Một chút cho tôi , chút cho người ...
Cũ... Sau những cuộc vui - ta lại trở về
Với nguyên vẹn nỗi buồn chưa kịp xoá
Giữa thênh thang một khoảng trời hoang hoá
Góc im lặng cuộc đời đứng đó - bơ vơ Tự ủi an còn đó những vần thơ
Thay tiếng khóc bằng tiếng cười ngạo nghễ
Nhẩm đếm lại - không ít lần như thế
Nhiều dối gian - gượng gạo quá tình người Sau những cuộc vui bỗng thấy biếng lười
Như hạt nắng cuối ngày không muốn toả
Hàng cây bên đường thả rơi vài chiếc lá
Chiều rưng rưng buông nhẹ tiếng thở dài Phút cuối cùng ta còn lại những ai
Khi những yêu - ghét - giận hờn... muôn đời không thật
Tẩn mẩn phân chia từng hơn thua được mất Nặng niềm đau - thôi giữ lấy riêng phần Sau những cuộc vui - bỗng thấy băn khoăn Đâu phải tại mùa đông - sao đóng băng tất cả ? Có giọt lệ vô hình vừa lăn nhanh trên má... Xin hãy khô dần theo ngọn gió thời gian Ta còn chi không khi cuộc vui tàn Bao ganh tỵ - hơn thua , đã hơn lần nếm đủ Vơ vét tình người - hiểu ra dường quá cũ Biết lấy gì để níu kéo niềm tin...? Huỳnh Gia 18-12-2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.02.2010 13:27:47 bởi Huỳnh_Gia >
Niềm đau cũ trọn đời riêng ta giữ Dẫu biết rằng cố giữ lại càng đau Một chút tình dằn dặt trái tim nhau ? .............................. Phi lý quá cuộc đời ơi ! Ta muốn ...
Đêm lạnh Sương rơi bên lá thì thầm : "Đêm nay tôi bỗng nhớ nhung một người " Người về phương ấy xa xôi Riêng tôi đan gió giữa trời bơ vơ Mùa đông vẫn đó chần chờ Không hay lạnh giá vần thơ ngọt ngào Biết bao giờ thấy mặt nhau Để mang nỗi nhớ trả vào thiên thu ... Huỳnh Gia
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.12.2009 17:07:36 bởi Huỳnh_Gia >
Có phải tại lòng không dửng dưng Nên nỗi buồn kia cứ lưng chừng Sao không hứng lấy từng hạt nắng Góp thành chút ấm tặng mùa xuân?
Phút dừng lại... Phút dừng lại giữa dòng người xuôi ngược Đảo mắt tìm đâu rồi những yêu thương Khi thời gian như con nước xuôi nguồn Va đập đá - nỗi đau hằn vết khuyết ? Phút dừng lại lắng nghe - tôi chợt biết Một góc đời xáo trộn những suy tư Xếp làm sao cho ngăn nắp ngôn từ Để thơ khỏi rớt cung trầm - gãy nhịp ? Phút dừng lại giữa vật vờ nuối tiếc Đâu sẻ chia trong những lúc thăng trầm Đâu ân cần khi giá lạnh đêm đông Tim cần lắm một mảnh chăn đủ ấm Phút dừng lại giữa hư vô trống vắng Cỏ ru mềm thương nhớ những bước chân Nếu màn đêm che lấp những băn khoăn Vẫn còn đó vạt sương rơi - ướt lạnh Phút dừng lại cố nhóm nhen lửa ấm Sưởi nụ cười vừa vụt tắt hôm qua Mở lòng chi , người không mấy thiết tha ? Nghe trống trải lấn sâu niềm hy vọng...
Huỳnh Gia 25-12-2009 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2009 06:22:23 bởi Huyền Băng >
Khoảnh khắc Ta bước giữa dòng đời cùng nhịp đập trái tim Với nguyên vẹn một chữ " tình" đỏ thắm Nhìn xung quanh Thoáng giật mình - lẩm bẩm Ô kìa ! sao lại thế , hoang mang? Dẫu biết cuộc đời là một đống ngổn ngang Càng thu dọn càng dôi ra ắp ứ Ta thử sống bằng nụ cười tha thứ Bằng niềm tin vẫn còn đó tình người Đường chông chênh tay vịn lấy niềm vui Dù một chút - để thấy đời có nghĩa Trải rộng lòng ra Gĩư thật yên - ngắm nghiá Mặc thế nhân dẫm đạp dấu tỵ hiềm Ta bước giữa dòng đời Bàn tay ngoắc bình yên ... 27-12-2009 Huỳnh Gia r ===============
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.12.2009 15:58:29 bởi Huỳnh_Gia >
Ngớ ngẩn Có một người chiều kiên nhẫn đứng canh mong ngày kia bóng thời gian dừng lại Dẫu thừa biết ngày xưa xa ngút ngái ... Nấm mộ ôm vùng ký ức yên bình . Có một ngày mở cửa đón bình minh Nghe nắng nói chút tình còn hơi ấm Thôi dừng lại những bước chân lẩn quẩn Quay trở về , ru nỗi nhớ trôi êm Và có khi thao thức ngắm trăng đêm Đặt câu hỏi : " Bao giờ thì trăng lặn ?" Ngớ ngẩn lo lỡ vầng trăng khuyết hẳn Chẳng còn chi, thơ rối rắm... lạc vần... Huỳnh Gia 30-12-2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2009 22:27:36 bởi Huỳnh_Gia >
Giao thời Ta gọi nắng gởi vào đêm bớt lạnh
Ta gọi mưa tưới mặt đất cằn khô
Gọi bình minh xua giấc mơ ngớ ngẩn
Gọi tình ta trả lại tuổi dại khờ Nắng ái ngại đêm còn vầng trăng mảnh
nắng lẽn vào rã bóng ánh trăng rơi
Mưa lúng túng Dấu xưa in rành rạnh
Hạt mưa rơi vô ý xoá đi, rồi...!? Nào ai biết đêm nay sương dày đặc
tiếng thời gian gõ chậm... nhịp đời trôi...
Bờ sông Ưu Ta và ta
bất giác... xoè đôi tay mong hứng ánh sao trời ? Huỳnh Gia 31-12-2009 ===============
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.01.2010 18:27:36 bởi Huỳnh_Gia >
Ở bên này nỗi nhớ Ở bên này nỗi nhớ mênh mông
Mây vẫn bay trong những chiều nhạt nắng Thời gian vẫn trôi, gõ nhịp đều...thật chậm
Mưa vẫn rơi trong giấc mộng - chòng chành
Ở bên này nỗi nhớ - không anh
Em sóng bước cùng nỗi niềm giấu kín
Bắt gặp ánh mắt người - giật mình luýnh quýnh
Quay ngoắt - soi mình - nỗi nhớ ngẩn ngơ... Ở bên này nỗi nhớ - kết hồn thơ
Bằng những sợi tơ lòng vương trong gió
Không phép nhiệm màu - nên ước mơ bỏ ngõ
Nỗi nhớ xổ tung trời - chiều đỏ mắt trông theo Ở bên này nỗi nhớ bước cheo leo
Da diết lắm , nhưng dốc tình thẳng đứng
Em cố khéo không cho tim lựng chựng
Sợ ngã lăn vào vực tối - lao đao ... Ở bên này nỗi nhớ hoá xanh xao
Đêm in bóng một nửa vầng trăng bạc Ôm lại phím đàn - hoà gió đông - em hát
Khúc tình ca buồn rơi vỡ chốn hư không ... Ở bên kia nỗi nhớ...Nắng có hồng? Huỳnh Gia 05-01-2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2010 14:28:27 bởi Huỳnh_Gia >
Dấu mưa Lần theo dấu vết ngày xưa Chiều nghiêng nghiêng đổ giọt mưa não nề Xin mưa xoá dấu chân thề Xoá luôn trăm nỗi bộn bề trong nhau Thuyền tình nay đã cắm sào Dẫu chi , chẳng biết làm sao tỏ bày Mưa ơi ! mưa có đâu hay Giọt rơi xuống đất - giọt đầy tim ta ... HG
Mộng tương tư Mình Ta đi giữa mênh mông
Lụa là một cõi hư không nát nhàu
Vừa hay con sóng dâng trào
Xoáy tròn nỗi nhớ khát khao bến chờ Chiều rơi hạt nắng bơ vơ
Bên song ru mãi giấc mơ lạc loài
Trái sầu vừa rụng hôm nay
Trên nền ký ức u hoài bóng mây Vừa hay đêm trả cho ngày
Nụ hôn chưa trọn đã đầy xót xa
Đã đành nắng nhạt - mưa pha
Ơ ..! màu mắt lệ chan hoà - do đâu ? Hoang vu khoảng trống không màu
Ta thênh thang giữ niềm đau - lặng thầm ...
Đông lùa giá rét căm căm
Có thương chi bóng dư âm co tròn Sá gì nỗi nhớ cỏn con
Mà lay lắt đến hao mòn con tim
Mộng tương tư đậm vết son
Ta nâng niu giữa lối mòn vắng tanh Đứt rồi mối chỉ mỏng manh
Mảnh pha lê vỡ tan tành bên Ta
Ngẩn ngơ giữa chốn phong ba
Ta chèo chống mãi - chưa qua tháng ngày Huỳnh Gia R 12-01-2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2011 06:05:11 bởi Viet duong nhan >
Rồi một ngày... Rồi một ngày thơ bỗng chốc lặng im
Bỏ mặc ta giữa không gian trống vắng
Từng dấu chân quen - mưa xoá mờ đi hẳn
Hạt nắng cuối đầu mặc niệm kỷ niệm xưa Nếu thời gian trôi ...vương lại chút hương thừa
Ta sẽ giữ một nửa phần dang dở
Để những câu thơ đừng tìm về nẻo nhớ
Ray rức lòng - rớt nhịp - lệch thanh âm Mải mê tìm trong gió những bâng khuâng
Mong sưởi ấm trái tim đang giá lạnh
Đêm dõi mắt tìm ánh sao hy vọng
Lời nguyện bình yên vụt tắt giữa lưng trời !?
Rồi một ngày kia thơ bỗng thấy bồi hồi
Nhìn con chữ chết dần trong vô thức
Thôi giữ lại những gì chưa tan mất
Làm cặn thừa cho một cõi riêng - Ta Huỳnh Gia 23-01-2010
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2011 06:09:21 bởi Viet duong nhan >
Ray rứt giao mùa Năm tháng vô tình chà xát trái tim yêu Em đã đợi bao năm dài đăng đẵng Nếu thời gian nói rằng : là nước mắt và nỗi đau - không thể cất thành lời Người ra đi biền biệt cuối phương trời Xuân đúng hẹn . Nhưng người thì lỗi hẹn Đâu hay biết mỗi khi mùa xuân đến Em buồn tênh nhìn hoa lá tươi màu Năm tháng vô tình Ta để lạc mất nhau Nên mùa đông âm thầm giăng rét buốt Lối nhỏ vào tim - Chưa đặt tên - phiền muộn Anh có hay trời đổ gió nghịch mùa Năm tháng vô tình. Anh còn nhớ ngày xưa Hay say khướt trong niềm vui rất mới Có đâu nhớ một người luôn mong đợi Và nguyện cầu xuân nơi ấy bình yên Huỳnh Gia 23-01-2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.02.2010 17:03:19 bởi Huỳnh_Gia >
Khúc xuân Đã bao mùa lá bay Chênh chếch bóng trăng gầy Giữa màn sương mờ lạnh Người phương trời có hay ? Ở nơi này đơn côi Chiều mây ngủ trên đồi Nắng nhạt màu nhung nhớ Thời gian như ngừng trôi Xuân đã về đó anh Nhu nhú những mầm xanh Sao người đi - đi miết Bỏ mùa xuân một mình ... Huỳnh Gia 23-01-2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2010 20:57:35 bởi Huỳnh_Gia >
Tự khúc Ta muốn thử mang nỗi buồn rao bán Ai người mua - trả một giá thật hời Bằng tiếng cười giòn tan và trong sáng Ta mang về rải khắp cả mọi nơi Ta muốn thử say mèm chừng một lúc Để nhìn xem nhân thế có xoay tròn Hay có thể gọi đúng tên hạnh phúc Chỉ một lần - đời không ước gì hơn Ta muốn thử mang niềm đau đi đổ... Con nước nào đủ sức chở về xuôi Nơi cửa bể vẫn còn đầy ắp đó Sóng như quên cứ dạt tấp - lòng bồi ... Ta muốn hát nghêu ngao như đứa trẻ Chiều thả diều tung tẩy gió - đong đưa Nghe loáng thoáng tiếng thời gian lướt nhẹ... Chợt thấy như trời đất đã giao mùa ... Huỳnh Gia 24-01-2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.02.2010 17:27:00 bởi Huỳnh_Gia >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: