Như là giấc mơ qua...
Vịnh Con Ếch
Chẳng biết U vương mở hội gì
Rình rang áo mão ếch coi thi
Nỉ non dế hát kêu dùi đục
Thánh thót oanh đưa bảo… khói xì
Mắt trợn lồi to đầu nhỏ xíu
Trí dần teo tóp bụng … bành ki
Ô hô… chẳng biết bao giờ nổ
Hạ bút khoanh tròn sĩ tử… phi
Trúc Giang 19.9.10
Tự Thán
(Nỗi Lòng Sĩ Tử) Thân ngồi đáy giếng có mong gì
Hiểu thấu kinh luân sách sử thi
Khó nỗi như phèn phân gạn đục
Làm sao tựa thép nối hàn xì
Thương thay khởi sự nhiều… còn xíu
Tiếc quá sau cùng ... chửa được ki*
Tính kéo thân quen khoe gáy nổ
Như vầy thấm nhục... mỗi đường phi
NhàQuê 19.09.2010
* Ki: Đươn bằng tre trúc, có 2 quai, dùng bê vật nặng như cát, sỏi ...
Thu Nghiêng
Đêm nay...Ví dụ thôi mà
Anh về thắp lại ngọc ngà tuổi xuân
Sông mơ bỗng hiện thiên thần
Chớp đôi cánh mộng ... có phần Nhỏ không
Hay là hương cũ ngập lòng
Anh say túy lúy chìm trong ngọt ngào
Quên mình lỡ hẹn Vì Sao
Đang buồn lạc lõng giữa màu úa thu
Đêm nay... nếu thật trăng nhu
Đường Vàng anh bước tiếng thu rù rì
Lá năm khép nhẹ hàng mi
Chờ phơn phớt khẽ thầm thì gọi tên
Bỏ câu ví dụ không hên
Làm sao có thể chông chênh hướng thuyền
Mùa sang rất đỗi diệu huyền
Gió hiu hiu hát môi nghiêng xuống gần
Trúc Giang 22.9.10
(Lục Bát Cho Anh)
Vẫn Tràn Hạnh Phúc
Ngủ đi... cỏ lót chỗ nằm
Hoa hôn lên những thăng trầm thế gian
Hương trùm ấm lại... tào khang
Cảnh xưa vẫn mới như đang xuân thì
Sớm mai nắng gió rù rì
Vườn đông chim hội hót thi lời tình
Đêm dài nhường ánh bình minh
Châm tràn hạnh phúc đưa mình vân du
Ngủ ngoan... đừng nghĩ gì thu
Hãy như ngọn lửa soi mù bóng đêm
Hãy như trăng sáng bên thềm
Như vầng thơ ngọt pha niềm đắng cay
Trải lòng chia nỗi trần ai
Xá gì gai góc làm tay đau nhừ
Giở nghiền từng chữ Cổ Thư
Nghiệm ra chân lý rọi từ nghìn xưa
Thôi nào... vườn tắm cơn mưa
Hoa tươi cỏ mát càng ưa mắt nhìn
Sương mai đọng hạt lung linh
Ôm đi... ngày lại mới tinh ngọt ngào
Trúc Giang 26.9.10
(Lục Bát Cho Anh)
Bên Đời
Hai bàn mười ngón như xưa
Hồi đưa tay nắm dư thừa tin yêu
Từng cơn bão dữ liêu xiêu
Bao lần sóng bủa ... gió hiu hiu tình
Dịu xoa thương tích ...hãi kinh
Dắt qua cầu ốm gập ghình chông chênh
Đời còn từ đấy cho nên
Có dù chẳng gặp...biết đền sao cân
Lời đưa tiếng vọng bao lần
Dấu yêu sau cuối anh cần có Em
Bên Đời Nầy
HCN 27.09.2010
Vậy mà ...
Hình như mười ngón già nua
Làm rơi đâu mất miếng bùa thầy cho
Tay không gỡ nổi tơ vò
Rối tung tâm sự nghiêng đò chiều hôm
Bên nầy Nguyệt Quới tỏa thơm
Mũi già vô cảm chẳng gom được mùi
Từng hồi đổi sắc buồn vui
Làm con suối nhỏ ngậm ngùi tiếng ca
Chỗ nầy... hai nhịp chung hòa
Tiếng tha thiết đập tai già không nghe
Trời trong gió đuổi mây che
Lầm bầm... sao tối vậy nè... suối ơiiii
Mắt già... tội quá đi thôi
Nhìn sao lại bảo bên đời thiếu Em
Bóng hình không thể rờ xem
Hay là nhốt kín vào tim thì thầm...
Hihihii... tình già châm quá là châm...
Trúc Giang 27.9.10
(Lục Bát Cho Anh)
..............
Mỗi chỗ nơi thơ em đáp xuống
Cả vuông sân nín thở hướng về
Thế mới biết có gì hấp dẫn
Đã năm dài anh vẫn đê mê
Chỉ có tội rong chơi bất kể
Biết vũng lầy cũng bước chân vô
....................HCN
Mắc Cỡ Ghê
Thôiii... Nhỏ biết thơ mình dở lắm
Cất trong nhà đâu dám đem khoe
Khách lạc bước... lần sau chẳng ghé
Tưởng Nhỏ hù... hoảng vía chạy te
Chỉ có Lão làm gan nấn ná
Dẫu khắp người sợ đến đầy gai
Rình khi chủ thoắt ra ngoài dạo
Mới lẻn vô chờ mộng liêu trai
Nhỏ lại thích tựa hoài chỗ ấm
Đợi Lão về khoan khoái ngả lưng
Thuyền rẽ sóng chèo sang bến hẹn
Ngắm vườn tình hoa nắng lung llnh
Cái tật khíu thường tình… lão hóa
Biết vậy rồi sẽ đến phiên ta
Sao chẳng lúc tuổi trời chưa tới
Cứ rong chơi … thỏa chí đi mà…
Trúc Giang 28.9.10
Sáng Nay
Chuyện người thôi để sang bên
Bây giờ tới chuyện bắt đền anh đây
Hình như sao nhạt trăng gầy
Một màu hoang phế trời mây xám mờ
Đã lâu không trổ nụ mơ
Đã lâu môi chẳng nhớ bờ mi ngoan
Đêm qua...
Bỗng dưng trở giấc mơ màng
Giận ông Tơ vẫn tính gàn khó ưa
Ham vui hối lộ cột bừa
Làm Ta thui thủi sớm trưa một mình
Đem hồng một mối tơ xinh
Xích vào hai cái ...cột đình bá vơ
Nghĩ rồi...
Nay mình tạm kết duyên thơ
Phạt vần trách ý anh chờ thọ đi
Môi không êm ái nhu mì
Hồ thu sóng cũng ... ầm ì không yên
Vỡ trăng... còn vỡ cả thuyền
Cho anh nửa chết nửa chìm không tan...
Trúc Giang 01.10.10
(Lục Bát Cho Anh)
Nơi Ta
Vậy thì Nhỏ nhắm mắt đi
Để nghe yêu dấu thầm thì như xưa
Để nghe hương sứ gió lùa
Len qua khung cửa lén khuya đứng chờ
Dắt Em dạo khắp vườn mơ
Tìm cây Nguyệt Quới bây giờ ra sao
Giật mình... cành lá vươn cao
Bao năm rồi nhỉ... tình trao Ta Người
Âm thầm gói trọn buồn vui
Bọc vào lụa thắm cất nơi khôn cùng
Vào nơi mình gọi của chung
Nơi khi mỗi lúc hướng lòng về nhau
HCN 02.10.10
Thôiii...
Khó khăn mới giảm cơn ghiền
Ngu sao ... nhắm mắt chuốc phiền không đâu
Đêm nào cũng thấu canh sầu
Cây gầy trơ nhánh hoa màu kém tươi
Nhớ thì ... nói nhớ vậy thôi
Ai thèm tha thiết cái môi hững hờ
Giả đò đi dạo Vườn Mơ
Vía nơi cõi mộng hồn bờ chiêm bao
Còn Ta bên cạnh... nghẹn ngào
Giận hờn gậm nhấm Ai nào có hay
Dắt em... sao chẳng cầm tay
Lạ mùi hoa Sứ hoa Mai mất rồi
Mưa nhiều yêu dấu dần trôi
Thì thầm thưa vắng âm rời phím loan
Chìm sâu suối lạnh không tan
Nghìn sau Ai vớt bàng hoàng tiếng than
Trúc Giang 02.10.10
(Lục Bát Cho Anh)
Ngoại Lệ
Người -Ta chán cảnh ... bút vung
Da không trầy sướt trí khùng hết trơn
Cáo quan ẩn dật thâm sơn
Bạn cùng cây cỏ sướng hơn... ngọc hoàng
Đói lòng gậm củ khoai lang
Buồn tình gõ mõ lần tràng tụng kinh
Năng soi gương sáng sửa mình
Bớt phần vọng động thêm tinh đạo người
Góp tay vun tưới nụ cười
Nở ra tròn nghĩa cho đời bớt đau
.......
Chỉ trừ Hạt Cát Tào...Lao
Đày Ta đủ việc... lẽ nào lại thương
Đoái công chuộc tội là thường
Giữ vườn chăn vịt vét mương đắp bờ
Sáng ngày còn phải làm thơ
Ta nghe ngọt ấm mới lờ tha cho....đó nghennnn...
Trúc Giang 5.10.10
(Lục Bát Cho Anh)
Có Em
Ta ơi đừng chuốc muộn phiền
Quay về góc nhỏ cùng Tiên tháng ngày
Sáng hôm tìm giọt sương mai
Đậu lên cành lá vươn vai thành vần
Ru đời từ dạo thiết thân
Ru tình ngọt lịm lâng lâng rượu đào
Ta say từng ngụm Em trao
Tay xua tất cả dẫu bao mọc mời
Từ Em ghé lại bên đời
Đã hoa đã mật đã trời yêu thương
HCN 12.10.10
Cho Em
Góc nầy chìm giữa nhân gian
Không ai nhìn thấu ... Anh sang sưởi nồng
Lâu rồi chẳng thấy trời trong
Từ Anh vén cửa nắng hồng len qua
Vuờn mơ lá thắm mượt mà
Từng chùm thơm ngát trăm hoa hé cười
Không như phố hội mọc mời
Chỉ là sâu thẳm một nơi ấm tình
Để mình soi lại bóng mình
Để mình thầm nói cho mình lắng nghe
Để chờ cổ thụ anh che
Cho em đêm ngủ không e gió lùa
Ừ thôi... đừng bước chen đua...
nhé anh.
Trúc Giang 12.10.10
(Lục Bát Cho Anh)
Ba Đoạn
Nhỏ không cho NỢ đâu nha
Bận gì cũng nhớ ... thiết tha mấy vần
Bởi đời quá đổi ... phù vân
Hôm nay có thể... hẹn lần sao nên
Thức mơ đều phải gọi tên
Đào nguyên rẽ sóng đừng quên chung thuyền
Nhỏ đâu chỉ thích... mà... ghiền
Sớm mai vườn vắng lòng không yên lòng
Bướm xa buồn héo cành bông
Chim kêu lạc giọng nắng hồng trùm chăn
Cõi ngoài mưa bụi giăng giăng
Nơi thăm thẳm đó... thêm hằn vết đau
Một ngày nếu chẳng âm hao
Nợ chồng thêm Nợ anh sao trả ...lời
Trúc Giang 15.10.10
(Lục Bát Cho Anh)
Cuối Giấc Mơ
Ta ru ta ngủ giấc hiền
Theo dòng xuôi chảy về miền xa xa
Thấy mình đang đứng hiên nhà
Chờ như hò hẹn lại qua đúng kỳ
Nhớ ra đâu có xuân thì
Giật mình thức giấc thu đi khuất rồi
Nằm im một chút bồi hồi
Đưa ta về lại cuộc đời lạnh tanh
An nhiên nhận lảnh phần dành
HCN 20.10.10
Đã về tới cảnh thiên đường
Trần gian buồn lắm vấn vương làm gì
Mộng tròn sao chẳng say đi
Nắng hồng ấm áp hoa thì thầm xuân
Ở đây mây xám mấy tầng
Lúc nào trời cũng như vần vũ mưa
Chân người qua lại vắng thưa
Vô vàn tâm sự lắp vừa hố đêm
Đã sang cảnh giới êm đềm
Sao không ở lại chờ em đến cùng
Giữ màu vàng chín thu dung
Xen cành hoa điểm thơm lừng chiều nghiêng
Tay gom hết cả diệu huyền
Trải đầy chỗ mộng nằm yên... thả hồn
Tiên nương cúi xuống giành... hôn
Em ... ghen lắm đó... tiếng đồn gần xa
thực hư gì cũng không tha....
đâu á...
Trúc Giang 20.10.10
(Lục Bát Cho Anh)
Nhõng nhẽo...
Ấy ơi Ấy... tự dưng sao kỳ quá
Cứ như mình trở lại thuở lên... ba
Đau một chút... thèm nghe hơi của má
Tay phép phù miệng đuổi bệnh tà ma
Nay thiếu vắng... vật vờ cơn mộng mị
Lại nghĩ về vạt nắng dịu chiều thu
Nếu úp mặt kề tai nghe gió hát
Chắc đêm về êm ả chuyến thuyền du
Ờ... thì đúng Ấy là viên linh dược
Thấm tan dần trong từng mạch đời Ta
Tim ủ rũ trở mình tươi sắc đỏ
Nhấc ngàn cân bỗng nhẹ hẫng như là...
Thôi Ấy hãy thế vòng tay thân thiết
Xích thật gần cho Ta tựa bờ vai
Và thủ thỉ... lời ru... tùy Ấy thích
Nhưng thế nào cũng nhớ đủ men say
Trúc Giang 26.10.10
Thử Gan đii...
Thầy bùa vẽ bóng cũng tin sao
Rũi gặp ma lem chạy té nhào
Kẻ thấy sảng hoàng xua ác mộng
Người nghe run rẩy tưởng chiêm bao
Vừa qua suồi biếc cây buồn rũ
Mới ghé vườn mơ cỏ úa xào
Bậu có to gan dừng bước thử
Sáng ngày còn tỉnh... thưởng Ta trao...
nghen...
Trúc Giang 22.10.10
Vịnh...
hihhiii...
Phạm giới Tiên Ông bị giáng phàm
Tật Trời không bỏ vẫn còn ham
Theo sau Nhỏ bước thầm mơ mộng
Ngồi ngắm Em qua chấm điểm xàm
Chỉ bóng hồng nhan kề chẳng thỏa
Thêm bầy ngọc nữ quá là tham
Hạn gần được mãn... đêm nằm khấn
Cứ phạt trầm luân ... khỏi luận đàm
Trúc Giang 23.10.10
Lý Không Kham
Đâu phải trối... bởi hạn đày sắp mãn
Biết ... Thuyền Từ hay Hắc Bạch rình... khiêng
Không báo trước sợ mai Người-Ta trách
Rồi giận hờn ... nếu soãi cánh du... tiên
Như tội nghiệp nặng oằn thân xác tục
Trác Vô Thường đem đến giải Ta đi
Hẳn Đằng Ấy ... hú hồn... may quá đỗi
Phước ông bà an hưởng chẳng lo chi
Theo đúng lẽ lắng lo nhiều mới phải
Thuốc đủ liều sớm tối dỗ dành luôn
Nhỏ khó ngủ chẳng kề tai thủ thỉ
Lại đổ thừa nầy nọ... ghét vô phương....
Trúc Giang 25.10.10
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: