Như là giấc mơ qua...
Nói Một Mình Nghe ...
Hình như từ độ... đến giờ
Có Người trẻ lại ngồi mơ xuân hồng
Đi về áo vải guốc dông
Vòng qua xóm nhỏ chỗ trồng cây Si
Hình dung trăng gió rù rì
Cánh môi mở hé bờ mi khép hờ
Hình như Nguyệt Lão se tơ
Sợi văn hồng thắm sợi thơ úa vàng
Một cho hoa kết đò sang
Một chờ nửa kiếp bẽ bàng ánh thu
Màu tơ buồn tựa trăng lu
Nên tình thơ gởi mù mù hư vô
Hình như ta
lúc mơ hồ
Vần say nửa tỉnh nửa mơ kiện trời
Nếu không chịu xử tới nơiiii
Thề sau chẳng xuống trần chơi làm gì
Trúc Giang 31.12.09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2010 06:46:45 bởi TrucGiang >
ThèmNghe Mấy hôm vần gieo vô nghĩa
Bỗng dưng thèm nét thơ tình
Tím màu thân quen phơn phớt
Cung buồn dịu vợi lung linh
Đứng giữa phố đông qua lại
Muốn tìm về góc bao năm
Cội cây từ lâu quên ngắm
Hồ như... linh cảm buồn thầm
Mai ngày ngừng tay bận bịu
Ghé thăm vườn có giao cành
Dưới tàng nghe sao ngọt lịm
Hoài hoài yêu dấu nghe anh
HCN 09.01.10
Khác nhau một chút
Lâu lâu Sỏi bỗng thèm nghe
Còn Ta rất nhớ như hè khát mưa
Ngày sang đôi chuyến sao vừa
Gió qua biển chậm nhạn chưa kịp về
Gối vần lịm giữa cơn mê
Một mình độc thoại lê thê đêm dài
Bây giờ đâu khác mai ngày
Em Anh trời mộng cùng bay đó mà
Có hôm đáp giữa ngàn hoa
Áo còn hương ướp sáng ra thơm lừng
Hồ như... linh cảm....bỗng dưng
Sẽ làm thơ héo...
xin đừng nghe anh...
Trúc Giang 09.01.10 (Lục Bát Cho Anh)
.........................................
Mơ màng có có giữa không không
Rồi một mai kia biệt cõi hồng
Sẽ chẳng đem không ...không đợi có
Chi mà bận bịu có cùng không
HCN 15.1.10
Ru Xa...
Đừng nghĩ gần xa chuyện cõi hồng
Có nhiều đôi lúc hóa thành không
Thực mình tâm thản không mà có
Ảo vọng lòng tham có lại không
Như lúc đông kề băng cũng ấm
Hay khi hạ đốt mát tầng không
Em ru anh nhé hiền đêm mộng
Đừng nghĩ gần xa chuyện cõi hồng
Trúc Giang 15.01.10
Vui Nào
Vui nào...
Sỏi cứ rong chơi
Đừng quanh quẩn mãi những nơi sủng buồn
Ngại gì vượt chẳng qua truông
Mưa xuân tưới đất cây vươn rộng tàng
Rồi hoa đượm thắm hương loang
Sớm mai nắng thức lại sang thì thầm
Vui nào...
dẫu chẳng trăm năm
Cũng dường cạn chén trăng rằm giao bôi
Cũng đi cùng một đoạn đời
Cũng về ngự một khoảng trời rất riêng
Đâu còn rũ giấc cô miên
Đêm thanh sâu lắng diệu huyền mộng say
Vui nào...
thơ phả hồn bay
Xác không nếu có lỡ vay thì hoàn
Tiếc gì buông tiếng thở than
Cứ rong chơi cứ nồng nàn đến khi...
Bước vào tận cõi vô vi
Nhẹ thênh
đáp xuống
cười khì
thoát thai...
Trúc Giang 16.01.10
Ngàn Muôn...
Ngàn hoa bên vệ em đi
Muôn hương thơm tỏa những gì tới nay
Ngàn năm sau trước có dài
Muôn điều đã nói tàn phai bao giờ
Ngàn câu thơ kết đan mơ
Muôn màu sắc ánh nơi bờ biển xa
Ngàn lần ngày tối tiếp qua
Muôn vì tinh tú thiên hà còn nguyên
Ngàn đêm lấp lánh treo nghiêng
Muôn vàn góp lại nợ duyên một đời
HCN 08-01-10
Anh Biết
Quả thật lòng em đang rất ấm
Nhưng chẳng vì mỹ mỹ kỳ..công
Chẳng bỡi Xuân hoa nở tím hồng
Chỉ có Một lung linh khoảng vắng
Là mùa vĩnh cữu của Yêu thương
Em đâu thích rộn ràng Xuân mới
Phố đông vui mình lạc lỏng thêm buồn
Trồn trốn mãi đã thành người ... hoang dã
Ú ớ ngôn từ chỉ Sỏi còn nghe
Là niềm vui bất tận của Yêu thương
Trúc Giang 29,01,10
Nhớ Nha ...
Nào ai dám ... bắt đúng giao thừa
Băng tuyết cũng về ... Sỏi biết chưa
Bỏ Suối bơ vơ đêm trừ tịch
Mấy ngàn ngày tiếp ngập trời... Mưa
Nhỏ sẽ chong đèn lắng bước chân
Chờ nghe thủ thỉ tiếng quen thân
Lẩn trong hơi gió hiu hiu nhẹ
Ru khắc giao thừa ấm giấc xuân
Nhớ đừng sang trễ bắt em chờ
Hờn giận len vào nhạt ý thơ
Nhớ chữ gì mà... muôn vạn nghĩa
Nói hoài cho đến lúc tinh mơ....
đó nha...
Trúc Giang 05.02.10
Happy Valentine
Hồng thơm tỏa nức Vườn Tiên
Em Anh cùng tắm Hương Duyên ngọt ngào
Tình yêu như sóng dạt dào
Em không còn giống Vì Sao lạc loài
Nghe tiếng anh... dạ bồi hồi
Gọi Anh đêm vắng bỗng thôi thở dài
Chúc Anh ngày Valentine thật vui vẻ hạnh phúc
nha....
Trúc Giang 14/2/10
(Lục Bát Cho Anh)
Chúc Valentine Tới DẤU YÊU
Nay mấy lần Lễ nầy rồi Nhỏ
Cành hồng trao tặng trái tim anh
Tha thiết vẽ lên ngàn yêu quý
Cho Em mãi mãi đã riêng dành
HCN 14.02.10
Truyện Thơ: Của Thiên Trả Địa
( Phỏng theo truyện cổ VN cùng tên)
Ở đời lấy nghĩa đãi nhau
Chớ có tham giàu tiếng xấu đeo mang
Hẩm hiu chung phận cùng làng
Mẹ cha mất sớm chịu ngàn gian truân
Tuổi thơ thấp thoáng mùa xuân
Địa Thiên ngày tháng oằn thân cuốc cày
Trời sinh Địa tính thẳng ngay
Tấm lòng nhân hậu ít ai sánh bằng
Một hôm Địa bảo Thiên rằng
Tài anh sau ắt vinh thăng đổi đời
Từ nay sử sách trau dồi
Để phần sinh kế mình tôi gánh gồng
Ngày sau đỗ đạt thành công
Đừng quên bạn cũ một lòng xẻ chia
Thiên vờ tình bạn không lìa
Đâu như cầm thú mai kia quên nguồn
Mười năm bám ruộng ôm buôn
Mấy phen Hương Hội Đình luôn đỗ đầu
Tên đề bảng hổ đã lâu
Chức cao dinh rộng kẻ hầu vây quanh
Địa nghe tin bạn nên danh
Bán nhà sắm lễ lên thành gặp… quan
Ai ngờ phải cảnh bẽ bàng
Thiên thay đổi đạ giàu sang khinh hèn
Quân canh cửa đóng khó len
Địa về rưng lệ ngồi ven sông buồn
Bụt thương giả khách qua đường
Cho con đò nhỏ đời thường mưu sinh
Chòi tranh vò võ một mình
Giỗ cha không cá thiếu bình rượu thơm
Đang lo bỗng xế chiều hôm
Khách Tiên lỡ chuyến giữa vòm trời đêm
Sẳn lòng nhường chỗ rơm êm
Ngờ đâu ơn phước được thêm rất nhiều
Cô Tiên hương sắc mỹ miều
Xin làm vợ Địa giải tiêu nhọc nhằn
Phép mầu vạn biến thiên năng
Dinh cơ lộng lẫy gia nhân dập dìu
Nghe lời vợ sắp đôi điều
Quần the áo gấm kiệu thêu khăn ngà
Mời Thiên sang dự giỗ cha
Không quên một dải chiếu hoa lót đường
Thấy nơi dinh Địa khác thường
Giàu sang hơn hẳn quan đương nhà mình
Vợ người càng ngắm càng xinh
Lòng tham nổi dậy quyết tình đoạt ngay
Dại mê giữa lúc ngà say
Dinh cơ quan tước đổi ngay nghiệp người
Hôm sau vừa ló mặt trời
Thiên bừng tỉnh dậy thì đời khác xa
Ngày ngày đò lại đò qua
Ven sông chòi nhỏ làm nhà tránh mưa
Còn đâu kiệu đón lộng đưa
Của Thiên trả Địa thật vừa làm sao
Tấm lòng Địa thấu trời cao
Làm quan hưởng phước sang giàu thảnh thơi
Làm người trọng nghĩa ai ơi
Chịu ơn nhớ đáp tiếng đời mãi thơm
Trúc Giang 16.02.10
Thủ Thỉ Với Anh...
Kề tai em nói nầy nghe
Chỗ nào ưa giận nhớ che lại dùm
Chỉ chừa cành lá xanh um
Chỉ chừa hoa trái từng chùm ngọt thơm
Bỏ đời vướng nợ áo cơm
Áo thơ khoác nhẹ rồi ôm mộng vào
Bây giờ Anh thấy ra sao
Có vơi đi hết oằn đau kiếp người
Thiên thu muốn giữ nụ cười
Đừng chen nghi kỵ vào nơi yên bình
Yêu mà thiếu mất niềm tin
Mãi điều vướng mắc sao mình nói Yêu
Cõi riêng không có xế chiều
Tim em nắng ấm gió hiu ru tình
Anh là tiếng hát bình minh
Rót êm ngày mới nhắn tình gởi trao
Xoá vùng cách trở xanh xao
Từ trong sâu thẳm gần nhau... rất gần
Không gì lo lắng băn khoăn
Trăm ngàn lý lẽ tưởng rằng ảo thôi
Dấu yêu ngày tháng đơm chồi
Nắng vừa sương mát mấy hồi trỗ hoa
Hương thơm toả giữa đêm ngà
Sáng ngày lại phả thiết tha thật nhiều...
là mãi mãi thôi à...
Trúc Giang 20.2.10
(Lục Bát Cho Anh)
Xin Lỗi nè...
Xem ra chưa bớt được sân si
Mới lỡ lời thôi giận tức thì
Cứ phải băn khoăn lo xử xét
Sao bằng nghĩ biếm khẽ cười khì
Thử làm ông Bụt coi sao nhé
Nhất định Lão Tiên thấu tới gì
Quanh quẩn lẽ thường đâu lạ chứ
Nói rồi bỗng thấy hối liền khi
Trúc Giang 19.02.10
Năm Mươi
Năm mươi ai bảo rằng già
Còn thơ mật ướp lòng ta xuân hoài
Như hoa vừa độ mãn khai
Ngất ngây dáng sắc hương say ngọt ngào
Năm mươi vàng chín tình trao
Nửa ôm đời thực nửa vào chiêm bao
Nửa giờ nửa trước nửa sau
Quyện tròn một mối đẹp sao tuổi nầy
Trúc Giang 23.02.10
(Lục Bát Cho Anh)
Nhập Dòng...
Như vừa trầm mát dưới sông
Như vừa phơi nắng trời trong trên đầu
Như vừa trút cạn nỗi sầu
Như vừa mở cửa ngạt ngào hương hoa
Vì Em buồn đã trôi xa
Vì Em tay khéo kết hoa đan tình
Vì Em một tập sách xinh
Vì Em đang trải lòng mình thành thơ
Nếu không ngày đó tình cờ
Nếu không kiếp nọ hẹn chờ nhân gian
Nếu không trăng uyển mơ màng
Nếu không ...chắc sẽ buồn chan ngập hồn
Nên ngày mở mắt...Cảm Ơn
Nên ngày rộn rã giận hờn yêu thương
Nên ngày mọc nhánh uyên ương
Nên ngày khắc dấu lạ thường lên tim
Hẹn nhau có lạc nhớ tìm
Hẹn nhau chia xẻ nỗi niềm dẫu chi
Hẹn nhau gìn giữ những gì
Hẹn nhau dầu chẳng... chẳng di đổi dời
Thương sao bóng lẻ bên đời
Thương sao gặp khó cho lời nhủ khuyên
Thương sao quá đỗi quá hiền
Thương sao thao thức từng đêm vui buồn
Có khi nóng giận điếng hồn
Có khi nhung nhớ như không thể nào
Có khi lòng trĩu cơn đau
Có khi sóng sánh nhiệm mầu đưa sang
Lòng tin vào những nồng nàn
Lòng tin có thật muộn màng dấu yêu
Lòng tin mất mác đã nhiều
Lòng tin tìm gặp được điều ước mong
Trời thơ đâu chỉ đôi dòng
Trời thơ mây ửng bềnh bồng xưa sau
Trời thơ ướp mật tình trao
Trời thơ biến cả chiêm bao thành ngày
Nầy thuyền gặp sóng lắc lay
Nầy đời hụt hẫng vùi cay nuốt sầu
Nầy chân kề mé vực sâu
Nầy bàn tay đỡ lo âu vỗ về
Từ trong hơi ấm tràn trề
Từ tim khép lại say mê điệu vần
Từ đêm ngóng đợi bâng khuâng
Là Từ khi ấy ta gần biết bao...
Trúc Giang 26.3.09
(Lục Bát Cho Anh)
Hương Chờ
Ờ... thì chờ đến lần trổ tới
Hoa trắng tinh khôi lại rủ nhau
Thả hương thơm ngát từ đầu phố
Ru mềm mộng mị suốt đêm sâu
Nên lần âu yếm hôn vùng tóc
Bất chợt nhận ra hương rất quen
Lục lọi khắp cùng ngăn ký ức
Đúng rồi lâu lắm ...xuống trần đem
Những hương nguyệt quới nhiều kỳ trước
Quanh quẩn chần chừ chưa chịu tan
Len lén chờ người chân tóc đợi
Cảm ơn yêu dấu những nồng nàn
HCN 03-06-09
Hương Chờ
Ra là hương cũ nghìn xưa
Theo em mấy kiếp
đong đưa ngọt ngào
Chờ anh về kịp chiêm bao
Ướp đêm Nguyệt quới
thương nhau đời đời
Nụ hôn quấn tóc không rời
Mở khu vườn mộng khép trời rất riêng
Với mình
dường cõi thần tiên
Giữa vòng nhân thế
hình điên mất rồi
Ừ thì... cứ mặc trăng trôi
Ngả thu lên tóc vẫn ngồi đan mơ
Nhốt hương kín hết vầng thơ
Thơm thơm từng sợi hương chờ anh hôn
rồiiii...nhắm mắt nha...
Trúc Giang 03.6.09
(Lục Bát Cho Anh)
Suối Kể
Trở về đầu gối rễ cây
Nằm nghe suối kể chuyện ngày xa xưa
Một hôm trời đổ cơn mưa
Xuôi nguồn nước lũ cợt đùa lòng sâu
Suối đau đá sõi u sầu
Đôi bờ thương tích lao xao muộn phiền
Suối ơi không chỉ mình riêng
Qua cơn rồi sẽ bình yên lặng lờ
Xanh um cây lá đôi bờ
Chờ nghe suối lại ngâm thơ rầm rì
HCN. 06-06-09
Nằm yên lòng suối sỏi nha
Đêm nay lấp lánh hằng hà ánh sao
Áo xưa mưa nắng gội nhàu
Đã mà mượt lại hồi nào không hay
Niềm vui chấp cánh bay bay
Suối miên man kể sỏi say từng lời
Mà sao ... kỳ quá sỏi ơi
Nói nhiều quên cả khô môi nãy giờ
Mà sao sỏi quá...thờ ơ
Cám Ơn đi chứ... không ...chờ được đâu...
giận á....
Trúc Giang 06.6.09
(Lục Bát Cho Anh)
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Có sáng mai ngày như vụt mới
Có vuông sân cây lá mỉm cười
Có má ửng nét gì khan khác
Có mờ mờ... nụ... hãy còn tươi
Như con suối đã xa thác đổ
Như khúc sông uốn giữa ruộng đồng
Như phù sa đậu chân lúa trổ
Như cánh buồm chấm phá thong dong
Em vẽ tặng cho ta tranh lụa
Những lung linh màu sắc thay lời
Ta đem treo vào nơi chỉ có
Chỗ không cùng... nhớ ghé rong chơi
HCN 10-06-09
Cám Ơn...
Tranh em nét vẽ đơn sơ
Không màu cháy bỏng chỉ mờ sương giăng
Chỉ mong chờ chỉ băn khoăn
Chỉ Người thấu cảm dành phần rất riêng
Tranh em nét vẽ muộn phiền
Ngoài sương mốc lạnh còn miền hoang vu
Đất trời trải kín vàng thu
Chỉ Người mở cửa âm u bước vào
Tranh em nét vẽ xanh xao
Cỏ cây run rẩy khát khao nắng về
Đêm đen ước ánh trăng thề
Để Người treo giữa trời quê thật hiền
Trúc Giang 10.6.09
(Lục Bát Cho Anh)
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: