Con Khô Rớt
Mở bịch tôm khô sang keo đựng
Vài con” bất phục” rớt trên bàn
Kể như công thưởng vui vẻ hưởng
Răng già trệu trạo ngon hết can
Có dù rớt đất ta cũng lượm
Tiếc chổ từ xa gởi qua đây
Tôm cá nơi nào mà chẳng có
Thương sao bên đó nhớ bên nầy
Chiêu ngụm trà lài sẳn “đưa cay”
Mới đó thời gian vun vút bay
Nhớ thuở thương hồ thầy đệ tử
Ra vàm ghé bến khắp Miền Tây
Nhóm bếp nửa đêm nấu ấm trà
Lục lạo lon đường mới nhớ ra
Hồi sáng lại quên mua bánh kẹo
Tôm khô thắc ngặt được quá là !
Hồi xưa “tẩu quốc” có vậy đâu
Mắm sống bần chua cũng nuốt nhầu
Ngư ông bày vẽ trà buổi sáng
Tôm khô, chưa chắc dễ “dân giàu”
Nay viết bài thơ như nhắc lại
Miền quê cũng lắm thú ăn chơi
Khô lân chả phụng chà, cao quá!
Quanh quẩn vườn sông đủ sướng đời
NhàQuê, 21-08-08 Phải không...
Trà thơm bén vị ...tôm khô
Hưong quê gợi nhớ tựa hồ đâu đây
Bạn bè thân thích vui vầy
Răng long đầu bạc chừng nầy vẫn như...
Nhấp vào cỡi mối sầu tư
Mở trang ký ức đã nhừ tháng năm
Con tôm khô rớt kêu thầm
Tình sông tình nước thắm đằm biết bao
Thuyền trôi chở ý dạt dào
Đưa người về với thuở nào ngược xuôi
Thương hồ lang bạt xa xôi
Khi lên ...bục giãng lúc ngồi ...rửa tai
Bây giờ nhắc lại như say
Bần chua mắm sống thèm...nay đâu tìm
Lâu rồi kỷ niệm nằm im
Mà con khô rớt làm tim bồi hồi
Trúc Giang. 22.8.08
Thơ Anh Thơ anh nhóm lửa đêm đông
Làm tan băng giá gọi hồng nắng lên
Đường dài bớt nỗi chông chênh
Vực sâu vẫn giữ lòng bền không nao
Khi em cuộc sống đảo chao
Lần tìm về giữa ngọt ngào vườn mơ
Tiếng ru ấm áp vô bờ
Lời ru tựa sợi dây tơ buộc ràng
Góc trời xa… nhớ mênh mang
Tin yêu vời vợi gởi ngàn mây chan
Bóng chiều râm mát dịu dàng
Giữa dòng xuôi ngược giương tàng tỏa che
Em thường khuya… lắng hồn nghe
Hương theo gió nhẹ bên hè thoảng qua
Chở ân tình… chở thiết tha
Sang đây đắp mộng… phong ba ngăn ngoài…
TrúcGiang
(Lục Bát Cho Anh)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2008 01:24:47 bởi TrucGiang >