Như là giấc mơ qua...
Ví Dụ...
Nếu mai thức dậy thấy vườn không
Vắng tiếng chim ca thiếu nụ hồng
Cây cỏ chờ mưa thoi thóp thở
Bướm hoa nhớ nắng thẩn thờ mong
Đường quanh trơ lạnh chân mờ dấu
Lối phủ mù sa hương nhạt nồng
Chắc hẳn lòng mình đau đớn lắm
Mà thôi... ai xé dãi tâm đồng...
Trúc Giang 20.3.09
Nhập Dòng...
Như vừa trầm mát dưới sông
Như vừa phơi nắng trời trong trên đầu
Như vừa trút cạn nỗi sầu
Như vừa mở cửa ngạt ngào hương hoa
Vì Em buồn đã trôi xa
Vì Em tay khéo kết hoa đan tình
Vì Em một tập sách xinh
Vì Em đang trải lòng mình thành thơ
Nếu không ngày đó tình cờ
Nếu không kiếp nọ hẹn chờ nhân gian
Nếu không trăng uyển mơ màng
Nếu không ...chắc sẽ buồn chan ngập hồn
Nên ngày mở mắt...Cảm Ơn
Nên ngày rộn rã giận hờn yêu thương
Nên ngày mọc nhánh uyên ương
Nên ngày khắc dấu lạ thường lên tim
Hẹn nhau có lạc nhớ tìm
Hẹn nhau chia xẻ nỗi niềm dẫu chi
Hẹn nhau gìn giữ những gì
Hẹn nhau dầu chẳng... chẳng di đổi dời
Thương sao bóng lẻ bên đời
Thương sao gặp khó cho lời nhủ khuyên
Thương sao quá đỗi quá hiền
Thương sao thao thức từng đêm vui buồn
Có khi nóng giận điếng hồn
Có khi nhung nhớ như không thể nào
Có khi lòng trĩu cơn đau
Có khi sóng sánh nhiệm mầu đưa sang
Lòng tin vào những nồng nàn
Lòng tin có thật muộn màng dấu yêu
Lòng tin mất mác đã nhiều
Lòng tin tìm gặp được điều ước mong
Trời thơ đâu chỉ đôi dòng
Trời thơ mây ửng bềnh bồng xưa sau
Trời thơ ướp mật tình trao
Trời thơ biến cả chiêm bao thành ngày
Nầy thuyền gặp sóng lắc lay
Nầy đời hụt hẫng vùi cay nuốt sầu
Nầy chân kề mé vực sâu
Nầy bàn tay đỡ lo âu vỗ về
Từ trong hơi ấm tràn trề
Từ tim khép lại say mê điệu vần
Từ đêm ngóng đợi bâng khuâng
Là Từ khi ấy ta gần biết bao..
.Trúc Giang 26.3.09
(Lục Bát Cho Anh)
Xin Đừng Lấy Mất Khoảng Trời...
Thường khi chim hót có đôi
Vườn chan nắng ấm mây trôi bềnh bồng
Góc sân bum búp nụ hồng
Bướm dang cánh mỏng hoa lòng hé tươi
Sáng nay vắng bóng nụ cười
Cành trơ gió lặng đâu rồi tiếng oanh
Tơ vàng buổi sớm mong manh
Sắc xuân đượm thắm giờ xanh xao nhiều
Lưa thưa bụi cát như trêu
Không vương trên áo mà khêu giọt buồn
Đưa tay giấu ngọn triều cuồng
Xô vào cõi vắng đừng tuôn vào đời
Để còn đâu đó khoảng trời
Để vườn cổ tích còn ngời ánh trăng
Để hoa đơm kín chỗ nằm
Để em còn lắng bổng trầm điệu thơ...
Nhé Anh...
Trúc Giang 03.4.09
(Lục Bát Cho Anh)
Không...Không...
Khi không quàng gánh ưu phiền
Để đêm thao thức không yên chuyện người
Không còn bóng dáng nụ cười
Sớm mai không thấy mây trời rất xanh
Sao không tắm suối trong lành
Đừng cho gió đẩy tròng trành thuyền mơ
Nhớ mình hẹn với nhau chờ
Không ai được phút hững hờ với ai
đó Anh...
Trúc Giang 05.4.09
(Lục Bát Cho Anh)
Cho nhau...
Nhỏ đâu là ... lương y
Chỉ có tình nhu mì
Để ngọt ngào ấp ủ
Anh ngon giấc hằng khi
Nhỏ đâu là sợi chỉ
Làm vưóng vít đời anh
Góc trời mộng xanh xanh
Cuối đường anh soãi cánh
Ừ thì đã từ lâu
Nhỏ ngủ vùi yên ả
Quen với nhịp đêm sâu
Tiếng ru huyền diệu lạ...
Nhỏ khởi từ hư hao
Bờ xa sóng rạt rào
Gom từng hơi thở khó
Chắt chiu nửa đời trao
Trúc Giang 06.4.09
Còn Đây...
Lơ đãng đưa tay ngắt nụ tình
Tim khờ bỗng mọc nhánh tươi xinh
Rực ngời sắc lạ trần ai hiếm
Tỏa ngát hương huyền hạ giới ...khuynh (*_+)
Tiên nữ thương thầm mơ ... ấp ủ
Mỹ nhân trộm nhớ ước kề bên
Chỉ riêng Vậy Đó ngày đêm ghéttttttttt
Nghe tiếng Ờ ơiiiiii..phát...bực mình
Trúc Giang 04.4.09
Cho Anh
Vui buồn mình hứa ...chia chung
Sợi dây cảm xúc lạ lùng trói nhau
Chất thơ là máu dâng trào
Hồn thơ là mật ngọt ngào kết tinh
Đi về đâu tủi một mình
Trong lòng vắt vẽo bóng hình Người-Ta
Nói cười âm vọng như là
Có ai nghe...trộm ..liếc qua...lén... tìm
May mà nhốt kỹ trong tim
Mấy tầng che kín nỗi niềm thương yêu
Tội cho gió chở sáng chiều
Cũng không sao kịp thật nhiều nhớ mong...
Trúc Giang 27.3.09
(Lục Bát Cho Anh)
Vậy Đó ...
Bắt đầu từ dạo...em không biết
Đêm dịu lắng chờ những điệu ru
Có lúc chiêm bao tràn mộng ước
Canh dài lắm bữa cũng âm u
Như mới vừa thôi... buồn muốn khóc
Biết sông triều cạn đường không xe
Trời khuya đứng gió oi nồng quá
Dỗ giấc trần ai giữa hội hè
Sao hỏi rằng em ...có đợi chờ
Sao không ...là một... trả lời cho
Sao còn đứng đó ..trêu người mãi
Hay tại thích nghe... cố...giả vờ
Thì nói thiệt nè... Em Nhớ Anh
Ngày bao nhiêu chuyện để riêng dành
Sợ ...vui quên mất nằm ôn lại
Thao thức đến mòn canh hết ...canh
Trúc Giang 22.3.09
Một Ngày...
Mấy hôm đầu óc lững lơ
Chiêm bao thấy số như cờ bí quân
Băng sông thì giáp tử thần
Lui vào trướng thủ lại gần như ngơ
Ngũ ngôn tình ấm bài thơ
Thất ngôn xiết nhẹ sợi tơ vô hình
Mặt trời soi chỗ u minh
Một ngày hư thực trở mình gọi Anh
Nắng đang soãi bước trên cành
Gió ào qua cửa thư xanh quãy về
Vai sờn áo vướng...sơn khê
Li ti Bụi Cát mãi mê đường dài
Choàng tay ôm hết một ngày
Một ngày hạnh phúc một ngày rất thơ
Một ngày vừa thực vừa mơ
Một ngày đổi cả kiếp người phù du...
Trúc Giang 09.4.08
(Lục Bát Cho Anh)
Nếu Như...
Suối nép mình chốn rừng sâu thăm thẳm
Lòng đơn sơ không giấu vết lăn trầm
Cơn bão biến xô vào hồn sỏi đá
Tưởng cạn dòng khô chết giữa lặng câm
Ngày định mệnh gió tha về Hạt Cát
Thả bên bờ khơi nước đổ về xuôi
Cây bỗng lớn phủ rộng tàng che nắng
Mát ngọt dòng ...từ đó trở màu tươi
Cũng từ đó lòng suối ôm huyền thoại
Đêm tự tình trong trẽo ánh trăng soi
Rừng mang mang hương thoảng ngộp đất trời
Dẫu tiên cảnh... dẫu Bồng lai ...sao sánh
Bỡi yêu dấu...bỡi nồng nàn ...da diết
Chỉ tim phàm mới cảm nhịp hòa chung
Bước dâu biển nếu ngày kia in dấu
Suối cạn dòng cuồng nộ Cát bay tung...
Trúc Giang 10.4.09
Cho nhau...
Em nào có bắt Anh bù
Nợ thì để đó từ từ ... mất đâu
Trèo non hay lặn biển sâu
Thiên đàng Địa phủ... còn lâu thoát vòng
Chỉ cần mai sớm đóa hồng
Chỉ cần chiều tối thong dong mấy vần
Chỉ cần đêm thẳm ân cần
Chỉ cần bữa bữa cho gần mơ hơn
Em không thích cứ giận hờn
Để rồi quẩn trí tan hồn vì anh
Vườn thơ mình đã ươm xanh
Ngày nào cũng rộn tiếng oanh ngọt ngào
Mong manh hư thực em trao
Hoàng hôn cuộc sống cho nhau thật tròn
Lỡ mai hơi thở đã mòn
Giữa lòng ân oán chỉ còn yêu thương....
Trúc Giang 19.4.09
(Lục Bát Cho Anh)
Chuyện xưa
Phật Ấn Đông Pha cùng tọa thiền
Tưởng Tô an lạc ngộ từ duyên
Ai ngờ cao hứng cho Người...tục
Lầm nghĩ … khoái lòng ngỡ Tớ …Tiên
Sĩ ví sư ngồi …phân một đống
Sư nhìn thế sĩ...Phật trang nghiêm
Văn hay chữ tốt …bồ sao đủ
Chân lý thông rồi tịnh mới ... thiêng
Trúc Giang 19.4.09
Ờ…
Đâu phải đơn thuần trắng đen sợi tóc
Nước thời gian mau đổi sắc thay hình
Mắt nhìn xấu lòng không ưa ...có thể
Nhưng …vô duyên chưa hẳn đã vô tình
Lược gương đó… từ ta đi còn dõi
Khắp trong ngoài treo sợi tóc trừ ma
Tiết đông lạnh biến thành roi quất buốt
Ngày nắng hè hừng hực lửa không tha
Sợi tóc xanh… vô tình …ờ có lẽ
Rớt trong đêm quá khứ… lạc trời xa
Còn vướng mãi cột ngày hiu hắt sống
Không cho cây trỗ nhánh gọi chim ca
Sợi tóc bạc… thôi đừng ai cúi nhặt
Để theo về cát bụi giấu sầu đan
Đừng ai ngó rồi quay lưng chẳng thiết
Thăm thẳm sâu …sợi tóc lại bàng hoàng
TrúcGiang 21.02.09
Có Những Dịu Dàng
...................................
Có những lúc giữa dòng chìm ngụp
Thấy mệt nhoài đơn độc biết bao
Thèm nhắm mắt thả hồn về cạnh
Nép vai Người chia bớt hư hao
Thơ em dệt đan thành áo mộng
Thêu mỗi ngày tình ý chứa chan
Đông khoác ấm ngăn luồng gió buốt
Hè bóng che xanh mát dịu dàng
............................................
Trúc Giang 23.4.09
...Từ Bao La...
Từ khi nào... cũng không nhớ nữa
Tim dạt dào hồn quấn theo Anh
Mở cửa vườn... cây vươn nụ mới
Hoa rất thơm em giữ riêng mình
Mỗi ngày nhớ chiết ra một ít
Phả ngôn từ lồng điệu cho Anh
Ngọt yêu thương... cay cay vị trách
Ta thân quen ...cái tật của... Mình
Giận dù chất đến không còn chỗ
Đường ngập chiều sao thể vắng Anh
Còn ăm ắp niềm yêu muốn tỏ
Kể ngàn năm chưa hết chuyện Mình
Trúc Giang 24.4.09
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 10 bạn đọc.
Kiểu: