Ngày Cuối năm
Đêm qua chập chờn khó ngủ
Nửa khuya choàng dậy mấy lần
Cứ lo giờ nầy Má đợi
Trăng soi lạnh thấu mộ phần
Trên cao nhìn con lạy khấn
Mắt Má tràn đầy yêu thương
Nụ cười bao dung dịu ấm
Luôn hướng theo con đời thường
Không gian nhạt mờ hương khói
Hồn con bỗng nhẹ thóat bay
Nghẹn ngào rưng rưng ngấn lệ
Má choàng ôm trọn vòng tay
Bao nhiêu tủi hờn cuộc sống
Đường dài con một mình đi
Trái tim vết trầy đau xướt
Má xoa êm ái diệu kỳ
Ngày Xuân rồi qua mau lắm
Năm năm lặng lẽ đi về
Tết càng buồn hơn biết mấy
Từng giờ trống vắng lê thê…
Trúc Giang 01.02.08
Tranh Xuân
Hoa nở vườn xuân vẫn tỏa hương
Trần gian lẩn lộn cảnh thiên đường
Ngọt ngào lan huệ xa còn luyến
Thanh thóat mai hồng vắng mãi vương
Con trẻ cơ hàn da gội nắng
Mẹ già mòn mõi tóc pha sương
Vui buồn vụn kết màu tươi kém
Lén gởi người xem...chẳng dám chường
Trúc Giang 17.01.08
Ý Xuân
Chỉ ước mọi người nghĩ đến nhau
Chia cơm xẻ áo nghĩa nhân giàu
Vui xuân nhánh lộc bừng muôn sắc
Đón tết hoa hân nở vạn màu
Hạnh phúc mênh mông như biển cả
Ân tình xanh mướt tựa ngàn dâu
Nghèo không tủi phận sang không bạc
Chỉ ước mọi người nghĩ đến nhau
Trúc Giang 30.01.08
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2008 15:47:57 bởi Huyền Băng >
Cho Anh...
Đêm nay khó ngủ... em ru
Ngoan đi.... mai thức ..hôn bù nha Anh
Trong mê thuyền có chòng chành
Em ngồi giữ lái ...an lành qua thôi
Nhìn anh thiêm thiếp...bồi hồi
Nghe đau như thể vừa rồi anh đau
Muốn giành hết những hư hao
Chỉ chừa nụ chớm ngọt ngào xinh tươi
Chỉ mong nghe tiếng anh cười
Ấm như tia nắng mặt trời đêm đông
Sáng ngời như ánh trăng trong
Ân tình anh đó...em lòng vỡ vui
Trúc Giang
Cảm hòai Thuyền đi lạc bến chìm sông tương Khắc khỏai canh thâu nhớ lạ thường Ngắm ánh trăng soi buồn bóng lẻ Nhặt vì sao rụng chạnh niềm thương Chân trời bão rớt tan hồn phách Góc biển mưa giăng hút dặm trường Bạt cánh chim di không để dấu Còn chăng thăm thẳm cõi sầu vương Trúc Giang 10.02.08 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2008 15:45:27 bởi Huyền Băng >