Lời Khen Khen thêm chưa đủ xứng công
Vẽ tranh vẽ cả tấm lòng người xa
Những riêng có nói rồi mà
Treo nơi chỗ chỉ cho ta và Người
Nhớ chăng chốn đó là nơi
Khôn cùng và sẽ đời đời vẫn như
Ta gom góp những hao hư
Những lành lặn những nát nhừ nhờ khâu
Có Em ta có khởi đầu
Lời khen sao đủ chiều sâu khôn cùng
HCN 10.05.10
Cám Ơn nghennnnnnnnnnnnnnnn
Nhỏ đâu cần có ai khen
Biết mình khờ khạo phận quèn xó quê
Làm gì cũng bị người chê
Quanh năm suốt tháng tựa... hề múa may
Mơ nào cũng quá tầm tay
Cứ hoài hụt hẫng cứ hoài xót xa
Kể từ quen với... Người-Ta
Nhỏ hay mộng mị giấc ngà êm êm
Trăng khuya thường ghé bên thềm
Nửa say nửa tỉnh ngọt mềm tiếng thơ
Từ đôi tim quấn liền tơ
Nhỏ hay nhớ đến ngẩn ngơ giọng trầm
Vậy đó...
Trúc Giang 10.5.10 (Lục Bát Cho Anh)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2010 16:47:20 bởi TrucGiang >