờ vai gầy ngẹn rung trong tiếng nấc.
Tôi cảm thấy một vết thương ngọt sắc
Khắc vào tim bằng giọt nước mắt ngà.
Biết làm sao để có thể rời xa,
Cho nước mắt em không còn rơi nữa?
Giọt buồn ấy có dập tắt ngọn lửa
Đam mê và say đắm của lòng tôi.
Đắng cay mình đã có quá nhiều rồi,
Em đừng khóc đừng làm đầy thêm nữa.
Để tình yêu sẽ ngọt ngào muôn thuở
Giọt nước mắt ngà sao thể nhạt phai?
Thấm những giọt buồn vào chiếc khăn tay
Tôi cất giữ tâm hồn em trong đó
Như ôm ấp một mối tình dang dở
Giọt nước mắt ngà ướt mãi không khô...
Hà nội, ngày 09/04/2007
Như một giấc mơ qua
Xin như một giấc mơ qua
Để tôi giữ lại mặn mà nơi em.
Xin như một ánh sao đêm,
Để tôi lặng lẽ chờ em nơi này.
Xin đừng nói những đắng cay,
Để tôi vụng dại tháng ngày nhớ mong.
Dù cách mặt, đừng xa lòng
Để cho năm tháng mãi không hững hờ.
Sao băng khi tỏ khi mờ,
Tình người lúc thắm, lúc chờ nhạt phai.
Vẳng nghe tim cứ vật nài,
Người ơi người ở đừng hoài xa nhau.
Ở đâu ôi phép nhiệm màu,
Hãy mang em đến đêm thâu bớt dài.
Để em chôn cất hình hài,
Của tôi như thể của ai vô hồn.
Giá mà tôi có thể chôn,
Biết bao kỉ niệm vẫn còn dấu yêu.
Nắng đã tắt, ngày cuối chiều
Lạnh lùng tôi sẽ cầu siêu chính mình.
Hồn siêu thoát có nín thinh
Khi em thấp thoáng bóng hình đâu đây?
Yêu thương quên lãng kiếp này
Kiếp sau biết có đọa đầy nhau không?
Hà nội, ngày 10/04/2007
Rạn vỡ..
“...Còn thương nhớ nhau
Về thắp sao trời...”
Câu hát cũ người ơi còn nhớ
Bao đắm say thuở mới ban đầu.
Giờ còn lại con tim nhỏ máu
Biết bao giờ quên hết niềm đau.
Men Bát Tràng đã rạn vỡ trong nhau
Con đường đê dẫn ta vào quên lãng.
Mùi khoai nướng vẫn còn thoang thoảng
Dẫn ta vào nỗi buồn nhớ mênh mang.
Em rời xa ta, em khiến ta ngỡ ngàng
Nụ hôn cuối cũng trở thành tội lỗi.
Không đức tin nên ta không xưng tội
Tình yêu nào là có lỗi em ơi?
Thương nhớ nhau ta về thắp sao trời
Đem ánh sáng soi tâm hồn u tối.
Đợi bình minh đón ta vào ngày mới
Bao ưu phiền rồi cũng sớm qua thôi.
Em soi sáng ta suốt cả cuộc đời./.
Hà nội, ngày 13/04/2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 23:14:16 bởi Nguyễn Hoàng >