Chủ Nhật Buồn
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 51 bài trong đề mục
lienhoangco 24.12.2006 23:15:42 (permalink)
0

Trích đoạn: Believe

Cho

Cho tôi tìm lại chút hương xưa
Vồn vã ngày ấy bỗng hoá thừa
Thương con bướm trắng vờn không kiếp
Thoát mộng điêu linh trên nhánh trưa

Cho tôi tìm lại hoài năm tháng
Chậm của nhanh dần phía lãng quên
Tàn phai trái tim điều không thể
Thấy. Thời gian khoát áo hớ hênh

Cho tôi tìm lại sen một thủa
Hồn nhiên quỳ khóc giữa sông buồn
Theo đêm đếm lệ giun dế túa
Ngụp lặn trong mình đến là thương...



NHẬN

Trên nhánh sen vẫn thấy hình công chúa
Nhởn nhơ bay cánh bưóm lập loè,
Tự nhiên ngữa rồi nâng lên 'không ngại'.
Ta buông hồn để mặc cái xiêm em
Lộng lẫy quá trên trên cao xưống tận
bướm lập loè nhắp nhắp cánh lên lên
Trong ái lực hình như ta đón nhận
từ đằng xa dòng ái ai Bi.

HLC.
#31
    Believe 25.12.2006 08:42:32 (permalink)
    0
    Mùa Xa
     
    Con bướm trắng vỗ cánh về phía mộng
    Huyền hoặc mơ, cuộc hạnh ngộ tình cờ
    Và xa nhau như muôn điều phải lẽ
    Có thể nào ta gói khát vào thơ

     
    Nốc cho say, nụ cười anh vạn kiếp
    Sợi men nồng buộc cánh chuếnh choáng ta
    Ly rượu đỏ bóng hình ai đáy cốc
    Sủi bọt lên đồng vọng khúc nhạt nhòa

     
    Không nhớ nỗi gương mặt anh một thủa
    Chớp mắt lìa thời quá vãng xa xăm
    Em đơm xót nhánh môi bần bật khóc
    Mỗi mùa qua thiếu phụ mỗi mùa xa

     
    Vay tuổi đời cho già thêm hăm mốt
    Nhạt nhẽo ta theo năm tháng vơi dần
    Khi con nhớ bay vào nghìn dặm khuất
    Đắm đuối thèm một dốc vắng dừng chân

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 19:54:22 bởi Believe >
    #32
      Believe 25.12.2006 08:45:33 (permalink)
      0
      Trong Ca Bin Điện Thoại
       
      Trong ca bin điện thoại
      Ồn ả bên kia
      Lặng lẽ bên này
      Phút giây và ống nói
      Giọt nghẹn ngào bần bật trên tay
      Nhớ anh
      Nỗi nhớ quắt quay
      Em bơi như cá cần nước trong ca bin điện thoại
      Giọng anh đều đều xoá nghìn trùng ngút ngoáy
      Yêu thương thật gần dẫu khoảng cách rất xa
       
      Em vụng về buông bàn tay anh ra
      Và thế là dại khờ đánh mất
      Giá của hạnh phúc bao giờ cũng đắt
      Nước mắt càng không giữ được tình yêu
       
      Trong ca bin điện thoại vào một buổi sẫm chiều
      Em lặng yên cho tim mình lên tiếng
      Đầu dây bên kia
      ... Tút tút không ngừng ...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 19:53:08 bởi Believe >
      #33
        lienhoangco 25.12.2006 17:12:26 (permalink)
        0

        Trích đoạn: Believe

        Mùa Xa

        Nốc cho say, nụ cười anh vạn kiếp
        Sợi men nồng buộc cánh chuếnh choáng ta
        Ly rượu đỏ bóng hình ai đáy cốc
        Sủi bọt lên đồng vọng khúc nhạt nhòa

         


        Phải chén ly bôi.

        CHưa hẵn đã ,
        Chưa về xa đâu nhé,
        Cạn mùa vàng , hề chưa dấu ái ân
        *  *
          *
        Nâng một ly,
        Uống cạn một ly
        ...Một nữa nhé
        dẫu xa xa cách trở
        Vạn lần sầu mãi nhớ ngàn sau.
        *   *
          *
        Trong đáy cốc em là con chim ngọc
        Ta nâng sầu định ực vào sâu
        ..
        Và như thể hồng hoang tim tím sắc
        Ngựa về đồi nằm chết như tranh (á ha.!!)

        Ta nhắm chặt hai hàng mi giam xuống
        Để nhìn ra màu tim tím ấy hương xưa

        HLC.

        #34
          Believe 25.12.2006 19:01:21 (permalink)
          0
          Tưởng Như
           
          Tưởng như ta đã không còn nhớ nữa
          Chuyện ngày xưa, năm tháng lãng quên rồi
          Chiếc hài lạc tìm hoài tay hoàng tử
          Em mãi là cô bé Lọ Lem thôi
           
          Tưởng như ta ủ đêm vào trong tóc
          Bờ môi ai khao khát xoay vần
          Ai có ngờ sầu lạc vào mắt ngọc
          Mõi bóng chiều ray rứt bâng khuâng
           
          Mai em xa, tưởng như người chợt nhớ
          Chợt buồn, chợt thổi chút hư không ?
           Mai em xa, Ừ hẳn rồi...không khóc
          Ừ sẽ cười, ừ sẽ ...mai em xa...
           
          Đỗ Ngọc
           
          #35
            Believe 25.12.2006 19:04:39 (permalink)
            0
            Mùa Cong
             
            Yêu sao những con đường đầy dốc
             
            Sự ngoằn ngoèo luôn cho em cảm giác thú vị
             
            Giống như anh - chàng trai mang quả tim hình tam giác
             
            em mong manh dễ vỡ là thế, như rằng chỉ một nhọn thôi đủ để tứa máu em rồi
             
            vậy mà anh những ba nhọn. Mê muội vẫn dẫn em đi, em lao vào anh với tốc độ của một cái nháy mắt không kịp nhắm. Và, anh ơi ! Em bơi ngược tâm hồn mình để mà khao khát, để mà yêu người tha thiết, để mà ngưỡng vọng
            hiện thực không mơ.
             
            Yêu sao những con đường đầy dốc
             
            Lá vàng. Hoang hoải. Mùa cong
             
            Bình yên ơi, mi chừa lối ta không ?
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 20:09:23 bởi Believe >
            #36
              Believe 26.12.2006 19:45:55 (permalink)
              0
              Gió Có Làm Quên.

              Những ngón tay giấu vào ngăn tủ
              Giữ nhớ giùm ai một mùi hương
              Con thơ nhẩy múa mờ mắt mộng
              Chữ, nghĩa tơ vò rối tình sương

              Tóc vắn then cài bên bậu cửa
              Bẻ nhánh xuân thì gởi cho đông
              Sợi buồn lấp ló trong ánh mắt
              Rơi rớt tuổi mình vào hư không

              Nắng về chín ửng hồng đôi má
              Hỏi với chim muông vọng gió ngàn
              Vỹ hùng dáng núi vời vợi thế
              Gió có làm quên cuộc lỡ làng ?

               
              Đỗ Ngọc
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 19:48:52 bởi Believe >
              #37
                Believe 26.12.2006 19:50:33 (permalink)
                0
                Tản Mản Ngày
                 
                Bằng một động tác chậm rãi, nàng bật Comps lên và cùng với thói quen thường nhật, đảo một vòng qua các trang web. Thở dài đánh sượt, chẳng có từ nào thể hiện đúng tâm trạng nàng lúc này ngoài: Chán. Phải, đến là chán. Một ngày nữa lại gần trôi, nàng tự hỏi : Ngày mai...
                 Giở trang kỷ niệm của ngày còn anh, nàng lục lọi, cố vớt vát hòng tìm kiếm một cái gì đó. Nhưng, bất lực. Mỉm cười, ừ thôi... Âu là... Bất giác, nàng nhớ tới những cánh én đang làm tổ trên mái vòm ở sân vận động vào một ngày chủ nhật nọ mà nàng đã nhìn thấy. Ừ rồi đông sẽ là lập xuân. Xuân bao mùa xuân qua, xuân bao mùa xuân già ? Và ta, ta bao mùa là xuân ?  Chạm đông để rồi tưởng xuân, nàng cười cho sự ngớ ngẩn của chính mình. Nhưng, giữa cái thế giới hổn độn này liệu rằng có thể phân biệt đâu là ngớ ngẩn đâu là không ngớ ngẩn ?  Trộm tiếng thở dài thân quen của ngày tặng cho ngày. Nàng biết, mình đang ... muốn gào thét, một lời đủ để Lặng Im.  Đỗ Ngọc
                #38
                  Believe 28.12.2006 19:20:05 (permalink)
                  0
                  Rỗng
                   
                  Mùa gió chướng
                  Léo lắt những nhành hoa lẳng lơ phiếm bốngMuối trong biển mặnSót dấu đời đang oằn oại hồi sinh  Chuyện chúng mình Trầu cau chưa thắm Vôi pha màu cămTích xưa gói trọn trong cái bậm môi đau điếng Tô son trét phấnHồng nhan như con ong vò võKhông chích mà đau Rỗng quá tayRỗng ngang vaiRỗng gió chướng hoài thaiTình. 
                  #39
                    Believe 28.12.2006 19:23:29 (permalink)
                    0
                    Một Ngày Cho Lẻ Giản Đơn
                     
                    Em vò nỗi đau trong tay
                    Ném vào đám lửa
                    Cháy đi
                    Hãy cháy đi
                    Chừa thanh thản ở lại
                    Bình yên

                    o O o
                    Ôi! Con đàn bà trong em
                    Điêu thuyền đến thế
                    Để thơ không kịp
                    Thuần !
                     
                    Ngập ngụa trong cơn say chực tràn hơi thở. Ta ứ hự ta bằng dao cắt thây người. Những lằn da nát bét thối rửa sau một đêm giông hoang bù khú, ta gội mình trong mớ hổn độn chẳng là ta.
                    Ta mong gì thế kia ? Ta khát gì thế kia ? Tia sáng lóe toét màn đêm chừa lại: Yên bình !
                    Ta mong một điều không có thật. Bởi ta, nào chấp nhận Bình Yên.
                    Dội ngày
                    Vác nắng ra phơi
                    Con buồn chữ nghĩa đậu rồi lại bay
                    Ôi sao mà yêu thế những mùa màng vàng vọt, như tay anh đêm tối vọng về. Khói thuốc bay hoang hoang triền nhớ. Ly rượu đầy, im lặng và im. Mê lầm gióng tiếng chuông canh. Tình đầu thoát xác mộng dầu dầu rơi.
                    Mắc cạn ta trong chính đắm đuối mình.
                    #40
                      Believe 02.01.2007 19:24:07 (permalink)
                      0
                      Nơi Nỗi Nhớ Bắt Đầu
                       
                      Nỗi nhớ bắt đầu nơi có gió
                      Có anh và thung lũng hoa vàngChở oan khiên trên cánh đồng hoang phếCùng đinh mình trong chính nỗi ly tan Nỗi nhớ bắt đầu nơi có mộngMụ mị nhau bằng hời hợt môi cườiEm lẳng lặng hốt tình xưa anh vỡĐông đương về đông tê buốt vòm môi Nỗi nhớ bắt đầu nơi xa vắngTrượt bình yên trên cánh sâm cầmChim bay mãi về phương trời vô địnhEm hoá mình thành sỏi đá trăm năm 
                      #41
                        Believe 02.01.2007 19:26:19 (permalink)
                        0
                        Tàn Đêm
                         
                        Cô ngồi đó, im lặng và chờ một sự phán xét.
                         Mưa giăng kín ô cửa. Những giọt nước thi nhau rượt đuổi cạn cùng. Cô nhìn...nhàn nhạt.  Một chiếc lá chớm vàng đầu cành oằn mình trước gió. Những tán cây, sau bão, khất trơ. Vậy là, chiếc lá cuối cùng, ở lại và chống chọi. Bao lâu nữa, cho một sự lìa đời ? Ý nghĩa không cho một sự sống ? Gác vẩn vơ vào góc, cô thở dài nhè nhẹ.  Căn phòng tối om. Lâu lâu, ánh chớp từ đằng xa quét ngang qua người cô. Nhúm ánh sáng ít ỏi ấy, đủ để soi vào khuôn mặt với những cơ xơ cứng lại. Méo mó ánh nhìn, khô khốc bờ môi. Ngày mai, cô vẽ ngày mai ra giấy. Bất thình lình, dựng phắt người dậy, túm cây kéo, cắt vụn những thứ ấy đi. Mồ hôi thánh thót đầy người, đầy trán, chúng đổ tràn xuống mắt, môi. Đêm gióng lên thứ thanh âm chói tai đến lạ lùng. Chúng được phát ra từ hơi thở gấp gáp chồng lên hơi thở gấp gáp. Hỗn hển, hỗn hển... Vội đưa ngón tay ngà ngọc, bật On. Cô lần tìm một chút gì đó... 
                        Mưa soi dấu chân em qua cầu
                        Theo những cánh rong trôi mang niềm đau.

                        Xin giữ trong mắt lệ, xin giữ trong mắt lệ
                        Nhòa theo từng gót chân người trông

                        Mưa âm thầm buổi chiều thổn thức
                        Sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa
                        như em khóc hồn nhiên
                        Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở
                        Em thấy không cõi đời vô vọng.

                        Dù một khoảng khắc sớm phai tàn
                        Và lệ em rớt trên môi nhạt
                        Đôi mắt em rất buồn, đôi chúng ta rất buồn
                        Vạn câu tình cũ, xin gửi cho đời...
                         Đổ sụp người xuống.Rớt rơi, chông chiêng chông chiên, tàn đêm. Phía ngày, dần sáng. 
                        #42
                          Believe 06.01.2007 10:47:45 (permalink)
                          0
                          Hái

                           
                          Hái nhánh nắng gởi về phương ấy
                          Một chút mơ một chút mộng đá vàngĐời tất bật một vòng ta ngoảnh lạiBước chân mình chạm vào chấm ly tan Hái nhánh tủi gởi vào quên lãng nhớLạt lẽo thơ lạt lẽo nụ môi cườiCó những đêm ta ngồi chờ trời sángThấy bóng mình theo bóng tàn đêm rơi Hái nhánh khóc cho ngập tràn cung oánKhàn thanh âm tiếng lịm tắt dần dầnTa khật khưởng bước vào mộ địaNắp quan tài đóng lại những phù vân
                          #43
                            Believe 06.01.2007 10:50:17 (permalink)
                            0
                            Mê Với Những Cơn Mê
                             
                            Tình yêu cần lắm niềm tin. Chỉ một phút yếu lòng khiến cho trượt dài trên mê lộ lầm than.
                             Nó và Hân gây nhau vì cái tôi cá nhân cỏn con của hai đứa. Rằng Hân buộc nó phải như thế này như thế nọ để thích hợp với nề nếp gia phong của họ tộc anh hơn. Nó cong cớn vành môi thì thầm mà như thét. Nó chẳng phải con búp bê chờ lên giây cót và thực hành mọi mệnh lệnh theo chương trình đặt sẵn. Sau một hồi, dùng dằng dây dưa. Hân đưa nó về và chẳng nói thêm lời nào. Nó chẳng buồn chẳng vui nhưng chẳng thể nào cười nỗi dù rằng cảm thấy rất buồn cười. Ngày xưa, Hân nói với nó Hân yêu là yêu cái chân phương phát ra từ nó. Vậy mà, giờ đây vì cái chân phương đó khiến nó và Hân phải khốn đốn như thế này. Nó chẳng xem là khốn đốn, khó khăn hay thử thách. Mọi việc với nó đều rất bình thường. Dường như, sự thích nghi khiến cho con người ta bình thản như rằng phải bình thản ?  Ngồi sau xe, vòng quanh qua những con phố quen thuộc. Nó định nói một cái gì đó với Hân nhưng thôi im lặng thế này có lẽ hay hơn.  Về đến nhà, nó cứ để nguyên bộ mặt được trang điểm kỹ đến từng mi li mét mà đổ vật ra giường. Nó xinh. Nó thừa biết điều đó. Nhưng dạo gần đây mắt nó dường như thiếu nước ? Long lanh chẳng được dù nó biết lòng nó ướt bươm. Nó thẩn thờ rút chiếc điện thoại ra và tìm con số quen thuộc. Ít phút sau, Khôi đã có mặt trước dưới giàn hoa giấy nhà nó cùng bó hoa tươi. Khôi là thế, lãng mạn đến choáng ngộp. Hương hoa chẳng quyến rũ nó được lâu. Nó thay vội chiếc áo và rồi lại loanh quoanh phố cùng Khôi. Bình yên với nó, giờ đây chỉ là con số không to tướng. Những giọt mưa nhẩy chân sáo xượt qua mặt rơi vào đuôi mắt. Mưa hay ... ? Nó im lặng. Khôi im lặng. Phố im lặng... Những con người gồng mình trên chiếc xe tránh rét vội vã hơn. Chậm rãi Khôi thả thì thầm vào gió: " Về nhà anh nhé ". Im lặng cũng như là đồng ý. Đêm xạ hương với những cơn mê. Nó giận mình. Nguyền rủa mình. Tại sao lại để xảy ra chuyện đó ? Gội mình hơn ba tiếng đồng hồ dưới vòi tắm hoa sen. Cảm giác dơ bẩn chẳng thể nào tẩy rửa sạch. Nó liếm láp làn da khét bỏng mùi đàn ông. Muốn cắn phập cho chảy tràn máu ra. Những ảnh mờ đan xen qua tuồng ký ức. Nó vùi mình vào đấy mặc cho day dứt hồ hởi lên ngôi.  Có tiếng gõ cửa. Giọng mẹ nó đều đều:  - Tối qua Hân phone tìm con. Mẹ bảo con đi ngủ rồi. ... - 2h sáng mẹ thấy thằng bé làm gì đó trước cổng nhà mình.  Chưa nghe hết lời mẹ nó phóng thẳng ra khỏi phòng. Nó như quỵ người xuống. Một nhành hoa linh lan e ấp nụ. Nhói lòng, nó khóc như điên.  
                            #44
                              Believe 02.06.2007 21:56:54 (permalink)
                              0
                               
                              Xin ngày bình yên như thể...
                               
                              Xin sông những dòng nước mắt
                              Ngọt ngào em thơ ngây thơ
                              Để khi trở về hiện thực
                              Ngõ là tất cả huyền mơ
                               
                              Xin ngày bình yên như thể
                              Tháng năm tiễn nắng vào mùa
                              Nửa miệng em cười duyên thế
                              Ướt đằm mắt mộng xa xưa
                               
                              Xin phút giây dung dị lá
                              Cuối cùng của một mùa thu
                              Lời là mộ hoang đất lạ
                              Đắp cao những nấm sa mù...
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 51 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9