Một chút cho tôi , chút cho người ...
Đôi khi... Đôi khi đời chẳng là đời Bôn ba mãi... vẫn chơi vơi một mình Đôi khi tình chẳng là tình Nâng niu cho lắm gập ghềnh bước xa... Đôi khi ta chẳng là ta Soi gương phẳng... tựa như là đà say Đôi khi nếm thử đắng cay Mà nghe một chút quắt quay ùa về Đôi khi bước nhẹ vào mê Để rồi khựng lại. bộn bề nỗi đau ... Huỳnh Gia 21-07-2011
Lục bát tiễn tình thâm Nợ trần gian đã trả xong Thôi về với mẹ giữa lòng đất xanh Cố ngăn dòng lệ lăn nhanh Nguyện cầu nơi ấy an lành thong dong Chiếc khăn tang - Nén hương lòng Tiễn anh rời khỏi bão giông cuộc đời Suối vàng hẳn mẹ đang vui Vòng tay mở rộng đón người con ngoan Rồi mai bóng ngã thềm hoang Theo chân bước - Kiếp lang thang cũng vừa Ngẫm đời như giấc mộng trưa Khéo chăng cũng chỉ đong đưa nỗi buồn Loay hoay chi cõi vô thường Nhẹ tay phủi sạch vấn vương lụy phiền Lặng yên - một phút lặng yên Tiếng kinh cầu vọng cuối miền hư vô... 01-08-2011 Huỳnh Gia R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2011 00:12:28 bởi Viet duong nhan >
Kiếp nghèo Tự thuở khai sinh vốn họ Nghèo Đời lênh đênh sóng bục dây neo Trời cao thách đố thân săn chắc Đất rộng so kè phận bủn beo Ngày hẹp bương bương đường thẳng thoáng Tháng dài lựng chựng dốc quanh đèo Ngó mông dường ắp mâm cơm thịt Xó bếp vẫn xanh bó cải nèo Huỳnh Gia 02082011
Tình xa... Ai mang dùm chút nắng Oi bức cả không gian Về cuối trời xa lắc Xoa dịu gió đông hàn Em nửa vòng trái đất Nắng giao thời gọi mưa Anh bốn mùa rỏ rệt Nằm lắng nghe gió lùa... Ai mang dùm hơi ấm Tình em nồng hôm qua Đêm về ôm gối mộng Thơm ngát mùi cỏ hoa Tình xa nhiều cách trở Biết trách hờn ai đây Lòng dặn lòng luôn nhớ Chờ nhau đến một ngày... Huỳnh Gia 06-08-2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2011 23:09:13 bởi Huỳnh_Gia >
Một chút vẩn vơ Đã biết bao lần muốn viết tặng tuổi thơ Tặng chiếc nón mẹ chằm hôm xưa giờ bung vành rách lá Tặng những cơn mưa giữa mùa tuôn xối xả Đám trẻ reo hò tung tẩy bữa tắm trưa Đã biết bao lần muốn viết tặng ngày xưa Tặng những cánh diều đơn sơ được làm bằng giấy báo Chở đến cuối trời từng ước mơ hoài bão Mãi cho đến bây giờ vẫn giong gió - chơi vơi Muốn viết tặng riêng ta một nửa nụ cười Dù tận cõi sâu xa bãi đất cằn khô héo Dấu vết thời gian kẽ trăm đường vặn vẹo Đuôi mắt dỗi hờn vì không thể xóa trơn Và cũng biết bao lần chìm đắm nỗi cô đơn Dù ở xung quanh vẫn lao xao tiếng gọi Không thấy chút bình minh sao xóa đi bóng tối ? Ôi ! phía trong ta đầy ắp nỗi chán chường Huỳnh Gia 08-08-2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2011 23:32:23 bởi Huỳnh_Gia >
Bình yên... Bình yên trôi tựa giòng sông Đời quên - không chặn một phần cho ta Đến khi hờn tủi vỡ òa Ta đi tìm...bỗng thấy ta thiệt thòi Nắng vàng rải khắp mọi nơi Cớ sao ta một góc trời âm u Tương lai đặc quánh sương mù Nửa đời trĩu nặng ưu tư - mệt nhoài Nỗi niềm biết sớt cho ai Tháng năm đăng đẵng như đầy thêm lên Đôi khi lòng bảo "thôi quên" Như nghe thấy nỗi chênh vênh ùa về Bình yên đâu đó bên lề Ta đi nhặt nốt lời thề khi xưa Chiếc cầu vồng ẩn sau mưa Chưa tô đậm nét - bốn mùa đã trôi... Bình yên rơi giữa cuộc đời Ta ngô nghê... vuột mất rồi...hoang mang... Huỳnh Gia 13-08-2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2011 09:14:32 bởi Huỳnh_Gia >
Lặng thinh nhìn tháng ngày trôi Tóc dần nhuốm bạc - nụ cười héo hon Bâng khuâng nhìn lá xoay tròn Để nghe lòng thấm nỗi buồn sâu xa ...
Vườn tao ngộ Mấy mươi năm nắng phôi phai Dường như chiếc lá khô gầy bên hiên Người đi... lỡ chuyến đò duyên Vết thương ngày ấy đã liền da tôi. Mấy mươi năm nhạt tiếng cười Đôi khi chỉ muốn ngủ vùi để quên Thì thầm tiếng gió ru đêm Xin ru ta chút bình yên giữa đời. Xin ru tim khúc tình trôi Giòng sông định mệnh đã chia đôi đường Còn gì đâu nữa mà thương Lỡ câu hẹn ước - mộng thường cũng tan. Vườn xưa hoa cỏ úa tàn Tình cờ đối mặt - chiều loang loáng buồn Cắt đôi ly rượu vấn vương Lần sau cuối gọi chút hương ngọt ngào Trách thời gian trôi quá mau Trách đêm như ngắn - trăng sao chóng già Hay là ta trách riêng ta ? Ừ thôi ! cứ trách... Rồi xa nghìn trùng Huỳnh Gia 23-08-2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.08.2011 22:54:18 bởi Huỳnh_Gia >
Trôi...
Cuộc đời là những nhánh sông
Ta trôi ... trôi giữa bềnh bồng đắng cay
Bến bờ xa tít chân mây
Thuỷ triều cợt giỡn - lòng xây xát buồn
HG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2011 12:11:56 bởi Huỳnh_Gia >
Giòng sông định mệnh lắm phong ba Ta như một lão lái đò già Cần mẫn chống chèo - trông bờ bến Xế chiều - rặng đất vẫn rất xa ...
Ta vẫn sống như mọi ngày Để thấy... ngày trôi... Đêm trôi... Nỗi buồn trôi... Niềm vui trôi... Chờ một lúc tháng năm ngừng trôi Cuộc đời sang lối rẽ Trăm năm rồi cũng một ngày Biết thế . Nhưng sao lòng đau đáu ... những âu lo...
Ngày giỗ Má Cơn gió đầu thu đủ mạnh đâu Sao ngày hôm đó nắng rũ sầu Từng giọt mưa rơi - lòng tan nát Tiếng khóc vỡ oà - oặn cơn đau Sáu năm chưa đủ để nguôi ngoai Nhưng nứơc mắt con cạn thật rồi Âm ỉ nỗi buồn không thể tả Khi biết mình là kẻ mồ côi Ngắt một đoá hồng trắng màu tang
Cài lên ngực áo buổi du lan Tháng bảy vừa đi qua một lúc Thu xát tim con nỗi bàng hoàng Có lẽ an bài tự trời xanh Hết kiếp tiền duyên chốn hồng trần Phủi tay giũ sạch bao phiền muộn Rời vòng tục luỵ lắm đua ganh . Mâm cỗ đơn sơ - dạ đong đầy... Thắp nén hương trầm - Chắp hai tay... Nguyện linh hồn Má từ thu ấy Thanh thản - yên bình cõi thiên thai 02-09-2011 (05/08 /Tân Mão ) Huỳnh Gia
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2011 21:53:48 bởi Huỳnh_Gia >
Chiều thu
Nắng vô tình xô chiếc bóng chao nghiêng
Buồn man mác nỗi cô đơn chiều vắng
Con đường xưa - từng cơn mưa giăng mắc
Lá rơi đầy lấp kín dấu chân quen
Đâu còn gì cho mây gió hờn ghen Đời giông bão cánh chim trời lẻ bạn Chưa đến mùa đông sao nghe lòng chợt lạnh Ai nhuộm hoàng hôn mà mây tím một góc trời? Huỳnh Gia
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2011 07:36:49 bởi Huỳnh_Gia >
Ừ thì...
Ừ thì... thu cứ lặng im Hai đầu nỗi nhớ chao nghiêng một lần Buông rơi một chút bâng khuâng Cho thời gian khỏi ngại ngần - lo âu Ừ thì... mình đã xa nhau Nên mùa thu trút cơn đau vào đời Trái tim giờ đã ướt tơi Lấy gì hong ấm để rồi nguôi ngoai ? Ừ thì... ai nhớ mặc ai Người đừng quay lại đã phai cuộc tình Huỳnh Gia 06-09-2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2011 22:02:20 bởi Huỳnh_Gia >
Thu và hoài niệm
Thu lại về lay động khoảng trời riêng
Những chiếc lá vàng chiều xôn xao gọi gió
Vùng ký ức vô tình cứ thản nhiên bỏ ngỏ
Cho hoài niệm giật mình - chống chếnh bước chân qua
Cũng vào một mùa thu ngày hôm ấy - rất xa ...
Trăng tròn vạnh - đôi bóng dài hiên vắng
Ta nhút nhát - giấu che tình câm lặng
Thu chẳng chịu nói dùm - nên lạc mất đời nhau ...
Ta từ đó âm thầm gói ghém lại nỗi đau
Rồi mang cất thật sâu vào góc khuất
Cơn gió lạ thoảng qua đời - khiến con tim xao động
Khúc nhạc tình lỗi nhịp - trách hờn ai ?
Anh đi rồi ... kỷ niệm dần phai
Ta vất vả buông rơi từng nỗi nhớ
Bậc thềm cũ - dư âm hoài trăn trở
Soi bóng đêm dài - hiu hắt nửa vầng trăng
Thu lại quay về - lay động nỗi bâng khuâng
Ta như thấy hoàng hôn trôi rất chậm
Màu thời gian nhuộm dần từng sợi tóc
Hoài niệm dường in đậm nét một dáng hình...
Huỳnh Gia
06-09-2011 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2011 06:08:23 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: