Một chút cho tôi , chút cho người ...
Nhặt nhạnh... Nhặt nhạnh Ta nhặt nhạnh từng mảnh vỡ cuộc đời Vá víu Sợi chỉ thô luồn vào thân buốt nhói Năm tháng đi qua ,mình ta ngồi đợi Bóng dáng một người như làn khói mờ tan Mệt mỏi Ta ngã dài trên vùng đất tan hoang Chỉ có loại cỏ vàng - thảm gai chai xót Ru giấc ngủ vùi - hồn dật dờ trở gót Nắng trên đầu đốt cháy trái tim khô Thất thiểu Quay về , bóng chập choạng bơ vơ Xé màn đêm , mắt nhìn vào bóng tối Gío lặng -mây mờ- chỉ mình ta trơ trọi Đêm thở dài ,từng tiếng vọng xa xăm... HG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2016 14:20:00 bởi Huỳnh_Gia >
Loanh quanh
Ta nhóm mây trời khơi ngọn lửa trần gian
Đốt trái tim cho quá khứ biến tro tàn
Ngẩn mặt cười....tiếng vỡ tan đứt quãng
Pha từng dòng lệ nóng xót tâm cang
Vết thù hằn in đậm bóng ngựa hoang
Thảo nguyên xanh một chiều nao cháy đỏ
Thân mệt mỏi đổ nhào trên thảm cỏ
Cơn mưa đời quên hẳn bước phiêu du
Hồn lang thang phiêu bạt mọi nẻo trời
Ngất ngưởng say quên tháng ngày cô độc
Con sóng biển ngàn đời sau vẫn khóc
Và ngàn đời cát nóng vẫn bao quanh
Ta trói cuộc đời cay đắng những bước chân
Đi...đi mãi...vẫn về nơi xuất phát
Và một đêm ta giật mình hoảng loạn
Vô tình buông , dĩ vãng chết nửa vời ....
HG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2016 14:20:21 bởi Huỳnh_Gia >
Đời vui không...dĩ vãng chết đi rồi ?
Chết thật rồi ,dĩ vãng của tôi
Một chiều đông gió từng cơn rả rít
Cơn lạnh xoáy sâu tái tê da thịt
Máu pha màu , có pha nhợt đau thương ?
Tự trói lòng ta , vô vị đến lạ thường
Vùng vẫy , quặn đau... trái tim oà khóc
Ta như thấy cuộc đời nhiều nẻo khuất
Từ đáy lòng , cơn lốc xoáy tạo thanh âm..
Cỏ mượt mà xanh rợn đến mênh mông
Thân hằn sâu với trăm ngàn vết tích
Bóng ngựa hoang giữa đêm trường tĩnh mịt
Phút cuối cùng tiếc nhớ thuở dọc ngang
Qúa khứ quay về - phế tích tan hoang
Bên lề trái tim , bóng chực chờ đổ ập
Ta cố gượng vui bằng nụ cưòi khoả lấp
Khói nồng cay ,dòng lệ nóng tuôn trào
Ta và người nào đâu khác gì nhau
Kẻ xót người đau , rồi cũng chia đôi ngả
Ai hơn ai , để gật đầu ngã giá
Đau chỉ một lần ...day dẳng đến ngàn sau ...!!!
HG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2016 14:20:39 bởi Huỳnh_Gia >
Ký ức
Ký ức hiện về một thoáng gần -xa
Thoắt lãng đãng tan mờ như sương khói
Thoắt ngô nghê như linh hồn vô tội
Thoắt trào dâng nguồn cảm xúc tuyệt vời...
Ai lý giải dùm tôi nước mắt với nụ cười ...
Trộn lẫn vào nhau trong quãng đời ngắn ngủi
Âm ỉ niềm vui - nỗi buồn và hận - tủi
Cuộc đời này sao lắm những gian truân
Trên quãng đường đan chéo vạn bước chân...
Những tưởng hợp - tan ,
chuyện thường tình cuộc sống
Có đôi khi ta cuối đầu thất vọng
Là lúc ngậm ngùi đưa tiển bóng thời gian
Cho trọn kiếp này , ký ức - bước chân hoang
Đừng quay lại , ngổn ngang đời , mặt - trái
Bờ môi run , nỗi đau bào xé mãi
Bờ cát trơ cằn ,đâu những dấu chân in...?
Biển trời mơ , con sóng nhạt...vô tình
Day dứt mà chi khoảng thời gian vá víu
Mỗi một ngày với tay tìm bận bịu
Và chôn vùi ký ức tận cùng xa...
HG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2016 14:20:56 bởi Huỳnh_Gia >
Tình Xuân Chút tình gửi kẻ tha hương Xuân - không bánh mứt , chè thơm , pháo hồng... Mắt buồn vời vợi ngóng mong Mong ngày tri ngộ thoả lòng nhớ thương Này anh ! xuân thắm nẻo đường Mai vàng khoe sắc , nắng ươm vách trời Sao không về với...người ơi ! Tình quê vẫn trọn câu thề năm nao Đêm , đừng than với trăng sao Ngưòi xưa lòng hẳn nao nao chạnh lòng. Tôi - người cách núi , ngăn sông Niềm vui xuân đến , được không...ta cùng ? ...Nối vòng tay ,đón mùa Xuân Nắng hồng tôi gửi , ấm lòng kẻ xa Mời nàng Xuân đến bên ta... Nhẹ nhàng dạo khúc tình ca tuyệt vời... Tuyết rơi thì mặc tuyết rơi... Hướng về Nam nờ nụ cười "đón xuân" HM
Xa xăm...
Cát mãi chỉ bãi cát hoang sơ Hằn sâu vết chạm khắc ven bờ Từng đợt sóng xô - nền cát khóc Quyện vào hơi thở vết chân khô E ấp chút tình gởi hư không Gío thôi thúc gọi , nắng như nồng... Từng đợt hanh khô , lòng hoang tái Chập chờn mê tỉnh - có còn mong ? Góp gió vào mong biển cuộn trào Sóng dào dạt sóng , dìm đời nhau Bao dấu yêu xưa , hoà theo biển Mong đời là mộng , thoát cơn đau Ta tìm nhau tận cuối cùng trời Mắt mờ chân mõi ,không nghỉ ngơi Ngày tháng nhạt dần màu sương tóc Bóng người - sóng biển...cuốn dần trôi... HM
Có lẽ
Có lẽ tôi cần một chút nhớ - để quên
Kỷ niệm ngày xưa - theo đời nhau bấu víu
Một nửa niềm vui lóe lên rồi tàn rụi
Hai mươi năm dài - khao khát - hoá tro than
Có lẽ ngày xưa , huyền diệu những cung đàn
Ru hồn bay vào giấc mơ thần thoại
Tim chẳng ngủ yên - đắm chìm trong mê dại
Thoáng giật mình - nhìn thực tại - đắng cay
Giữa đêm khuya ai buông tiếng thở dài
Mà vai nặng một gánh đầy ký ức
Nghe hình như nhói đau từ lồng ngực...
( Rồi sẽ được gì trong những tháng ngày sau ? )
Có lẽ tôi nên ủi phẳng trái tim nhàu
Dây dưa mãi - thời gian đâu ở lại
Thôi hãy ngủ yên cho đêm dài mãi mãi
Biết đâu chừng là trọn vẹn hôm nay .
HM
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2007 21:26:03 bởi Huỳnh_Gia >
Trả lại nỗi buồn
Phía cuối con đường là nắng
Hay mưa ...?
Ta còn biết để gọi thời gian quay lại
Kỷ niệm còn không ... ta cứ tìm kiếm mãi
Câu hỏi trong đầu :
"Hạnh phúc ở nơi đâu ? "
Bản tình ca ứơt rồi sau những đợt mưa ngâu
Thu vì thế trở nên buồn lặng lẽ
Từng nốt nhạc chơi vơi giữa đêm trường quạnh quẽ
Tiếng hát bay vào khoảng trống vắng
mênh mông
Ta cố đợi nắng về trong những buổi rạng đông
Sưỏi ấm niềm tin sau mỗi lần mệt mỏi
Thức tỉnh trái tim sau những lần bối rối
Trên đoạn đường đời đầy rẫy những phong ba
Và cuối cùng , ta cũng chỉ là ta
Hạnh phúc là đây -
những cam go vất vả
Hạnh phúc là đây -
sau những lần gần như khuỵ ngã
Bỗng thấy dừơng vững chãi những bước chân
Ta trả nỗi buồn về phía sau lưng
Để còn thấy trên môi nụ cười luôn luôn điểm
Và có lẽ ta thôi ...
không bao giờ tìm kiếm
Tât cả xa rồi
dĩ vãng lặng yên .
HM
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2008 11:39:50 bởi Huỳnh_Gia >
Bi khúc
Duyên nợ tại trời hay tại ai ?
Xuôi chi oan trái buốt thân gầy
Đường xưa pha nắng mòn đôi gót
Lối cũ bụi mờ sỏi đá chai
Vạn dặm sơn khê , lòng thổn thức
Muôn trùng sóng biếc , dạ bi ai
Vấn vương một chốc rồi đau mãi
Loạng choạng tim côi bước mệt nhoài
HM
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2007 18:25:59 bởi Huỳnh_Gia >
Một chút bên đời
Một chút bên đời một chút thôi
Bao nhiêu thương nhớ gởi theo người
Tình xưa pha nhạt cùng mây gió
Nghĩa cũ mặn nồng anh với tôi
Nâng phiếm ngân nga ru khúc hát
Cung trầm tha thiết điệu buông lơi
Bao nhiêu kỷ niệm thời hoa bướm
Một chút cho anh , chút cạnh đời ...
HM
U uẩn
Tâm tư trầm uất nỗi niềm gì...
Sao lệ chực chờ đọng ướt mi ?
Trọn kiếp phiêu du hồn hoá đá
Ngàn năm chờ đợi mắt thâm chì
Dòng sông trôi mãi đời phiêu lãng
Ghềnh đá còn đây bóng lỗi thì
Lạnh lẽo lê thê từng bước mõi...
Trên con đường rộng chẳng người đi .
HM
Tình trăng
Trăng đến đây rồi ở lại thôi Cùng nhau trò chuyện hết đêm thời
Mây che nhè nhẹ bờ hiên vắng
Gió thổi mơn man một góc trời
Nâng chén tri giao tim đối mặt
Buông vần tao ngộ bạn cùng tôi
Mộng mơ một thuở còn lưu giữ
Gói trọn tình trăng suốt cuộc đời
HM
Khi...! Khi ban mai đánh thức giấc mơ Tôi trở lại là tôi cùng hiện thực Niềm hạnh phúc lạc loài trong tiềm thức Bỗng ngỡ ngàng luyến tiếc khoảng trời đêm Khi ban mai gọi nắng ghé bên thềm Bao tất bật cho cuộc đời...trở dậy Tôi loay hoay trong nỗi buồn hoang hoải Bỗng giật mình tự hỏi : "mình là ai ?" Khi ánh dương soi sáng muôn loài Soi giọt lệ còn hằn trên đuôi mắt Tôi tìm lại tôi , xem vẫn còn hay đã mất Nửa cuộc đời trơ trọi chỉ đôi tay Tuổi ấu thơ là một chuỗi ngày dài Là khốn khó...đói -nghèo -lam lũ Là những bữa cơm chỉ muối dưa đã đủ Đôi mắt mẹ già chồng chất dấu chân chim Đời mẹ nghèo , ngày cũng giống như đêm Chầm từng chiếc nón nang vun cuộc sống Sức mẹ mõi mòn , lòng nuôi hi vọng Sẽ một ngày hạnh phúc đến gọi tên Nay mẹ đi xa , tôi còn lại mình ên Gia tài để lại...đôi bàn tay, khối óc Và lời khuyên :"không bao giờ đựoc khóc , Dù trên đường đời dẫm phải chông gai Khi mẹ đi rồi ,gánh nặng trao vai Tôi lầm lũi bứơc trong nỗi buồn đè nặng Đoạn đường xa quả nhiên không bằng phẳng Còn lại một mình ,biết nương dựa vào ai...? Khi bình minh lên xua bóng tối bao vây Nhìn ánh dưong soi bầu trời ,tôi biết Tôi sẽ có một niềm tin mãnh liệt Vào cuộc đời...vì bên cạnh...có anh . HM R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2009 03:39:27 bởi Viet duong nhan >
Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn Anh không phải là chiều mà nhuộm em đến tím...* * Thơ Hữu Thỉnh Thăm thẳm một lời ru Để biển chiều trơ trọi một một bóng mây Cơn sóng mùa Thu xao động biển phương này Chòng chành nhớ chòng chành đau rồi tan vỡ Biển ngóng trời xa Thuyền không về bến đỗ Bờ cát chờ... nằng nặng những vết chân Hàng phi lao chiều lặng gió bần thần Mây chùn lại mây dường như bối rối Biển nhớ ai mà xôn xao tiếng gọi Tôi đợi ai về nỗi nhớ lạnh lùng rơi !? Tôi đợi ai về thời gian thản nhiên trôi Cho biển những ngày nắng vãi tràn nóng hổi Bãi cát khô hằn dấu chân mệt mõi Nắng chỉ dịu dàng... khi màu tím viền mây Chiều chỉ dịu dàng khi biển hết cơn say Biển hôm nay thật gần... Còn anh thì xa lắm Để ánh mắt tôi cứ nhìn chiều đăm đắm Thời gian trôi , xa dần câu ví dặm "Người ở đừng về..." Thăm thẳm một lời ru.... HM
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2007 14:20:35 bởi Huỳnh_Gia >
Lời vọng...
Người đến chốn xưa đã bấy lần
Nhìn hoa lả tả rụng đầy sân
Vườn hoang thơ nhạt , vần thanh biếng
Cảnh lặng niêm lơi , ý luật tàn
Xao xuyến gió lùa run khóm lá
Bùi ngùi mưa nhỏ ướt tim gan
Lời than ai vọng buồn thê thiết
Khiến kẻ xa rời nỗi xót lan.
HM
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2008 11:11:06 bởi Huỳnh_Gia >