Như là giấc mơ qua...
Thuyền trăng
Hẹn anh nhé trên bến mơ em đợi
Sẳn sàng rồi rượu ấm với tình thơ
Đêm ướp mộng ánh trăng vàng dịu vợi
Dòng sông dài lờ lững một thuyền mơ
Nghe róc rách sóng hôn bờ nhè nhẹ
Tiếng muôn trùng khe khẽ hát tình ca
Tiếng thơ rung dìu dặt dưới trăng ngà
Em say ngất tim ngập tràn mộng mị
Tay anh đó, là mái chèo rẽ sóng
Đưa em xa phiền luỵ đến bờ thương
Em không muốn trở về bên cuộc sống
Đầy lo toan và trắc trở vô thường
Trái tim anh là căn nhà thật ấm
Ngăn gió mưa từ ngàn dặm kéo về
Ấp ủ em trong hương nồng rất ngọt
Hạnh phúc nầy em thấy giữa cơn mê
Em nhắm mắt tưởng nụ hôn gần lắm
Xuống môi mềm đem giấc ngủ bình yên
Và trong mơ em nghe hết ưu phiền
Tim rộn rã một tình yêu đằm thắm
Hẹn anh nhé, bến mơ em ngồi đợi
Anh nhớ về... đừng phiêu bạt trời xa
Thuyền có thơ và rượu chuốc say ngà
Trăng rất sáng... giấc mơ dài êm ả... TrúcGiang R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.12.2006 12:07:56 bởi TrucGiang >
Thuyền tình ai đậu bến mộng mơ
Đợi chờ Khóm trúc bên sông thơ
Gợi bao thương nhớ tràn thương nhớ
Trúc kia vẫn hướng về theo gió
Sóng lặng tìm hôn bờ cát vắng
Gió khua rì rào khóc tiếng yêu
Đợi chờ anh mãi như Tô Thị
Chờ bóng anh về ghép tiếng thơ
Chào weocom TrucGiang đến vui với vưồn thơ vntq nha.. chúc vui và thơ đều tay nè!
Hẹn anh nhé trên bến mơ em đợi
Sẳn sàng rồi rượu ấm với tình thơ
Đêm ướp mộng ánh trăng vàng dịu vợi
Dòng sông dài lờ lững một thuyền mơ
Hoài mong thời gian lặng Niệm khúc thơ yêu kiều Tình chờ người xa vắng Thơ vẹo bóng ngã xiêu... Thơ nói người có hiểu Tình ơi em đợi chờ Niệm mặc trần gian lối Hoài thương bóng ngã xiêu
Chợt còn... chợt mất Bởi nước mắt vẫn muôn đời mặn đắng
Rớt trong thơ phảng phất vị yêu hờn
Điệu vần rung rưng rức lịm hồn đơn
Khung trời mộng chợt lùi xa thăm thẳm
Chưa ra khơi mà thuyền mơ đã đắm
Nụ xuân tươi chưa hé được bao ngày
Rượu ân tình chưa biết vị nồng cay
Trong một thoáng chỉ mơ màng tưởng niệm
Từng góc phố vẫn còn in kỷ niệm
Không gian buồn quyện ngát hương cà phê
Đêm trăng xưa dìu dặt khúc say mê
Theo dâu biển đổi dời… nay đã mất
Giọt lệ thấm môi mình nghe rất thật
Góc trời xa dần lắng bước chân người
Chia hai bờ …lạc lối kiếp nầy thôi
Mình không gặp bởi đời muôn lối rẽ
Tháng ngày qua vẫn đi về lặng lẽ
Phố bừng vui ta hờ hững bên đời
Có nụ cười vừa chợt nở đây thôi
Rồi bỗng tắt xót xa niềm ly biệt
Nuốt giọt đắng nghẹn ngào ai có bíết
Nát tim đau mong nhớ đến nao lòng
Lá vàng khô ngập lối trải bao đông
Chờ một sớm xuân tràn lên vạn vật… TrúcGiang
:: Bài thơ đưa vào TV ::
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2006 07:40:26 bởi Viet duong nhan >
Trăng lặn... bờ xa... thuyền lạc bến Vần thơ rũ rượi rớt trên sông Tay chèo em mỏi buông chìm mộng Mai nếu... anh về... cảnh vắng không...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2006 07:46:58 bởi Viet duong nhan >
Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT
Chào weocom TrucGiang đến vui với vưồn thơ vntq nha.. chúc vui và thơ đều tay nè!
Hẹn anh nhé trên bến mơ em đợi
Sẳn sàng rồi rượu ấm với tình thơ
Đêm ướp mộng ánh trăng vàng dịu vợi
Dòng sông dài lờ lững một thuyền mơ
Hoài mong thời gian lặng
Niệm khúc thơ yêu kiều
Tình chờ người xa vắng
Thơ vẹo bóng ngã xiêu...
Thơ nói người có hiểu
Tình ơi em đợi chờ
Niệm mặc trần gian lối
Hoài thương bóng ngã xiêu
Cám ơn Băng Nguyệt đã khích lệ...TG sẽ cố theo các bạn để học hỏi.
TG
Khúc đoạn tình
Phải đâu hạnh phúc nhờ tiền
Mà đem đánh đổi lương duyên, ruột rà…
Thuở mới yêu nhau hẹn bạc đầu
Kiếp nầy gắn bó đến ngàn sau
Leo ghềnh chân yếu nương tay vững
Lội thác sức mòn tựa vóc cao
Trời nhỏ chung đôi xây hạnh phúc
Đường dài sánh bước vượt gian lao
Trái tim nở rộ hoa ân ái
Ai nghĩ có ngày lại vỡ đau
Đau vỡ tâm hồn mộng rã tan
Đêm nằm thao thức lạnh canh tàn
Kề bờ sông hận người tê tái
Rớt đáy vực sầu kẻ oán than
Chán ghét không buồn đưa mắt ngó
Thờ ơ chỉ muốn thoát tơ ràng
Bao năm hương lửa giờ vô nghĩa
Cạn suối yêu thương nát đá vàng
Vàng đá phôi pha giữa bão đời
Ngược dòng rung cảm bến ngăn đôi
Nơi kia lấp lánh chân tròi mới
Chốn nọ lung linh ánh nguyệt ngời
Rũ áo giã từ câu thệ ước
Quay lưng đoạn tuyệt khúc giao bôi
Trong lòng muốn thoả niềm khao khát
Vùng khỏi mưa giông… tiếp sóng dồi
Sóng dồi thuyền đắm dạt lênh đênh
Tổ ấm ngày nao trôi dập dềnh
Lạnh lẽo tràn vào không thế chắn
Thê lương chụp xuống khó bề nghênh
Đành thôi gia sản đem lường tính
Còn lại ruột rà bỏ mặc ênh
Hai nửa hồn chia hai thế giới
Bứt tơ hồng, dứt nợ ba sinh
Dứt nợ ba sinh một chữ Tiền
Ân tình phủi sạch, hết nhân duyên
Người ôm tham vọng xây lầu các
Kẻ mộng hư danh đuổi bóng huyền
Hụt hẫng con thơ không chỗ tựa
Bơ vơ đời trẻ vắng lời khuyên
Trí non sớm nhuộm màu u ám
Hai đấng sinh thành hưởng thú riêng.
TrúcGiang R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 19:39:20 bởi Viet duong nhan >
… Thì thôi Tại mình khờ quá… thì thôi Sao chèo thuyền mộng ra khơi biển sầu Rã rời nhặt mảnh trăng thâu Ánh vàng nay đã thay màu biệt ly Tại mình khờ quá…. làm chi Tình mong manh khói,chỉ ghì đau thương Mây bay gởi khúc đoạn trường Gió về dù vướng tơ vương cũng lờ Tại mình khờ quá… ơ hờ Vỡ tim ngã gục bên bờ ưu tư Hồn sa vũng tối mịt mù Trần ai còn tiếng thiên thu thở dài Tại mình khờ quá … nếm cay Đường đi trắc trở tách hai bến bờ Gặp nhau buồn rũ cơn mơ Nhớ nhau tìm đến vườn thơ lạc loài Tại mình khờ … cứ mơ hoài Xây lầu mộng thắm miệt mài bên nhau Ai ngờ chỉ chuốc buồn đau Lầu xây trên cát tan vào lệ cay Tim mình nát xước ngàn gai Thèm sao hơi ấm bờ vai cất buồn Mà đời ghềnh thác chẳng suông Nên xuôi hai đứa ngược đường lướt qua… Trúc Giang R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 19:43:23 bởi Viet duong nhan >
Chiều lang thang Lang thang suốt buổi chiều nay
Qua con đường cũ nhớ quay quắt hồn
Đâu đây còn dấu nụ hôn
Còn nghe hơi thở xôn xao đất trời Bóng hình tưởng đã xa vời
Tháng năm mưa gió cuộc đời cuốn đi
Chiều nay bỗng lại thầm thì
Ngày xưa…ngày xửa…ước gì ngừng trôi Ước gì mình hết đơn côi Bước chân quấn quýt suốt đời bên nhau
Hàng cây bóng lá ngày nào
Còn cười mình lén hôn nhau vội vàng Không gian thơm ngát nồng nàn
Lời tình anh rót ngọt tràn tim em
Đan tay suốt buổi chiều êm Đường sao ngắn quá… sao đêm chóng về Cùng nhau chung cốc cà phê
Nghiêng nghiêng mái tóc em kề vai anh
Bao nhiêu là giấc mộng lành
Em chưa từng nghĩ mong manh tình mình Dòng sông êm ả yên bình
Trời trong nắng ấm chiến chinh qua rồi
Em vừa lạ lẫm trường đời
Là vừa tiễn cánh chim trời vút bay Chén chè thơm ngát chiều nay
Ngày xưa hai đứa chia hai thổi giành
Cố tình anh cúi thật nhanh
Trộm hôn lên má, em đành…ngẩn ngơ Anh bảo em- đừng có…khờ
Con trai xấu lắm…chỉ chờ thế thôi
Không tin… em liếc anh cười
Đố anh hôn được mắt môi mới tài Chè thơm bỗng thoáng hơi cay
Rưng rưng kỷ niệm bóng ai chợt gần
Chiều rơi nỗi nhớ lan dần
Đường dài thăm thẳm …tần ngần bước chân. Trúc Giang r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 19:45:07 bởi Viet duong nhan >
Chợt còn... chợt mất Bởi nước mắt vẫn muôn đời mặn đắng
Rớt trong thơ phảng phất vị yêu hờn
Điệu vần rung rưng rức lịm hồn đơn
Khung trời mộng chợt lùi xa thăm thẳm
Chưa ra khơi mà thuyền mơ đã đắm
Nụ xuân tươi chưa hé được bao ngày
Rượu ân tình chưa biết vị nồng cay
Trong một thoáng chỉ mơ màng tưởng niệm
Từng góc phố vẫn còn in kỷ niệm
Không gian buồn quyện ngát hương cà phê
Đêm trăng xưa dìu dặt khúc say mê
Theo dâu biển đổi dời… nay đã mất
Giọt lệ thấm môi mình nghe rất thật
Góc trời xa dần lắng bước chân người
Chia hai bờ …lạc lối kiếp nầy thôi
Mình không gặp bởi đời muôn lối rẽ
Tháng ngày qua vẫn đi về lặng lẽ
Phố bừng vui ta hờ hững bên đời
Có nụ cười vừa chợt nở đây thôi
Rồi bỗng tắt xót xa niềm ly biệt
Nuốt giọt đắng nghẹn ngào ai có bíết
Nát tim đau mong nhớ đến nao lòng
Lá vàng khô ngập lối trải bao đông
Chờ một sớm xuân tràn lên vạn vật…
TrúcGiang R
Bài Họa: Dòng sông kỷ niệm
Lần đầu Má cho ăn canh rau đắng
Có được đâu rơi nước mắt dỗi hờn
Mái lá nghèo cơm một món độc đơn
Nghe nghèn nghẹn Má dấu buồn sâu thẳm
Loài rau dại của một thời mê đắm
Con dế chắt chiu chăm sóc từng ngày
Cũng bận vang lừng cũng lúc chua cay
Chúng trôi trôi mãi giữa dòng hoài niệm
Gặp bạn cũ ngày xưa bao kỷ niệm
Sớm mai ngồi nhấm nháp tách cà phê
Nhắc huyên thuyên thuở bao thứ ham mê
Không sót một ai đứa còn đứa mất
Mấy mươi năm đã bước qua đời thật
Khép cổng trường xưa đối diện kiếp người
Hợp hợp tan tan còn có nữa thôi
Biết đâu đấy sẽ lại còn lần rẽ
Ở một nơi nỗi buồn luôn lặng lẽ
Món canh rau tiếng dế gáy đầu đời
Rủ nhau về khuấy động mãi hồn thôi
Trong góc thẳm chúng được dành khác biệt
Cọng rau nhỏ bám rể sâu nào biết
Lan rất nhanh tràn ngập cã cõi lòng
Lá khép nép nằm chờ nắng hững đông
Tô canh mượt đượm tình hơn bao vật
NhàQuê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 19:50:11 bởi Viet duong nhan >
Đợi chờ… Người đi hoa héo vườn sầu Chim khuyên không hót bướm rầu không bay Xuân về trơ mấy cành mai Nụ buồn không nở chờ ai thẩn thờ Nhìn mây ,mây cũng höõng hờ Vời trông boùng nhạn ngóng chờ tin xa Rồi mùa xuân cũng đi qua Còn chăng kỷ niệm... canh tà lệ rơi Yêu thương đầm ấm một thời Xây bao mộng đẹp để rồi vỡ tan Chung đường sao quá vạn nan Rời xa cũng khó… nhớ càng chất cao Hương tàn má nhạt xanh xao Thu pha mái tóc ngày nào tơ buông Vườn mơ hoang vắng thê lương Lá vàng rơi phủ…người thương không về Mưa đêm lịm ánh trăng thề Trong lòng bão rớt cơn mê nguôi dần Nắng chiều thôi hết bâng khuâng Vì sao lạc lõng vùi thân biển buồn… TrúcGiang R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 19:50:37 bởi Viet duong nhan >
Ước gì...
Gặp nhau hết nỗi ngậm ngùi
Nhìn nhau hoà vỡ niềm vui trong lòng
Nhớ nhau đêm ngóng ngày trông
Cùng nhau mây gió thong dong bốn mùa
Mây ơi gió nhớ năm xưa
Mây thường đuổi gió đong đưa lời tình
Gió sợ quá cứ làm thinh
Lang thang đi trốn, mây rình ngoài sân
Một hôm đánh bạo đến gần
Thấy thương mây quá gió tần ngần... hôn
Thế là từ đó... mất hồn
Thế là từ đó bồn chồn nhớ mong
Mây ơi giờ có biết không
Tại mây nên gió... rối tung thế nầy
Chiều buông trên bến sông đầy
Gió buồn lặng ngắm bóng mây chập chờn
Sông sâu mây nước, sóng vờn
Thò tay gió khuấy, mây hờn tan mau
Đôi ta biết đến thuở nào
Sớm khuya khắp nẻo có nhau trong đời Trúc Giang R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 19:52:07 bởi Viet duong nhan >
Dĩ Vãng Rồi Sao
Vừa mới đây thôi em nói cười
Bỗng cơn bão dữ cuốn phăng trôi
Bao lâu vun vén giờ tiêu sạch
Dài ngắn dựng xây mất hết rồi
Có thấy cõi lòng đang bật khóc
Như dường hồn phách lạc chơi vơi
Biết còn sâu thẳm nào gìn giữ
Chút đẹp về nhau đến cuối đời
NhàQuê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2006 04:07:57 bởi NhàQuê >
Giữ mãi xuân hồng Ñeïp quaù… trời xuaân… giöõ ñöôïc khoâng?
Ñöøng cho sắc uùa traõi qua loøng Để em tha thướt khoe màu áo Dạo bước đầu Xuân dưới nắng hồng Mơ ước nở bừng muôn vẻ thắm Nụ tình lấp lánh giữa vầng dương Chờ bàn tay mộng ai dìu hái Ủ giấc xuân nồng đượm ngát hương Đêm xuân hạnh phúc mãi thăng hoa Một mối tơ lòng buộc thiết tha Hai trái tim thơ luôn quấn quýt Đôi tâm hồn nhỏ chẳng rời xa Chia nhau đời ngắn ,nghĩa tình sâu Chăm chút duyên hồng , xóa vết nâu Cùng tựa bên nhau ghềnh thác vượt Xưa sau vẫn vẹn ước mơ đầu Hoa ái trong lòng tỏa diệu hương Ngọt ngào như một đoá xuân hường Bốn mùa thắm nở thơm vườn mộng Yên ả đời nầy… nép một phương. TrúcGiang
Chiều nay... lại mhớ Gió thu bức lá xa cành
Nhưng tình son sắt vẫn dành cho nhau
Dù em chờ nhạt má đào
Trái tim nóng bỏng vẫn rào rạt thương Biết rằng đời rất vô thường
Ai gieo đau khổ miên trường làm chi
Một khung trời nhỏ nhu mì
Để anh soãi cánh thầm thì giấc xuân Ngắm cành hoa nở bâng khuâng
Nhìn con bướm lượn tần ngần nhớ anh
Trời trong bàng bạc mây xanh
Bóng hình ai đó quẩn quanh bên mình Mắt ai đắm đuối ngây tình Môi ai mĩm nhẹ lung linh nụ cười
Không gian đọng lắng muôn lời
Em chìm giữa mộng bời bời ý thơ Lá rơi vướng tóc … ngẩn ngơ Giật mình mới biết … vừa mơ đó mà
Niềm vui khoảnh khắc đi qua
Nỗi buồn rớt xuống giọt ngà long lanh…
Trúc Giang R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 19:54:22 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: