Hoa cỏ sau mưa Những bông hoa cỏ nhỏ,
Ướt nhòa sau cơn mưa.
Những cánh vàng vẫn đó,
Rung rinh trong gió lùa.
Từng giọt mưa long lanh
Đọng cánh hoa vàng mảnh.
Mùi hưong còn sóng sánh,
Giữa chiều buông trong lành.
Rời bước xa sao đành
Tôi lặng im ngồi lại.
Nâng trên tay mê mải
Chút hương dại đồng quê.
Tiếng suối chảy vỗ về
Tiếng trẻ cười loáng thoáng.
Sương chiều buông bảng lảng
Lạnh se lòng mơ hoang.
Giấc mơ chợt rực vàng,
Vàng như màu nắng xế.
Quay bước mà như thể
Hoa vàng níu chân nhau.
Tạ từ chẳng nói đâu
Sợ làm buồn hoa cỏ.
Lời yêu đã thầm ngỏ
Hoa có giữ sắc màu.
Ôi sắc vàng hoa cỏ
Lắng đọng trong hồn nhau.
Ngày mai đồng hoang vỡ
Biết tìm hoa nơi đâu?
Hà nội, ngày 01/05/2007
R Em đi trong mưa
Ôi trời mưa, mưa như xối
Xin nghe tôi hỡi trời ơi hãy ngừng.
Xin đừng làm ướt em tôi
Bờ vai nhỏ đã lạnh run lên rồi...
...Em đi, tiếng chân rất vội
Tôi lắng nghe mà bối rối trong lòng.
Ông trời nghe thấy hay không
Cứ làm mưa mãi mà không nói gì?
Em đi, đội cả mưa đi
Ướt ngực xuân thì ướt cả tóc mai.
Đường cong, nét lượn, chân dài,
Em đi mưa vuốt ve hoài thân em.
Tôi dang đôi cánh tay mềm
Ước ao che được cho em cả trời.
Ừ mà không chỉ thế thôi
Tôi còn mang nắng sưởi môi em hồng.
Em đi, em có biết không?
Trong tôi tầm tã mưa lòng nhớ em.
Khát khao những nụ ngọt mềm
Giữa trời mưa trút ôm em trọn đời.
Hà nội, ngày 04/05/2007
Hạt mưa tình
Ước gì tôi biến thành mưa,
Vương trên mái tóc em vừa hong khô.
Để em hờn giận trách đùa:
Ông trời sao nỡ làm mưa lúc này.
Hạt tình rắc nhẹ từ mây
Mà sao ướt lạnh, hao gầy tim em?
Ngước nhìn em bước vào thềm,
Mưa tôi lặng lẽ ướt mềm dấu chân.
Hà nội, ngày 05/05/2007
Những vần thơ Anh
Lang thang và liêu xiêu
Tôi bị lôi tuột vào thơ anh – những vần thơ đáng yêu.
Những vần thơ đằm thắm với biết bao điều,
Về cuộc sống, con người, tình yêu và quê hương yêu dấu.
Giá mà tôi được gặp anh để hiểu thấu
Những vần thơ chân tình, mộc mạc sâu lắng của anh.
Những vần thơ mang tôi đến góc đời, miền quê an lành,
Nơi nước vối đậm đà hơn rượu bia xa xỉ.
Những vần thơ khiến tôi nhìn lại mình và suy nghĩ
Về những tháng năm mình đã lặng lẽ đi qua.
Những vần thơ như lửa cuốn, mượt mà
Ngập tràn tình yêu thương nơi người lính đã qua chinh chiến.
Những vần thơ dẫn dắt tôi đứng trước biển
Để thấy biển bao la mà ta quá nhỏ nhoi
Những vần thơ mang nắng xuân, hoa thắm đến muôn người
Và lắng đọng bao nồng nàn của những ngày xưa cũ.
Thơ tình yêu viết đến cuối đời cũng không đủ
Những vần thơ anh đã âm thầm quyến rũ
Bao trái tim phụ nữ và bao bạn yêu thơ.
Những vần thơ anh khiến Thế giới này đẹp như mơ.
Hà nội, ngày 07/05/2007
Che nắng cho em
Hà nội hôm nay nắng rắc lửa lên đầu.
Em có phải đi ngoài nắng thật lâu?
Đừng quên mũ, đừng dãi dầu em nhé
Anh sẽ lo, trưa dài mãi lê thê.
Hạ mới về nên còn thiếu tiếng ve
Màu phượng vĩ còn trốn đâu chưa thấy.
Ánh mắt em hay nắng lung linh vậy
Đốt trong anh ngọn lửa cũ đam mê.
Dang đôi tay muốn che mọi lối đi
Bóng mát anh trước mặt trời nhỏ bé.
Ước ao nhiều mà nào đâu có thể
Dịu lòng em trên từng bước em đi.
Cứ ngóng trông mà chẳng biết làm gì
Nắng sẽ tắt mà lửa lòng đâu nguội
Con đường nào nơi em đang bước vội
Có vương không bóng của tay anh?
Hà nội, ngày 08/05/2007
Váy ngắn phóng xe
Váy ngắn phóng xe giữa phố đông.
Gió đùa với em tung bay tóc,
Em đùa cùng gió đưa tay vuốt
Gió nghịch ngợm lùa cả vào trong.
Nắng cứ soi nghiêng má em hồng.
Nắng rát yên xe, rát cả hông.
Nhấp nha nhấp nhổm em ưỡn ngực,
Em lướt như bay em rẽ vòng.
Phố cũng ngỡ ngàng trước nét cong,
Áo ngắn, cổ sâu cứ phập phồng.
Kính đen, môi đỏ còn hở rốn
Em là “rủi ro” có biết không?
Có biết lòng em cũng chẳng chạnh,
Chân dài, giày cao mớm mớm phanh.
Ghét ghê Hà Nội đường sao xóc,
Đèn đỏ mất rồi chẳng thể nhanh.
Dừng xe thôi đành kiễng mũi chân.
Buông ánh mắt xanh sang gã gần
Như tình tứ hỏi: “... Mình đua nhé!? ”
Hắn còn ngất ngây em thả phanh!!!
Tiếng ga rồ lên em vút đi.
Để lại ngã tư xám như chì
Chàng “cảnh sát non” huơ huơ gậy
Váy ngắn vút rồi như ngựa phi./.
Hà nội, ngày 11/05/2007
Đêm Mơ Trăng...
Màn hình đây bàn phím còn đây
Mà hình bóng người đâu chẳng thấy
Vắng em rồi ta buồn biết mấy
Chỉ vần thơ nỗi nhớ đong đầy.
Trăng vẫn sáng cho dù đầy mây
Ta nhớ em dẫu tim mỏi mệt.
Gõ yêu thương mà lòng như chết
Em yêu ơi có ngóng trông ta.
Giá ngày xưa em quyết Thoát ra
Và ta cũng offline lặng lẽ
Thì tình mình giờ đây đâu thể
Nhiều buồn đau như thế bây giờ!!
Thôi cứ để ta lặng lẽ mơ.
Giữa bầu trời Em cùng sao sáng.
Vầng Trăng em sẽ treo ta lơ lửng.
Trong Thiên hà đang sáng bừng lên.
Ta gọi Em – Trăng ơi dịu hiền!
Ta thức tỉnh miền sáng Em vằng vặc.
Soi nỗi nhớ trong tim ta đông đặc
Em ru lại ta giấc mơ thần tiên./.
Hà nội, ngày 14/05/2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2007 18:52:33 bởi Nguyễn Hoàng >