Như là giấc mơ qua...
Xa...Nhớ....Và Mong
Đếm từng khoảnh khắc trôi qua
Suối đi từ nỗi thiết tha đợi chờ
Vòng sang thăm những giấc mơ
Thì thầm gởi lại bài thơ hẹn thề
Rong chơi nhớ chóng quay về
Đừng lăn lóc quá tình quê hững hờ
Một mình Suối chảy bơ vơ
Tìm không thấy Sỏi ngẩn ngơ cả hồn
Bình minh chẳng khác hoàng hôn
Chim ca tưởng tiếng chiêu hồn thoát bay
Lá rừng rơi ngỡ bàn tay
Nhẹ nhàng âu yếm choàng vai sưởi lòng
Hai đầu nối khoảng mênh mông
Dường như nước chảy một dòng rất chung
Quyện về tới chỗ khôn cùng
Đọng thành biển nhớ lạ lùng quắt quay
Nhớ đêm trăng thắp tình say
Nhớ hương hoa dịu ướp ngày hồng thêm
Nụ hôn nhớ quá môi mềm
Giữa bao la nhớ Sỏi chìm ở đâu….
Trúc Giang 2009
(Lục Bát Cho Anh)
Riêng Một Người
Hồng thơm hương nức xa gần
Em … thơm anh tới vô ngần
chịu không
Thổi mây lãng vãng trời trong
Giữ tin yêu sớt ngọt nồng cho nhau
Vườn xanh Cổ thụ Chiêm bao
Từng mùa hoa trổ nao nao lòng người
Xem nầy…
tàng nhánh sinh sôi
Mỗi cành nhân gấp bao chồi bâng khuâng
Xuân
ờ…
không hẳn là Xuân
Thu
thì
muồi chín
muôn phần thấm say
Vàng nghiêng lá đậu trên vai
Vô ngần những chiếc hôn dài ngất ngây
Tình ru vẫn sóng dâng đầy
Men thơ chuốc vẫn hây hây má hồng
Nhân gian trăm tuổi … lưng còng
Thần-Tiên … chừng ấy còn nồng hơn xuân
Hồng thơm hương nức xa gần
Em… thơm anh tới vô ngần nữa nghe
Nhớ đừng cao hứng đem khoe
Cỏ cây mà biết khóc nhè cà nanh
Đó nha…
TrúcGiang 26.8.10
(Lục Bát Cho Anh)
Về Lại Nơi Xưa
Hôm nay khép cửa vườn tình
Lắp con suối mộng chôn mình hư vô
Chim ơiii
thôi Ngủ Yên mồ
Đừng vương nhang khói mơ hồ đường bay
Trần gian đến trắng hai tay
Được không mất chẳng
ta nay lại về
Vườn thơ gieo hạt ê chề
Bông vàng èo uột trái tê buốt lòng
Hương nào ngát suối nào trong
Sao ta cảm thấy bụi hồng quá cay
Lẽ nào hồi đó nặng vay
Thiên đường theo xuống trần ai bắt đền
Bờ xa … khoảng vắng buồn tênh
Thuyền Trăng khuất bóng mông mênh đêm dài
Ừ thôi
đóng cửa nằm say
Thiên thu vùi giấc hình hài bụi tan
Ừ thôi còn mảnh hồn hoang
Đừng rong chơi nữa mà mang tội tình…
Trúc Giang 30.8.2010
Tại Ai
Tại Ai bỏ xóm lên thành
Bon chen phố thị... công danh mọc mời
Trăm hoa đua sắc lã lơi
Nhớ gì đồng nội góc trời rất quê
Nhớ gì những lúc vai kề
Thì thầm xưa lắm...
dỗ dề đêm mơ
Nụ hôn gói kỹ vào thơ
Lẽ nào từ độ...
đến giờ vẫn chưa
Trăng không nhắn gió không đưa
Hay là ngần ấy chẳng vừa nhớ thương
Hay là đốt cả mùi hương
Để ngày trống trải canh trường thêm sâu
Tại Ai hoa héo lá sầu
Vuờn xanh bỗng ngã sắc nâu buồn buồn
Tại anh
tại Nhỏ
hai phương
Chỗ hờn
chỗ giận
mà thường nhớ nhau...
Trúc Giang 04,9,10
(Lục Bát Cho Anh)
Ta đi qua bão mấy lần
Dứt cơn hạt nặng trong ngần vòm cao
Hoa viên mở lại lối vào
Mươi hôm những tưởng dài sao quá chừng
Cắm thêm cây mới "rưng rưng"
Pha lê lấp lánh lăn mừng về đây
Vàng Thu sắp đến nơi nầy
Cứ mùa màu sắc ta hay hỏi rằng
Em còn thích lá vàng chăng
HCN 06.09.10
Vàng Thu
Em không chỉ thích... mà yêu
Thu vàng nửa mộng nửa nhiều phôi pha
Nửa hoang dã nửa kiêu sa
Nửa gần với đất nửa hòa khói bay
Em không chỉ ngấm... mà say
Cúc hoa chỉ nở Mùa nầy mới xinh
Mới thơm men chín rượu tình
Mới vừa trộn lẩn bòng hình trăng thơ
Em không những thức mà... mơ
Lại còn gỡ cả lưới tơ buộc nhầm
Cãi cho Nguyệt Lão ... cà lăm
Gật đầu hứa đại... sắc cầm se... duyên
Cột liền Sỏi với Suối... tiên
Thả trăng bầu bạn hiu nhiên thanh nhàn
Vàng thu thổi lá bay sang
Hồn thơ cỡi gió nhẹ nhàng biết bao...
Em yêu Mùa của sắc màu
Anh còn hỏi khó... làm sao trả lời
Trúc Giang 6.9.10
(Lục Bát Cho Anh)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2010 01:51:15 bởi TrucGiang >
Thu Trở Giấc
Mùa đang trở giấc sang thu
Ờ ơiii... cất lại lời ru thêm muồi
Điệu nào ai oán không vui
Cung nào sướt mướt thì vùi thật sâu
Để vàng sân lá nhiệm mầu
Để trên từng phiến có câu tự tình
Mùa đang se sắc trở mình
Chiều đi nhè nhẹ trăng rình ngoài hiên
Nghe hơi lá thở thật hiền
Lả người theo gió tới miền cát xa
Rong chơi chán lại về nhà
Để hồn thơ vướng đường qua trải vàng
Ờ ơiii... thu chín nồng nàn
Cùng em gối mộng dịu dàng thơ say
Cùng em khép kín vòng tay
Khép trần gian lại mình bay dịu vời
Đêm trăng sáng thả thuyền trôi
Cùng chia chén rượu... giao bôi diệu kỳ
Trúc Giang 07.9.10
(Lục Bát Cho Anh)
Hoa Và Cỏ
Hoa đẹp làm chi cũng sẽ tàn
Sắc hương một thoáng đọng rồi tan
Như Mai tuyệt sắc ngời thanh thoát
Giống Cúc tươi xinh tỏa dịu dàng
Ngắm nghía trên cành xem rất quý
Nâng niu giữa chậu thật là sang
Vậy mà gió nhẹ rung tơi tả
Sao sánh đồng xanh cỏ bạt ngàn
Trúc Giang 08.9.2010
Quỳnh Hoa
Ngỡ ngàng khách viếng… giọt buồn rơi
Nặng nhớ cành mang đóa rã rời
Hương ngát tỏa chìm trong tĩnh lặng
Tình nồng tan biến giữa mù khơi
Mờ trăng khắc khoãi tim dần lụn
Nhạt nắng gục nằm lệ chẳng vơi
Nhân thế chạnh lòng thơ tức tuởi
Mùi thơm cổ tích vọng ru hời
Trúc Giang 09.8.2010
Bình Dị
Ta thích làm cỏ dại
Xanh trải giữa mênh mông
Cho hoa đỡ tủi lòng
Lúc rã rời buông cánh
Phận quèn không thể sánh
Lan huệ sắc lung linh
Nhưng cỏ sống hết mình
Cả khi nồng khi lạnh
Không sợ niềm cô quạnh
Vì bạn gió trăng thanh
Đêm nằm nghe hát xẩm
Đời thật quá an lành
Ta thích làm cỏ dại
Chẳng luồn cúi bon chen
Đội trời chân đạp đất
Nắng rát mà không đen…
Trúc Giang 10.9.2010
Bài Thuốc !! Cỏ Cú ...Ờ nè ...củ có không
Đang cần ráng nhín độ mươi đồng
Ho hen nuốt trọng dằn cơn biến
Nóng sốt nhai nhầu chận đợt phong
Hiệu nghiệm vang lừng Nam chí Bắc
Trừ căn tuyệt diệu khắp Tây Đông
Bề ngoài dáng vẻ hơi quăn quéo
Vậy chớ tiên đơn mới dám hòng
NhàQuê 11.09.2010 Hihihii... huynh NQ lịch sự hết biếttt... họa liền nè...
Thuốc Quý
Cả luống đây nè … uống đã không
Nhà quê cỏ gấu mọc xanh đồng
Lá un toả khói xung mầm dịch
Củ đốt queo râu khử bệnh phong
Phòng mạch Tây y ngày thêm vắng
Chuyên khoa Nam dược lúc càng đông
Tật lành chẳng tốn xu nào hết
Phải ráng ăn kiêng… cãi chớ hòng…
hết bịnh đó nghen huynh…
Trúc Giang 11.9.10
Vịnh... Ong Già
Cái Lão Ong nầy duyên quá ta
Vo ve khắp chỗ ớn ghê hà
Vừa hôn lên má cô hồng thắm
Lại chích vào môi ả mận ngà
Lãng mạn hay gì đua cánh bướm
Chung tình sao chẳng học thiên nga
Phong lưu suốt kiếp người teo héo
Rụng hết... răng rồi vẫn tiếc hoa
Trúc Giang 13.9.10
Bị Ong Già Chích Lạ thiệt ong nầy giỏi đó ta
Nhè ngay chỗ nghiệt chích liền hà
Ban ngày bận bịu xây cung ngọc
Sẩm tối vo ve giữ tháp ngà
Mãn kiếp chưa lần theo Nữ Chúa
Tàn đời chẳng dịp ngắm Hằng Nga
Thương già cánh mỏng bay xa khó
Xán đại vô gì cũng tưởng hoa
NhàQuê 13.09.2010
Tâm Sự Ong Chúa
Thâm Cung thui thủi một mình Ta
Chán cái ngôi cao muốn chết hà
Giận tiếng tung hô lòng tái úa
Thèm câu thủ thỉ giấc mơ hoa
Trống chầu cứ ngỡ chuông hành quyết
Sớ tấu vừa xem mắt nhạt nhòa
Văn võ bá quan nào hiểu thấu
Nhạc tình sao chẳng chịu ngân nga...
Trúc Giang 14.9.10
Ong Chúa & Đàn Ong Oai nghi biết mấy chỉ riêng ta
Ngự giữa ngàn tôi giỏi quá hà
Có nhóm kiên trì xây điện ngọc
Còn bầy tận tụy kiếm hương hoa
Đông vầy bám sát sao quên được
Độc nhất buông xuôi khó xóa nhòa
Hỏi phải lưng ong gây kiếp đọa
Hay vì đáy thắt dáng tiên nga
NhàQuê 15.09.2010
Bỡn Quan Ra đường mỗi bước gặp ông quan
Phạch ngực ta đây giọng sỗ sàng
Hổng biết ngôn từ đâu đẹp thế
Không tin ngữ nghĩa vậy rằng sang
Công danh chó ngáp bằng keo mắm
Sự nghiệp ruồi bu kém mớ hàng
Đọ sánh mười hai chưa giống một
Cơ đồ trấn chúng có ngày tan
NhàQuê 14.09.2010 Cảm Khái
Mở Sử mà xem …đủ hạng quan
Muốn yên bờ cõi phải năng sàng
Nhiều ông mua chức mang hàm giả
Khối cụ nhờ thân được tiếng sang
Chẳng biết dỡ hay đều đắc thế
Không cần thông thái cũng ngang hàng
Ươm mầm đâu dễ trồng thêm khó
Vần vũ lâu ngày… đế nghiệp tan
Trúc Giang 14.9.10
Thợ Đúc Mốt nọ mai kia lỡ thất thời
Về làm thợ đúc kiếm ăn chơi
Tay ưa thái mái cho tay vẫy
Miệng thích ba hoa để miệng cười
Sắt vụn gò hàn sơn chỗ ngấn
Đồng thô nắn nận trám nơi vơi
Lưu tàng điện toán... cần cho mã
Ký cóp ra y dễ quá trời
NhàQuê 14.09.2010 Huynh NhàQuê lo xa quá hỉ? Làm quan hết thời cũng còn của ...hối lộ ăn chơi mà... lo gì ...
.... hoạ với huynh cho vui nè.
Tuyệt Vời
Cũng trống khua vang bóng một thời
Cũng sành năm bảy điệu vui chơi
Cũng giương ô lủng che nhà dột
Cũng trổ thần oai át sấm cười
Cũng đủ truyền kỳ sao chép mãi
Cũng hay huyền thoại kể không vơi
Phàm nhân thử hỏi ai hơn chứ
Chỉ thiếu linh đơn cãi số trời…
Trúc Giang 15.9.10
Lỡ Một Mùa Trăng
Hẹn với Cuội rồi tối múa chơi
Trăng Sao thắp sẳn rực cung trời
Tiểu cưng háo hức chờ khai hội
Lão hủ nóng lòng lướt hụt hơi
Cứ tưởng tưng bừng đêm thượng giới
Ngờ đâu vướng víu sợi dây đời
Nồi chè ngọt lịm tiên không chứng
Lũ trẻ buồn hiu ghẹo chẳng cười...
Trúc Giang 19.09.10
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: