Tủ thơ lưu Nguye_Hoang
Nguyễn Hoàng 06.12.2006 22:28:41 (permalink)
0
Tuổi mười bảy
  
Những nụ cười trong mát
Những nụ cười chỉ thấy trong ánh mắt
Đó là nụ cười của các bạn tôi.
Đó cũng là một nửa tâm hồn tôi
Và đó cũng là niềm vui trẻ nhất.
Những kỉ niệm chẳng bao giờ mất
Đã cùng tôi và sẽ cùng tôi
Đi suốt chặng đường, đi mãi không thôi.
          Trái tim tôi trái tim tuổi trẻ
          Nó tuy bé, nhưng mà rất khoẻ.
          Đập cùng nhịp với nhịp thời gian
          Lúc lạnh, lạnh như nước băng tan.
          Lúc nóng, nóng như dòng thép chảy.
Sức đang lớn tuổi trai mười bảy
Rất muốn bay, muốn nhảy tựa chim trời.
Muốn điểm tô tươi thắm cho cuộc đời
Bằng bàn tay, trí óc và dạo chơi.
Muốn bay xa, bay khắp muôn nơi
Để thấy hết cái hay của nhân loại.
          Cuộc sống đó phải chăng là vui mãi
          Để chúng ta mãi sẽ “ Rất học sinh”
          Để khúc ca tuổi trẻ thật trữ tình
          Tuổi mười bảy như tia nắng rung rinh
          Thấp thoáng ở phía trong cửa sổ.
          Đó là những tâm hồn nho nhỏ
          Thoáng hương bay trong gió ban chiều.
          Những tâm hồn muốn san sẻ rất nhiều
          Và những tâm hồn đang rất muốn yêu
          Nhưng lại phải quên đi chưa nghĩ tới.
          Vun đắp cho một con đường mới
          Để bước sâu vào tương lai./.
                                                          
 
Hà nội, ngày 23/01/1981






Xuân buồn
 
“ Tình yêu bắt đầu từ đôi mắt
Ngày mai bắt đầu từ ngày hôm nay”.
Hãy nhớ lấy câu thơ người bạn gái!
Của đời tôi và sống mãi trong tôi.
         
          Cuộc sống đẹp nên hiểu bạn đời ơi
          Tình bạn đó cùng bao nhiêu kỉ niệm.
          Nhớ những ngày tôi đã hằng tìm kiếm
          Ánh mắt thân và nụ cười xinh.
 
Chuyện giận dỗi là của hai đứa mình
Nhưng phút chót vẫn “ Một lần nhận lỗi
Và thôi nhé, chẳng bao giờ hờn dỗi”
Cười vang lên: “ Sẽ đón một xuân vui”.
Nhưng nay hết tất cả - Tất cả rồi.
Chẳng còn gì lưu luyến bạn đời ơi
Tình bạn đó mỗi đứa đã mỗi nơi
Chẳng còn mơ sóng biển với mây trời.
Tạm biệt nhé hỡi ôi người bạn trẻ
Trong cuộc đời thường xảy ra như thế
Rất giản đơn và cũng “rất không vui”.
 
 
Hà nội, ngày 20/02/1981
   

 
 
 

Kỷ niệm con sóng xanh
 
Ôi con sóng xanh xanh màu đôi mắt
Vỗ về tôi, bờ cát trắng ngàn xưa.
Phố biển buồn chẳng tạnh cơn mưa
Thổn thức gọi đến bao kỉ niệm.
    Cuộc sống đó chẳng cần gì tìm kiếm
    Những ước mơ và “ Cánh trắng” xa xôi.
    Một cô gái nhỏ- Xao xuyến tâm hồn tôi
    Rất gần đấy nhưng sao mà xa lạ./.
                          

Hà nội, ngày 02/03/1981





Cuộc sống và nụ cười

Ôi một trái tim một tâm hồn nhỏ
Một đôi mắt đang nhìn tới đó
Khoảng trời xanh gợn bóng cánh chim trời
Những niềm vui và kí ức đẹp tươi
Đầy sức sống bởi tiếng cười thánh thót.
Ơi chú chim đang say mê hót
Hót vì người mà chẳng hót vì tôi
Nếu con thuyền không lái hững hờ trôi
Đến bến mới theo dòng nước mới.
Nhưng riêng tôi chẳng bao giờ tới
Một bến buồn lặng lẽ với thời gian.
Tôi chẳng cần phải suy nghĩ miên man
Bởi vì tôi- một người cứng rắn
Bởi vì tôi- một người rất chán
Một không gian chan chứa giọng nói buồn
Chỉ muốn cười, cười mãi và cười luôn
Để trẻ lại thời gian cùng cuộc sống

                     
Hà nội, ngày 20/03/1981
 
 
 
Li Biệt

                (Lớp 10C ngày cuối cùng)
 
Trang sổ nhỏ bao nhiêu điều muốn nhớ
Nhớ về ai? – Những người bạn năm xưa.
Những sớm nắng với những chiều mưa
Vẫn tươi trẻ cùng nhau đến lớp học.
    Những nụ cười và những lần khóc
    Những niềm vui, nỗi bực ở trong lòng
    Của những tâm hồn rất đỗi sáng trong
    Những tâm hồn rất muốn ước mong
    Chẳng bao giờ phải chia li mệt mỏi.

Những tâm hồn ngày thường không nói
Mà giờ đây bối rối vì cách xa
Ôi tiếng cười sao đau đớn lòng ta?
“ Bởi vì nó chứa chan đầy nước mắt”.
    Những nụ cười vụt lên rồi tắt
    Để ngày mai chẳng thấy nhau trong ánh mắt
    Để rồi xa mỗi đứa sẽ mỗi nơi
    Như cánh chim bay khắp bốn phương trời
    Để chẳng được gặp nhau một lần cuối.
Giây phút này sao lòng ta bối rối
Với mọi người và với cả riêng ta
Rằng trong ta muốn đẹp mãi đoá hoa
Chẳng bao giờ phải nhắc lời li biệt./.


Hà nội, ngày 22/05/1981
 
 

 
 

Đoá hoa xanh
 
“ Sóng xanh” ào lên cuốn băng đi,
Tất cả ưu phiền của biệt li.
Để rồi đem đến bàn tay nhỏ
Lưu luyến trong tôi chẳng nói gì.
   
Ôi hồn ta ơi tiếc làm chi
Thời gian lặng lẽ cứ trôi đi
Mang cả không gian cùng ánh mắt
Chẳng cười, chẳng khóc, chẳng nói gì.

Hỡi tâm hồn nhỏ cùng ta nhé
Đi ngược thời gian tìm tươi trẻ.
Tìm những nụ cười vừa mới hé
Trên đôi môi xinh đẹp của người xưa.
   
Ôi sao dài mãi những cơn mưa
Chẳng mau tạnh cho lòng ta bớt lạnh
Phải chăng tôi con người bất hạnh
Chưa một lần được vui với “màu xanh”.

“Màu xanh” yêu dấu của tôi ơi
Hãy nở mầm xinh nói đôi lời.
Những lời âu yếm tôi mong đợi
Thoáng bay trong gió một nụ cười.

Nụ cười sưởi ấm lại trong ta
Vụt rạng rỡ lên triệu đoá hoa.
Hoa để cho ai?- Cho ta nhé
Một tâm hồn bé rất yêu hoa.
Hãy cho tôi nếm mùi hương mới
In mãi trong tôi sắc chẳng nhoà.
Ôi “đoá hoa xanh” của hồn ta.

Hà nội, ngày 12/06/1981
 
 


Không đề
 
Tình yêu đến với bao điều muốn nói,
Tự trong tôi sao bối rối ngập ngừng.
Vì Em đấy cứ lặng lẽ dửng dưng
Để cho tôi phải nửa mừng nửa sợ.      
            
Hà nội, ngày 15/09/1981





Chỉ nhìn Em
 
Gặp Em những buổi chẳng vắng người
Nhớ Em nhiều mà không dám nói
Sao lúc ấy tự nhiên tôi bối rối
Chỉ dám nhìn Em với cặp mắt đắm say.

Phải chăng trong tình yêu tôi là kẻ không may?!
Chưa được hưởng dù chỉ một niềm vui nhỏ
Những lúc nhìn Em là thiên đường của tôi đó
Thế mà tôi chẳng nói được gì.

Đâu phải là những thống thiết lâm li
Chỉ đôi lời thôi thật là đơn giản:
Tôi yêu Em và không bao giờ nản
Dù trong tôi giờ đây là buồn chán
Vẫn yêu Em yêu mãi với thời gian.

Gia lâm, ngày 27/02/1982

 


 
Tình yêu của tôi
 
Tôi đã quyết định sẽ chẳng nói với Em
Những điều tôi thường ước ao trong giấc ngủ.
Phải chăng tình yêu của tôi tan nhanh như giấc mơ khi choàng tỉnh.
Để cho Em chẳng phải suy nghĩ bận lòng.
   
Thế là tất cả nhung nhớ và ước mong,
Không còn nữa trong tôi về Em theo năm tháng.
Hình bóng Em khuất dần vào dĩ vãng
Để cho tôi choáng váng vết thương lòng.

Em có yêu tôi có hay không?!
Trời mới biết mà tôi không biết.
Chẳng lẽ từ đây tình yêu bị bóp chết
Trong đôi tay quyến rũ của Em.
   
Tình yêu của tôi như bức thư xanh quên không dán tem
Để người ta lạnh lùng trả lại.
Em trước kia tưởng là của tôi mãi
Nay chỉ còn thấp thoáng tà áo xanh.

Em chỉ là đám mây bay cao, lung linh ảo huyền
Tôi không với nhìn và không bao giờ tới được.
Ước chi Em vẫn là cô bé xinh xinh ngày trước
Để cho tôi được bình thản ngắm nhìn.
Để cho tôi được mãi tin
Em sẽ là ngưòi tôi yêu duy nhất.
   
Để kỉ niệm, ước mơ chẳng bao giờ mất
Tất cả cùng Em sưởi ấm trái tim tôi.
Rất đắm say trong vòng tay hai đứa nụ hôn môi
Giây phút đó tôi sẽ nói với Em tất cả.

Thế mà tình yêu, ôi tình yêu thật vô giá
Mà tôi là kẻ chẳng đủ tiền mua
Ở trong cuộc tôi chẳng là kẻ chịu thua
Mà đành nén lòng ra đi không lời nói.
   
Sẽ ra đi đến một chân trời mới
Ở đó là cô đơn, lạnh lẽo vì giá băng.
Cô gái “ bé bỏng, đáng yêu” ở quê nhà nhớ đến tôi chăng?!
Không, chẳng có, chẳng có người nào hết
Trái tim tôi giờ đây như đã chết
Với thời gian và với cả tình yêu./.

Hà nội, ngày 30/07/1982


 
 
Xa cách
 
Từ nay cách xa ngàn trùng
Người tôi yêu bé bỏng.
Tất cả những ao ước và nhớ mong
Theo tôi bay cùng chuyến phi cơ Tiệp khắc.

Nhớ ngày nào tên Em tôi thầm nhắc
Nhắn gửi cùng cánh chim trắng ngoài biển khơi.
Rất thân thương, gần gũi và yêu đời
Em thường đến với tôi trong giấc ngủ.
Đến giờ đây sao tim tôi ủ rũ
Chắc nó thẫn thờ vì phải sống thiếu Em.

Tôi đếm thời gian trong gầm rú của phi cơ
Mà cứ nhầm hoài tưởng mới gần Em trong giây lát.
Niềm suy tư dày vò tâm hồn tôi nhàu nát
Trách dĩ vãng chẳng êm đềm như ước muốn của tôi.

Bây giờ hai đứa cách hai nơi
Chẳng thể bên nhau mà hờn mà tủi.
Chẳng được bên nhau mà lén nhìn nhau mãi
Để bây giờ là xa tít mù khơi./.
   
   
Đường bay Hà nội-Bombay-Praha, ngày 26/08/1982


 
 
Im lặng
 
Nếu có thể nhờ người bạn cùng tên Em “ chim biển”
Em hãy gửi chút nắng ấm cho tôi.
Để bên này tôi không run rảy đôi môi
Bởi giá lạnh của một miền xa lạ.

Ở bên này sao nhớ Em quá
Chẳng được gần dù chỉ thoáng bên Em.
Tôi không có dù chỉ một con tem
Nên thầm ước mình là người của bưu điện.

Để một sáng nào chợt tôi xuất hiện
Đến bên Em và đưa lá thư xanh.
Em sẽ ngỡ ngàng sao thư đến nhanh
Mà người gửi lại ở nơi xa tít.

Chốn quê nhà hỡi Em yêu có biết
Nỗi lòng tôi gửi gắm đến cho Em.
Có lẽ chưa một lần Em thức trắng đêm
Dằn vặt bởi nỗi lo âu nho nhỏ.
Thế mà tôi thường xuyên mất ngủ
Bởi vì Em chẳng muốn yêu tôi.
Em cứ muốn tim tôi rã rời
Để Em nghịch, Em đùa cho thoả thích.
   
    Thôi nhé Em yêu từ đây tôi là khách
    Trong mỗi bức thư gửi đến ơi Em
    Và mỗi khi Em bóc thư xem
    Đừng giận nhé! Khi thấy tôi im lặng./.
   
   
Trường tiếng Stíty, CH Séc, ngày 31/08/1982
 
 
 
Nếu có thể nói
 
Nếu có thể nói những lời thân thương nhất
Tôi sẽ chẳng nói khi còn ở bên Em
Bởi vì tôi chẳng muốn đem
Sự vấn vương đến bên Em đó.

Nói tất cả với Em chẳng phải điều khó
Thế mà tôi đã đành nín thinh.
Để nỗi đau tôi gắng chịu một mình
Để Em chẳng phải buồn phải tủi.

Tình yêu của tôi không dám so với núi
Bởi núi cao, cao mãi chín tầng mây.
Tình yêu tôi chỉ ước đôi cánh bay
Để vờn với đàn chim ngoài biển.

Để tim tôi nhiệt thành sẽ hiến
Dòng máu đào nóng bỏng cho Em.
Vậy mà Em đã chẳng muốn đem
Dòng nước tình yêu tưới hồn tôi khô héo.

Để bây giờ ta cách xa hai nẻo
Chẳng thể gần mà nói lời yêu.
Chẳng thể gần mà nói những điều
Đang dằn vặt trong trái tim hai đứa.
   
Có lẽ tôi không cần một lời hứa
Chỉ ước mong hạnh phúc đến với Em.
Tự nhìn nhận tôi không phải nhỏ nhen
Mà sau trước vẫn luôn dũng cảm.

Vẫn biết mình còn yêu Em nhiều lắm
Nhưng đành quên để sống cho ngày mai.
Cho hạnh phúc sẽ đến với cả hai
Không ai phải u sầu và đau khổ.
   
Đó là quyết định cho tình yêu của tôi đó
Hỡi Em yêu đừng trách móc làm chi.
Can đảm lên Em khóc mà làm gì
Dòng nước mắt sẽ làm nhoà kỉ niệm.

Hãy cho tôi được tháng ngày tìm kiếm
Hình bóng Em trong dĩ vãng chẳng êm đềm.
Để cho tôi mãi mãi nhớ thêm
Giọng nói Em, tiếng cười và ánh mắt.
Để lửa tình yêu trong tôi không bao giờ tắt
Với thời gian và chuỗi ngày trước xa xôi./.

Trường tiếng Stíty, CH Séc, ngày 24/09/1982


 
 
Bước đi
 
Sự im lặng là điều đau khổ nhất
Của người đàn ông khi trong cuộc đắm say.
Tình yêu đến như chim bị giữ cánh bay
Chót để tuột nó vút bay đi mãi.

Để trong tôi vấn vương hoài sợ hãi
Của kẻ bơ vơ, bải hoải bước đi.
Trong tình yêu thật ác nghiệt sự đa nghi
Bởi chính nó chèn bánh xe hạnh phúc.

Tình yêu đưa ta vào uẩn khúc
Tình yêu đón ta bất cứ nơi nao
Khi ta yêu nó chẳng mời chào
Mà sao chỉ như câm như điếc?!

Để ta tủi hờn quay đi trong nuối tiếc
Cách xa rồi, lại âu yếm bên ta.
Rạng rỡ sắc hương như triệu đoá hoa
Quyến rũ mãi tâm hồn đang tê tái.

Có lẽ hoa tình yêu người ta đã hái
Ta chẳng còn gì ngoài vắng vẻ cô đơn.
Chỉ biết sót thương, giận dữ, oán hờn
Đầy nước mắt trong tháng ngày trôi mãi./.
   

Trường tiếng Stíty, CH Séc, ngày 06/10/1982


 
 
Đợi thư
 
Những ngày đợi thư nhà ôi sao lâu quá
Ngóng mãi niềm vui ở tít phương xa.
Chờ một chiều có chuyến thư qua
Sẽ chuyển đến những nỗi niềm mong ngóng.
Chỉ ước ao tháng ngày trôi mau chóng
Để được nhìn những nét chữ thân thương,
Được vui, được nhớ, được bất bình thường
Để rồi khỏi phải mong hoài nhớ mãi.
Để được ngồi cùng nhau bàn cãi
Về những đổi thay,...có hay không
của người bạn gái nơi quê nhà.

Những người bạn giờ đây đã cách xa
Lưu luyến mãi và chẳng bao giờ thất vọng.
Vẫn muốn thời gian xa trôi mau chóng
Để lại được gần với ước vọng tình yêu.
Ngày tháng xa chỉ mong nhận thư nhiều
Cho khuây khoả nỗi niềm thương nhớ.
Cầu mong thư không có điềm gở
Với bất cứ ai đang ở phương xa.
Những lá thư xanh sẽ trở thành món quà
Thật vô giá với người đang mong đợi
    

Trường tiếng Stíty, CH Séc, ngày 10/10/1982
 

 
 

 
Tiếc nuối

 
Tôi tiếc trong buổi ra đi
Không có Em để tôi ngắm nhìn lần cuối.
Để sẽ xa và không còn được đắm đuối
Ở bên Em những giây phút lặng im.

Tôi tiếc giờ đây chẳng còn được vội vã nhịp tim.
Và lúng túng khi gần Em giây lát.
Và sẽ chẳng bao giờ được hát
Bản tình ca tôi chưa hát cho Em nghe bao giờ.

Những bản tình ca hay là những ước mơ
Mà Em muốn khi trở về tôi sẽ hát.
Cõi lòng tôi giờ đây như tan nát
Bởi tháng ngày gần Em mà chẳng nói được chi.

Giờ hai đứa cách xa chẳng làm được gì
Chỉ biết sống những tháng ngày trống trải.
Chậm chạp trôi đi cùng bao sợ hãi
Cho cuộc đời và cả tình yêu.

Chao ơi lạnh lẽo những buổi chiều
Ngắm nhìn những lá vàng nho nhỏ.
Đang nhẹ bay vờn vờn trong gió.
Những chiếc lá xinh như đang thổ lộ
Với nhau về câu chuyện tình dở dang.
   
Chuyện tình thú vị của một chàng
Yêu mãnh liệt nhưng mà nhút nhát.
Nên chẳng bao giờ Anh ta được hát
Một khúc nhạc tình êm dịu bên người yêu.
Để rồi sáng sớm, trưa chiều
Cứ hát mãi với bóng mình cô quạnh./.


Trường tiếng Stíty, CH Séc, ngày 02/11/1982

 
 


Nhớ Em trong đêm


Đêm đã khuya, thời gian như chậm lại
Chẳng muốn ngủ tẹo nào vì mải nghĩ về Em.
Không gian cứ kéo Anh vào nỗi nhớ triền miên
Em bé nhỏ nơi phương trời xa thẳm.

Có những lúc tâm hồn Anh chìm đắm
Trong nhớ nhung về hình bóng Em yêu.
Khoảng trời xanh cùng gió nhẹ ban chiều
Giọng nói Em bay cùng hương thơm làn tóc.

Xa Em rồi lại nhớ nhịp lóc cóc
Của chiếc đồng hồ tinh nghịch nhà Em.
Tiếng đồng hồ hay tiếng nhịp tim
Của hai đứa bên nhau mà im lặng.

Sự im lặng hay chính tim Anh đã thắng
Nỗi hoài nghi độc ác về tình yêu.
Giờ trong Anh như biển lặng buổi chiều
Chim Hải Yến vờn làn sóng nhẹ.
   
Ước chi đời cứ êm trôi như thế
Để cho Anh được mãi yêu Em.
Để cho Anh mãi nhớ thêm
Em bé bỏng với nụ cười bướng bỉnh./.


Otrokovice, CH Séc, ngày 21/03/1983




Ảo giác về biển


Chưa được đến với biển một ngày
Mà chỉ được nhìn qua thành tàu một cách đắm say
Những con sóng và màu xanh vô tận.
Dẫu chưa nếm mùi biển nồng cát mặn
Cũng ngất ngây với hương vị biển xanh.

Chỉ thoáng nét thôi như qua một bức tranh
Đủ đắm say và vội vàng hơi thở.
Đủ để tâm hồn dạt dào bỡ ngỡ
Như đến với tình yêu và mơ ước vội vàng.

Dải cát trắng mênh mông cùng ánh nắng chói chang
Của biển xanh muốn níu con tàu chạy thẳng
Để tất cả sẽ cùng với nắng
Hát gọi về những buồm trắng xa xôi.
Hát trong tiếng tàu đi- ôi khúc nhạc không lời,
Của trái tim ai đã đem lòng yêu biển.


Otrokovice, CH Séc, ngày 20/10/1984





Thao thức


Tôi lại thao thức trong đêm vì Em
Sau chuỗi tháng ngày chẳng mong ngóng
Sau sự lặng im, không một lá thư xanh
Niềm tin và nỗi khao khát mỏng manh
Đã quay trở lại trong tôi
Cùng với Em và mơ ước xa xôi
Em và tôi mãi chẳng xa rời
Dẫu năm tháng có dài hơn màu xanh của biển.       
            
Otrokovice, CH Séc, ngày 26/10/1984





 Nhớ về Em nơi phương xa

Tôi không thể tiếp lắng nghe khúc hát trên đài
Bởi đang nhớ giọng nói Em ngày ấy.
Sao thân thương và dịu dàng đến vậy
Mà bây giờ đã ở cách xa.

Tôi nhớ về Em- về ngày ấy trên tay một bó hoa
Mang đến tặng Em trong ngày vui sinh nhật.
Buổi tối hè ấy sao Em nỡ lánh mặt
Làm cho tôi phải buồn bã quay về.

Tôi nhớ về Em- khi mùa xuân đến sao nhớ ghê.
Hạnh phúc bé cho tôi từ Em là cuốn lịch,
Với dòng địa chỉ thân quen
của ngôi nhà có dây chuông tinh nghịch.
Đã vỗ về tôi những năm tháng cách xa.
   
Tôi nhớ về Em dài theo năm tháng cách xa
Có phải xa nhau để cho nhau giận dỗi
Em đã trách rằng tôi người nông nổi.
Nhưng biết làm sao vì lỡ quá yêu Em.

Tôi nhớ về Em khi những đêm
Một mình lang thang trên phố vắng.
Đất khách quê người và im lặng
Tất cả như nhường cho tôi để nhớ về Em.

Tất cả như nhường tôi, cho tôi bước êm đềm
Vào thời gian của hôm nay, ngày mai hay dĩ vãng.
Để cho tôi được nhớ mùi hương thơm bay thoảng
Từ suối tóc Em buông nhẹ trên vai./.


Otrokovice CH Séc, ngày 07/02/1984






Nhớ Em từ mùa hạ bên này


Nắng và gió của mùa hạ bên này...
Giá mà gió có thể nói thay tiếng lòng
Và nắng có thể mang theo nỗi nhớ mong
Thì Em hãy nhận từ tôi món quà mùa hạ.

Mùa hạ xứ này sao dịu êm lạ quá
Gió bay bay nhẹ hơn lá mùa thu
Nắng giữa trưa mà chẳng hề giận dữ
Vương trên vai như gợi nhớ cho nhau.

Mây trắng bồng bềnh như ô trên đầu
Hay là giống nón Bài thơ Em thích đội.
Để che nắng hay cố giữ hương tóc thơm vừa gội
Khiến tim tôi thường phải ngất ngây.
   
Có lẽ mùa hạ ở Hà nội đã bay một ít sang đây
Chuyển cho tôi hương thơm làn tóc
Gửi cho tôi kỉ niệm yêu thương tháng ngày đi học
Và gửi cho tôi bóng dáng Em yêu.

Nắng gió bên này chẳng thể giúp tôi nói được nhiều
Để cho Em không bao giờ giận dỗi
Để cho tôi sẽ sống trong tươi vui sôi nổi
Của mùa hạ đầy đang ào đến nơi đây./.


Otrokovice, CH Séc, Ve Schole, ngày 05/04/1985






Trở về...?

Anh sẽ về bên Em một ngày gần đây
Sau khoảng thời gian như mây phiêu lãng.
Cho ánh mắt Em sẽ ngập tràn như nắng
Trong thung lũng hồn Anh đang khao khát mùa hè.

Anh sẽ vễ bên Em để được bồi hồi lắng nghe
Tiếng ve hát hay Em mải mê hát.
Nhặt cánh phượng đỏ bay trong chiều buông dào dạt
Đặt vào lòng tay Em với nỗi nhớ, niềm thương.

Kỉ niệm đi bên cạnh chúng mình là hồi đến trường
Anh thường nghịch và Em hay giận.
Tình bạn thơ ngây đã có lần tưởng mất
Nhưng lại trở về như hoa nở đầu xuân.

Anh sẽ về bên Em về thật gần
Chếnh choáng con tim và vội vàng chân bước.
Rảo theo thời gian để đắp xây mộng ước
Cho tình yêu, hạnh phúc giản đơn thôi.

Cho tình yêu, hạnh phúc giản đơn thôi.
Anh sẽ về bên Em trong cuộc đời
Sống như bao lứa đôi đang sống
Và lại mơ thành chim biển trắng ngoài khơi./.

Otrokovice, CH Sec, Ve Schole, ngày 20/05/1985






Tình cũ


Đã lâu lắm rồi tôi không gặp Em
Nên gặp lại vẫn thấy mình bối rối.
Tôi lại được nghe những lời Em nói
Để mãi nhớ về năm tháng ngày xưa.
   
Biết nói với Em làm sao cho vừa
Cho vơi bớt nỗi niềm day dứt.
Tình yêu cũ là hư hay là thật
Thoáng hiện về khi trời tạnh cơn mưa.

Em thoáng trông vẫn như ngày xưa
Vẫn trẻ xinh như hồi còn trẻ.
Đôi môi cười vẫn dịu dàng như thế
Cuốn hồn tôi vào cõi hư vô.

Đợi mong gì cho năm tháng bây giờ
Tôi không thể. Và Em càng không thể.
Thôi cứ để mối tình đầu như thế
Lặng lẽ trôi theo dĩ vãng ngày xưa./.
            

Hà nội, ngày 11/04/1998


 
 
Đam mê
 
Tôi lại ngồi đây gần bên Em
Quán vắng, và mưa không rơi nữa.
Trái tim tôi chia thành hai nửa,
Một nửa đam mê, nửa rối bời.

Biết rằng sẽ mãi chỉ vậy thôi,
Tôi vẫn đam mê giống người đời.
Để rồi khắc khoải trong chờ đợi.
Để rồi chua sót mãi không nguôi.

Tôi ước mong sao mưa mãi rơi.
Để ngồi bên Em suốt cuộc đời.
Để cho khoảnh khắc nhỏ nhoi ấy,
Nuôi sống tim tôi đến cuối đời.


Cà phê Hà nội Phố, tháng 3/2001






Hoài niệm


Đã thật lâu rồi không gặp Em.
Đường phố cũ không còn ai vui nữa.
Mưa như mãi rơi ngoài khung cửa,
Khiến cho tôi chợt nhớ ngày xưa.

Đưa Em về một đêm ướt mưa
Chỉ dám nói một câu từ biệt.
Em vô tư nào Em có biết,
Tôi chót yêu Em tự lâu rồi.

Tôi thầm yêu, chỉ thầm yêu thôi.
Dẫu vẫn biết ngày mai xa cách.
Dẫu vẫn biết tim Em giá lạnh,
Tôi vẫn yêu như kẻ cuồng si.

Chẳng chia tay, Tôi lặng lẽ ra đi.
Mang trong tim nỗi niềm nhung nhớ.
Nhớ quê hương, nhớ Em bé nhỏ,
Người tôi yêu từ thuở học trò...

Tôi dứt mình ra khỏi giấc mơ.
Lặng lẽ sống như bao người sống.
Giữ trong tim nỗi niềm rung động,
Hình bóng Em mưa ướt ngày xưa.


Hà nội, tháng 4/2001





Người đàn bà đi qua đời tôi


Em lặng lẽ đi qua đời tôi
Khi cơn mưa dai dẳng vẫn rơi
Quán vắng lặng, tách cà phê nguội
Đành chia tay mà lòng tiếc nuối.

Em đâu phải người đàn bà yếu đuối?
Chỉ vì tôi đã đam mê nông nổi
Chỉ vì tôi không thể nói dối
Nên Em đã đi qua đời tôi.

Em lặng lẽ đi qua đời tôi
Để lại tôi một mình trống vắng
Lặng lẽ chờ một ngày hửng nắng
Sẽ tìm về ký ức ngày xưa.

Tôi lặng lẽ đi qua cơn mưa
Bước nặng nề ra ngoài phố nhỏ
Nụ cười Em thoáng còn đâu đó
Dẫn dắt tôi vào mỗi câu thơ.


Hà nội, ngày 13/09/2003




 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 22:01:08 bởi Nguyễn Hoàng >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9